Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Đầu óc Tần Phi choáng váng, đặt ly rượu xuống, đi thẳng đến toilet.

Trong lúc tháo thắt lưng, Đại Xuân Tử miệng ngậm điếu thuốc đẩy cửa đi vào, đứng song song bên người Tần Phi.

Hai người nhìn nhau không lên tiếng, sau đó ăn ý mở quần cùng nhau đi tiểu, âm thanh ào ào truyền đến, Tần Phi trong lúc hốt hoảng nhớ lại thời điểm trung học mỗi ngày cùng Đại Xuân Tử cùng nhau vượt qua giai đoạn đó, đã bao lâu rồi không cùng tiểu tử này thi ai tiểu xa nhất?

“Có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Hạ Tranh vậy?” Tần Phi một bên thắt lại đai lưng một bên hỏi.

“Một năm trước có đến quán bar vô tình gặp gỡ nhau, có hàn huyên hai câu, tôi phát hiện đã sớm không còn cảm giác với hắn, sau đó tình cờ trao đổi số điện thoại cho nhau.” Đại Xuân Tử nhún vai, nhấc quần lên sau đó nâng tay kẹp điếu thuốc bên mép miệng.

Tần Phi ghét bỏ nhíu mày: “CMN tốt xấu gì cũng phải rửa tay chứ, không sợ đầy miệng toàn mùi nước tiểu à!”

“Đệt, ai thèm để ý!” Đại Xuân Tử đặt tay lên quần lau hai cái, tiếp tục hút thuốc, phun ra một vòng khói, hiểu được nhân sinh nói, “Thời gian đúng là một thứ tốt, có thể hòa tan tất cả, trước đây tôi còn tưởng rằng nếu gặp lại Hạ Tranh chưa kịp nói xong hai câu sẽ tiến lên đánh hắn, nhưng khi gặp mặt rồi, tôi lại có thể cùng hắn uống rượu bàn chuyện cổ phiếu, còn có thể tiếp tục làm bằng hữu, đệt, mẹ nó đều là nam nhân, còn làm ra vẻ gì chứ!”

“Cho nên cậu liền đổi tính? Trở lại thích nữ giới? Còn chuẩn bị kết hôn?” Tần Phi lau khô tay, từ trong túi áo Đại Xuân Tử móc ra một gói Marlboro, rút ra một điếu, hai người cũng không đi ra ngoài, liền tựa người trên bồn rửa tay bên cạnh hút thuốc.

“Không có đâu, nữ nhân rất phiền toái! Lão tử ngại phiền phức.”

“Vậy đây chính là hôn nhân chính trị?”

Đại Xuân Tử bĩu môi, “Ông già tiến vào GWY, nhiệm kỳ mới này sẽ tiến vào thường ủy, anh nói xem tôi phải làm sao đây?”

Tần Phi hút một ngụm, không lên tiếng, “Vận mệnh” Đại Xuân Tử anh đã sớm biết, kết hôn là chuyện sớm hay muộn, ba cậu mở một con mắt nhắm một con mắt để cậu chơi đến mấy năm nay xem như đã là kỳ tích.

“À, đúng rồi,” Đại Xuân Tử vỗ đầu, “Có một chuyện tôi muốn hỏi anh.”

“Có rắm mau thả!”

“Anh cùng Giang Ninh chính thức chia tay?”

Ngón tay Tần Phi bóp chặt lấy điếu thuốc có hơi run rẩy, “À…… Mẹ nó đều là chuyện xưa nợ cũ, cậu còn nói ra hắn làm gì?”


Đại Xuân Tử nhìn chăm chú Tần Phi, ha ha cười lên, “Vậy thì tốt!”

“Đệt” Tần Phi thuận miệng thốt lên, đợi một lúc thấy Đại Xuân Tử không nói, ho nhẹ một tiếng nói, “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

Đại Xuân Tử phủi bụi, “Khi tôi kết hôn sẽ mời hắn làm chủ trì, tôi còn sợ anh không tới tham gia hôn lễ đây.”

“Ấy, làm gì có, cậu kết hôn, cho dù trên trời có phóng xuống dao găm tôi cũng phải đến giáo đường.”

“Thiếu mẹ nó bần.” Đại Xuân Tử không nói thêm nữa, tiếp tục hút thuốc.

Tuy rằng nội tâm anh không cách nào ức chế muốn hỏi Đại Xuân Tử một chút, hiện tại Giang Ninh ra sao, sao lại chạy làm chủ trì hôn lễ? Anh khó có thể tưởng tượng Giang Ninh lạnh lùng như vậy, làm như thế nào đứng ở trên đài chủ trì hôn lễ? Đó là cảnh tượng khó có thể nghĩ đến!

Nhưng anh lại không muốn mở miệng, nói xong rồi thả xuống, Giang Ninh cùng anh còn có quan hệ gì chứ?! Đừng nói chủ trì hôn lễ, ngay cả khi đi lang thang đầu đường xó chợ, cũng là sinh hoạt của người ta, đã sớm không còn liên quan đến anh!

Đại Xuân Tử hút thuốc xong, vỗ vai Tần Phi, “Đi thôi.”

Lúc này Tần Phi mới trố mắt phục hồi tinh thần lại, dập tắt khói thuốc, theo Đại Xuân Tử đi ra ngoài.

Tiếp tục uống rượu, một đám người điên cuồng phải đem lý trí luân hãm trong men rượu.

Đến tận nửa đêm, mọi người uống đến nghiêng trái ngã phải, có mấy người thu xếp tàn cuộc, có người lần lượt gọi xe đi về.

Hạ Tranh cũng uống say rồi, từ trong túi móc di động gọi điện thoại, ấn nửa ngày mới gạt lên, ngay cả màn hình thấy không rõ ràng lắm.

Đại Xuân Tử say đến bất tỉnh nhân sự, trong miệng nói chuyện lung ta lung tung ý được ý không.

Ngược lại Tần Phi không say, vẫn bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, 80% rượu Đại Xuân Tử uống là do Hạ Tranh rót, thật sự hai người này đã xem chuyện đó là quá khứ rồi sao? Hay trong lòng bọn họ mới là người hiểu rõ ràng nhất.

Trước tiên Đại Xuân Tử có người tới đón, sau đó là mọi người ai về nhà nấy.


Lúc đi ra về Tần Phi nhìn thấy Hạ Tranh còn ngồi ở đường cái ngay trên bục vỉa hè không chịu rời đi, liền đi lên phía trước hỏi thăm: “Còn chưa đi?”

Hạ Tranh ngẩng đầu nhìn anh, mồm miệng không rõ nói: “Có người tới đón.”

“Ồ.” Tần Phi đem tay để vào túi quần, “Nếu vậy, hẹn gặp lại.”

Anh đang muốn rời đi, Hạ Tranh hướng về anh lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: “Tần tổng, không ngờ ngài lại trở về, đi đến tận ba năm, quay về để làm gì? Dằn vặt người một lần còn chưa đủ, ngài đây có bao nhiêu thù hận, lại chạy về tiếp tục dằn vặt hắn!”

Tần Phi ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn Hạ Tranh say khướt, người này nhìn qua đã say, nhưng ý cười trên mặt lại không giống như con ma men.

Bỗng nhiên, một tia sáng xông tới trước mặt, chiếu vào trên mặt Tần Phi, Tần Phi nhíu mày lại ngẩng đầu, thấy trước mặt chính là chiếc xe Audi.

Đèn xe tắt, một người trong xe bước xuống.

Mảnh khảnh, thân hình cao gầy, đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón dưới bóng tối lộ ra gương mặt tinh xảo trắng nõn nhưng lại không có tiểu tình gì.

Trong nháy mắt, Tần Phi hít thở không thông, yên lặng nhìn người đến.

Có như thế nào anh cũng không thể tưởng được trong thời gian như vậy, ngay tại địa điểm này nhìn thấy Giang Ninh.

Giang Ninh thanh lãnh ánh mắt không có độ ấm đảo trên mặt Tần Phi, xem như người qua đường bình thường xa lạ, chưa tới nửa giây liền dừng lại đem ánh mắt dời sang nơi khác, rơi xuống trên người Hạ Tranh ngồi trên đường cái ngay bục vỉa hè.

Giang Ninh bước đến trước mặt Hạ Tranh, đưa tay kéo cánh tay Hạ Tranh, nâng Hạ Tranh đi về hướng chiếc xe.

Hạ Tranh xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, được Giang Ninh nâng đỡ, hai người đi qua trước mặt Tần Phi.

Tần Phi nghe được trong miệng Hạ Tranh lời nói không minh bạch: “Cậu đã tới.”

Hai người lên xe, không dừng lại, xe rất nhanh liền lái đi, từ đầu đến cuối, Giang Ninh không nhìn lại Tần phi lần thứ hai.


Tần Phi như pho tượng đứng yên tại chỗ, rất lâu sau, trong đầu đều trống rỗng.

Người kia —— Là Giang Ninh, không sai, chính là Giang Ninh, Giang Ninh quen thuộc lại xa lạ.

Không đúng, sự tình không phải là như vậy, trong ý thức của Tần Phi, coi như anh có gặp lại Giang Ninh đi chăng nữa, chính mình phải giống như nữ vương bày ra tư thái cao ngạo không tiếp tục để ý đến Giang Ninh! Mà không phải là Giang Ninh đối với anh làm như không thấy!!

Tần Phi từ từ phục hồi tinh thần, cảm thấy tình cảnh vừa nãy thật sự là đau trứng!

Anh lắc đầu, tay cắm vào trong túi quần trở về chỗ khách sạn nơi mình ở, càng cân nhắc càng cảm thấy không đúng, đêm hôm khuya khoắt Giang Ninh chạy tới đây đón Hạ Tranh là có chuyện gì đây?

Đột nhiên, anh lại nghĩ đến lúc cùng Đại Xuân Tử ở trong phòng rửa tay hút thuốc, Đại Xuân Tử nhắc đến Giang Ninh dáng vẻ muốn nói lại thôi, trong đầu có ý nghĩ hoang đường tự nhiên sinh ra —— Lẽ nào Giang Ninh cùng Hạ Tranh đã làm với nhau rồi?

Đệt! Tần Phi không nhịn được muốn mắng người, đây cũng không phải là không có khả năng, Hạ Tranh là học trưởng đồng học của Giang Ninh, lúc trước Giang Ninh nhận thức Hạ Tranh còn sùng bái hắn, sau đó đi đến đài truyền hình thực tập cũng đều do Hạ Tranh hỗ trợ.

Nghĩ tới đây độ khả thi càng ngày càng cao, Tần Phi phát hiện trải qua một đêm này chỉ càng thêm đau trứng.

Tiếu Cẩn không phải nói Giang Ninh trải qua rất thảm sao? Vừa nãy nhìn cậu như vậy, rõ ràng đúng là một người thật sự tùy tiện!

Trở lại khách sạn, Tần Phi càng nghĩ càng khó chịu, buổi chiều ngày hôm sau liền gọi cho Đại Xuân Tử.

Đại Xuân Tử say rượu mới vừa tỉnh lại, cầm di động mơ mơ màng màng nói: “Ái phi nha, trẫm còn chưa rời giường đâu, ngươi phải thông cảm cho long thể trẫm chứ!”

Tần Phi mắng: “Ngày mai là kết hôn rồi, có biết mình sẽ làm tân lang không? Ngay cả đạo đức như thế này thì làm sao vào động phòng?”

Đại Xuân Tử cười hắc hắc: “Nếu không ngươi thế trẫm vào động phòng là được rồi.”

“Miễn! Tôi ở dưới lầu nhà cậu chờ ngay tại quán cà phê bên cạnh, cho cậu năm phút, nhanh chóng rửa mặt xuống lầu.”

“Đệt, năm phút không đủ, mười phút đi, trẫm còn phải ngồi xổm trong cái hố xí này.”

“……”

Mười phút sau, Đại Xuân Tử mặc áo thun hàng hiệu xuất hiện ngay tại quán cà phê.

Tần Phi liếc nhìn cậu: “Cậu đủ chưa? Nhìn cậu có giống trạng thái tân lang không?”


“Nếu như anh kết hôn, chưa chắc sẽ bằng tôi đâu!” Đại Xuân Tử vẫy tay kêu một ly nước chanh.

Tần Phi khinh bỉ nói: “Nước chanh…… Không ngờ nha, phụng tử thành hôn nha.”

“Cút!”

Hai người nói chuyện một chút, Tần Phi muốn mau chóng sớm đi vào đề tài chính, có chút do dự nói: “Nói cho tôi biết, sao cậu lại cùng…… Cùng Giang Ninh đứng chung với nhau?”

Đại Xuân Tử vui vẻ: “Úi chà chà, vào lúc này mới nhớ tới mà hỏi nha, không phải tối hôm qua còn cosplay thành dạng người không quan tâm sao.” Cậu học theo ngữ khí Tần Phi nói, “Đều là chuyện xưa nợ cũ, cậu còn nói ra hắn làm gì?”

“Cậu có phiền không, nói xong chưa, mau chóng nói đúng trọng tâm!” Tần Phi liếc xéo cậu.

Đại Xuân Tử thu hồi sức lực, uống một hớp nói: “Hắn hiện tại cùng Hạ Tranh ở chung với nhau.”

Tần Phi trong lòng hơi hồi hộp một chút, cái gì gọi là cùng Hạ Tranh ở chung với nhau! Dựa vào cái gì!

Đại Xuân Tử bắt chéo hai chân, chậm rãi nói: “Tiểu tử kia không phải thôi học à, qua một trận suy sụp tinh thần, sau đó gặp được Hạ Tranh, Hạ Tranh vẫn luôn thưởng thức hắn, liền để hắn tiếp tục đến đài truyền hình công tác, hiện tại tiểu tử kia ở kênh thể dục đang làm chủ bá, chủ trì những trận bóng đá đêm khuya, cơ bản không ai xem cái loại tiết mục này, dù sao cũng là đi theo Hạ Tranh làm thôi.”

“Ồ.” Tần Phi sửng sốt trong chốc lát, tư duy anh còn dừng lại ngay chỗ “qua một trận suy sụp tinh thần”, anh lại nghĩ tới lần đó Tiếu Cẩn có nói Giang Ninh tiến vào bệnh viện tâm thần, trong lòng có chút khó chịu.

“Vì sao hắn lại sa sút tinh thần?” Cuối cùng vẫn là không cam lòng hỏi.

Đại Xuân Tử hừ một tiếng: “Cuối cùng cũng coi như có lương tâm biết hỏi rồi đó.”

Tần Phi khẽ rũ đầu xuống, không lên tiếng.

Đại Xuân Tử nhìn Tần Phi, than thở: “Anh đột nhiên biến mất, tiểu tử kia phát điên lên đi tìm kiếm anh khắp nơi, anh ở nơi kia, tôi ở bên này, hết thảy những người có quan hệ mật thiết với anh, hắn tất tả ngược xuôi chạy khắp nơi hỏi thăm tin tức anh. Người khác thì tôi không nói, nhưng tôi ở chỗ này, một ngày hắn đến ba lần, hồi đó tôi còn cảm thấy hắn hãm hại anh, chỉ cần hắn vừa xuất hiện tôi liền mắng hắn, mắng những điều rất khó nghe, hắn cũng không lên tiếng, tôi mắng cái gì hắn cũng đều nghe, sau đó tôi mắng đến chán chê, hắn còn hướng về tôi, hỏi hành tung của anh. Lúc anh vừa mới đi tôi rất oán trách anh, ngay cả tôi là anh em của anh cũng không thèm thông báo, sau đó tôi mới suy nghĩ lại, may là anh không nói cho tôi biết, chứ nếu như anh nói cho tôi biết hướng đi của anh, lúc đó tôi sẽ không chịu nổi tên tiểu tử dai như đỉa kia, nhất định đã sớm nói ra.”

Tần Phi nghe được trong lòng nghẹn muốn chết, uống một hớp lại một hớp cà phê, đặc biệt cà phê này là nguyên chất, không thêm đường, nhưng uống vào trong miệng lại không cảm thấy đắng tí nào. Đại Xuân Tử còn nói: “Tiểu tử kia nhanh chóng biến thành người điên, tinh thần không còn bình thường nữa, mỗi người đều nhận định cậu ấy là bệnh thần kinh, khi đó tôi còn nghĩ thôi xong thế là tiêu đời, vách đá cheo leo khó trèo, sau đó nghe nói ba hắn tìm kiếm bác sĩ tâm lý chữa bệnh cho hắn, mấy tên bác sĩ tâm lý kia toàn là đồ vô dụng, càng chữa càng nghiêm trọng hơn. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì, hắn đến bệnh viện tâm thần chỉ trong vòng nửa năm, sau khi trở về như biến thành người khác.”

Tần Phi ngẩng đầu nhìn cậu: “Biến thành dạng gì?”

“Không như anh tưởng tượng đâu, người ta từ bệnh viện tâm thần đi ra sau này sống tốt lắm, trở thành người bình thường như cũ, không còn tới tìm chúng tôi hỏi thăm về anh, cũng không còn giống như lúc trước điên lên tinh thần sa sút, còn vào đài truyền hình làm chủ bá, như trải qua một cuộc sống mới vậy!”

Đại Xuân Tử nói xong những lời này, nhìn về phía Tần Phi, ánh mắt ám trầm: “Anh quá nhẫn tâm, nói đi là đi không chút lưu luyến nào. Lúc đầu tôi rất hận Hạ Tranh nhưng không đến nỗi phải đi dằn vặt người ta, nhưng anh lại tra tấn tinh thần Giang Ninh như muốn chết đi sống lại quả thật quá tàn nhẫn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận