Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược


Hà Vị Minh hối hận đã tặng chiếc váy này cho Thường Mạn Tinh, bởi vì cô mặc rất đẹp, không biết sẽ đưa tới bao nhiêu ong bướm.Không, có lẽ vấn đề không ở chiếc váy, cho dù Thường Mạn Tinh mặc cái gì cũng giống nhau, hắn vẫn như cũ sẽ bị cô hấp dẫn.Đặt chiếc ly trong tay xuống, Hà Vị Minh nhìn Thường Mạn Tinh đang trò chuyện vui vẻ cùng với một người khác, trong mắt hắn không khỏi có chút buồn bực.

Bọn họ bây giờ đang ở trên bờ biển náo nhiệt của đảo Thác Tái, càng về đêm thì nơi này càng trở nên náo nhiệt hơn, cả trai lẫn gái lẫn trong đám người tìm kiếm mục tiêu của mình.Cơm nước xong, Thường Mạn Tinh nói muốn qua bờ cát bên này chơi đùa một chút.

Hà Vị Minh từ chối lời đề nghị để hắn một mình ở lại biệt thự nghỉ ngơi của cô, khăng khăng đòi đi theo cô cùng nhau tới đây.Khi bọn họ đến nơi này, Hà Vị Minh liền nhìn thấy ánh mắt của mấy tên đàn ông đảo quanh trên người Thường Mạn Tinh.

Còn có một người sau khi nhìn thấy cô ngồi vào ghế ở quán bar lộ thiên, hắn ngay lập cầm theo ly rượu đi tới.Người đàn ông này lớn lên không tồi, tóc vàng mắt xanh, đường nét khắc sâu, tràn đầy mị lực của một người đàn ông thành thục ổn trọng, vừa thấy liền biết là khách quen chốn bụi hoa, từ đầu tới cuối trên mặt hắn đều chứa đầy ý cười, lễ phép lại thân sĩ nói chuyện phiếm với Thường Mạn Tinh.Trên mặt Thường Mạn Tinh không có chút ý cười nào, nhưng cũng không hề cự tuyệt ý tứ muốn nói chuyện phiếm của người đàn ông nọ.

Đối phương nói vài câu, cô cũng sẽ đáp lời, dưới ánh đèn mờ ái muội trong bóng đêm, hai người đều bưng rượu, một người mặc chiếc váy dài màu xanh, một người lại mặc áo sơ mi màu xanh nhàn nhã, cứ như vậy chậm rãi nói chuyện với nhau, giữa hai người có một loại không khí vô cùng hài hòa.Nhưng đứng bên cạnh nhìn thấy sự hài hòa này, trong lồng ngực Hà Vị Minh lại sinh ra một cỗ lệ khí, cho dù Thường Mạn Tinh không lại gần người đàn ông xa lạ kia, đề tài của hai người cũng chưa thay đổi, hắn vẫn không thể khống chế được sự nôn nóng trong lòng.

Người đàn ông này không phải là Hà Tiên Dương, Thường Mạn Tinh nếu nguyện ý nói chuyện với người nọ, vậy chắc chắn cô cũng không chán ghét hắn.Sinh hoạt mấy năm trong cái giới nhà giàu này, Hà Vị Minh biết rõ có rất nhiều người đều không hài lòng với cuộc hôn nhân của mình.

Mhững người này không ngoại lệ đều sẽ ngầm tìm kiếm người hợp với tâm ý của bản thân để làm tình nhân, Hà Tiên Dương và Thường Mạn Tinh tình cảm không tốt, cho nên Thường Mạn Tinh cũng giống những người đó đi tìm tình nhân sao? Hoặc là, cô tới đây chính là để tìm tình nhân?Nếu không vừa rồi lúc cô nói muốn tới đây, vì sao lại từ chối không cho hắn đi theo chứ?Hà Vị Minh không thể kìm nén suy nghĩ đang quay cuồng.

Từ hai năm trước hắn đã phát hiện ra mình có một loại tình cảm khác thường với Thường Mạn Tinh.

Đối với người mẹ nuôi trên danh nghĩa này, trong lòng hắn căn bản không có cái gì gọi là tình mẫu tử, lúc cô nhìn hắn mỉm cười, lúc cô kéo tay hắn dạy dỗ từng tí một, lúc quan tâm hắn khen ngợi hắn, những lúc ấy hắn chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một việc – Đè cô dưới thân, xâm phạm cô.Loại suy nghĩ này theo hắn lớn lên, càng ngày càng ăn sâu bén rễ, những ý niệm không thể miêu tả này mỗi lần nhìn thấy Thường Mạn Tinh đều sẽ ngo ngoe rục rịch.

Chính hắn cũng không biết Thường Mạn Tinh có chấp nhận mối quan hệ quái dị này hay không, cho nên hắn duy trì sự trầm mặc, cũng một mực đè nén cảm xúc khác thường này trong lòng.Sau khi hắn phát hiện tình cảm của bản thân, liền tỉ mỉ để ý tất cả những gì liên quan đến Thường Mạn Tinh, cho nên hắn biết Thường Mạn Tinh không gần gũi với Hà Tiên Dương, cũng không có tình nhân khác, những thứ này khiến cho Hà Vị Minh cảm thấy an toàn.

Nhưng bây giờ, cảm giác nguy cơ cấp bách một lần nữa lại xuất hiện trong lòng hắn.Hà Tiên Dương là chồng của Thường Mạn Tinh, Hà Vị Minh biết rõ Thường Mạn Tinh không thích người nọ, vậy rốt cuộc Thường Mạn Tinh thích kiểu người như thế nào? Giống như người đàn ông đang bắt chuyện cùng cô trước mặt này, nhìn qua thành thục lại tuấn mỹ? Nếu Thường Mạn Tinh lúc trước không có người khác, là vì cô không gặp được người vừa mắt, vậy bây giờ thì sao?Nếu cô coi trọng ai ở đây, hắn… còn có thể làm gì? Để mặc cô cùng một người đàn ông xa lạ không biết tên ở bên nhau?Nghĩ tới đây, ánh mắt của Hà Vị Minh càng thêm nguy hiểm.

Hắn gắt gao nắm chặt cái ly trong tay, gân xanh trên mu bàn tay hơi nhô lên.Lúc Witt bắt chuyện với cô gái mỹ lệ này, khóe mắt liếc đến vị thiếu niên cao gầy ngồi ở bên cạnh cô.

Ánh mắt của vị thiếu niên này đáng sợ giống như mấy con sói hoang mà mấy năm trước hắn gặp được trong một cuộc thám hiểm ở Châu Phi, ngay cả hắn ngồi ở đây bị nhìn chằm chăm một lúc cũng cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra không ngừng.Ai nha, một con chó săn đáng sợ hộ thực(*).

Witt không khỏi thầm than một tiếng, lại chuyển dời ánh mắt lên người cô gái kia.

Vô cùng rõ ràng, vị thiếu niên có ánh mắt đáng sợ này rất biết hộ thực, nếu hắn muốn hái trái ngon mỹ lệ này, phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị trả thù.

Nhưng hắn tới đây là để thả lỏng thể xác và tinh thần, cũng không muốn vì sắc đẹp mà đấu đá một hồi.(*) Hộ thực: Bảo vệ đồ ăn, trong trường hợp này Hà Vị Minh là sói, còn Thường Mạn Tinh là ‘đồ ăn’ =))Huống chi, cô gái trước mặt này rõ ràng không có ý tứ với hắn, nói chuyện với nhau lâu như vậy, mỗi lần hắn muốn dẫn đề tài tới phương hướng ái muội một chút, đối phương liền cực kỳ có kĩ xảo quay ngược trở về, giọt nước không lọt, không cho hắn chiếm một chút tiện nghi nào, cũng không hề cho hắn một cơ hội.Một kẻ lão luyện như Witt tất nhiên nhận ra đối phương không có tâm tư kia, huống chi bên cạnh còn có một vị thiếu niên như hổ rình mồi, lại tiếp tục nói chuyện thì cũng chỉ là công dã tràng, lãng phí thời gian.

Chi bằng từ bỏ, dành thời gian đi tìm một người phù hợp tâm ý để trải qua buổi tối tĩnh mịch này thì hơn.Thật đáng tiếc, cô gái trước mặt này vô cùng hợp với khẩu vị của hắn.

Trong lòng Witt tiếc nuối nghĩ, hắn kết thúc đề tài, thân sĩ ra hiệu với Thường Mạn Tinh, sau đó đứng dậy rời khỏi đó.Witt trở lại vị trí cũ của mình, ở đó còn có hai người phụ nữ đang ngồi, trong đó một người giống hắn tóc vàng mắt xanh là em gái Witt – Gracey, người còn lại tóc nâu là chị họ hắn – Hill.Gracey nhìn thấy anh trai bất lực trở về, cười trêu nói: “Anh trai Witt mị lực vô biên thế nhưng lại thất bại lần này sao?”Witt nhún vai: “Đúng vậy, cô gái kia chướng mắt một mỹ nam như anh.” Nói xong hắn nhìn về phía cô gái tóc nâu vẫn luôn uống rượu ở bên cạnh, không có ý tốt cười nói: “Hill, thiếu niên ngồi bên cạnh cô gái đó, nhìn qua là biết đồ ăn của chị, thế nào, không đi thử một chút à?”Hill vuốt ve mái tóc nâu cuộn sóng của mình, môi đỏ hơi nhếch nói: “Người Châu Á nhìn qua có vẻ nhỏ hơn không ít so với tuổi thật của họ.

Thiếu niên kia nhìn sơ cũng biết vẫn còn là trẻ vị thành niên.”“Trời đất.” Witt ra vẻ kinh ngạc: “Hill, từ khi nào chị để ý đối phương có phải là trẻ vị thành niên không vậy? Theo em được biết, đầu tuần chị còn thân mật cùng thiếu niên mười bốn tuổi mấy ngày.”Hill liếc hắn một cái, giọng nói cực kỳ khinh bỉ: “Witt, hoa hoa công tử như cậu, mười ba tuổi đã ngủ với con gái nhà người ta thì có tư cách gì nói chị?” Xoay ly rượu trong tay, Hill nhìn thoáng qua vị thiếu niên kia, sau đó cảm thán nói: “Chị vừa rồi thật sự muốn thử, chị thích vết sẹo trên mi kia, nhìn qua rất ngầu, hơn nữa khí chất trên người cậu ta khiến cho người khác có một loại xúc động đến phát cuồng… Đáng tiếc, trong mắt thiếu niên kia, cũng chỉ có cô gái bên cạnh.”Gracey cũng nhìn sang hướng bên kia, khó hiểu nhìn anh trai chị họ hai bên: “Đúng không vậy? Vì sao em nhìn không ra? Hai người bên kia thật là quan hệ tĩnh lữ sao?”Hill lắc lắc ngón tay sơn màu đen của mình, cười thần bí nói: “Cũng không phải tình lữ, cái này rất dễ để nhìn ra.

Chẳng qua bầu không khí mập mờ giữa hai người bọn họ , chị cũng có thể nhìn ra được.

Em xem, thiếu niên kia mặc kệ đang làm gì, ánh mắt đều nhìn cô gái đó, ôn nhu hơn rất nhiều so với lúc nhìn người khác.

Điều này đã thể hiện thiếu niên rất thích đối phương.”“Hơn nữa em chú ý, ánh mắt của cậu ta đôi lúc sẽ dừng lại bên tai cô gái, gần cổ, hắn ngồi hướng cùng vị trí, giống như muốn vờn quanh cô gái kia.

Điều này lại chỉ rõ hắn có sự chiếm hữu rất sâu đối với cô gái kia, hơn nữa vô cùng khát vọng có thể cùng cô ấy tiến thêm bước.

Ách, thoạt nhìn thì có vẻ như là nghẹn đến mức tàn nhẫn.” Dù sao khoảng cách xa, đối phương không nghe thấy, Hill nói vô cùng tùy ý.Nghe Hill nói xong, Gracey lại nhìn qua đó, mơ hồ cũng có thể thấy được chút cảm giác kì dị, cô kính sợ nhìn chị họ: “Chị Hill, chị thật là lợi hại, mấy thứ này cũng có thể nhìn ra, không hổ là hoa hoa công tử giống như anh trai em!”Hill bị ngữ khí sùng bái của em họ chọc cười, lại tiếp tục giải thíc: “Chị đoán quan hệ giữa thiếu niên và cô gái kia có chút đặc biệt.

Cậu ta cực kỳ đè nén bản thân, nhìn xem, cậu ta rất ít giao lưu ánh mắt với cô gái, đại khái là sợ bị nhìn ra cái gì, hơn nữa cậu ta cũng thường xuyên nhìn tay của cô gái.

Điều này đại biểu hai loại khả năng – một là hắn có loại yêu thích đặc thù với tay cô gái, hai là hắn có gì đó băn khoăn, cần kiềm chế chính mình, nhưng lại không thể ngăn chặn, chỉ có thể đặt ánh mắt lên phần tay – thứ đặc thù nhất của ngôn ngữ thân thể.”“Lúc một người đàn ông thích một người phụ nữ, vì sao phải khắc chế và ẩn nhẫn?” Hill gõ gõ tay vịn sô pha: “Đương nhiên là vì người ấy không xác định được tâm ý của đối phương, sợ bị từ chối, hoặc vì thân phận có khác biệt.”Gracey tò mò hỏi tiếp: “Cô gái thì sao? Cô ấy có thích thiếu niên không? Em cảm thấy mình không nhìn thấu được cô ấy… Cô ấy cũng không thường xuyên nhìn thiếu niên kia, giống như không phát hiện ra điều gì cả…”Hill lại cười, cô lắc đầu nói: “Giống như nhảy Tango, lúc gần sát, hô hấp đều đến từ đối phương, tim đập, bước chân nặng lại nhanh, lúc tách ra, giống như chỉ cần buông tay một cái, liền lập tức rời xa, giữa hai người vừa thu vừa phóng chính là để thăm dò đối phương.

Không sai, chính là cái loại thăm dò như ẩn như hiện, như gần như xa, đây là giai đoạn tạo được nhiểu mị lực nhất trong bài.”Hill than thở một tiếng: “Trong một điệu nhảy thì sẽ cí một bên chủ đạo và một bên phụ thuộc.

Tình cảm cũng giống như vậy, nhưng quan hệ phụ thuộc lại chưa chắc vẫn luôn như thế.

Dù sao cũng không ai biết rõ người nào thích nhiều người nào thích ít, bởi vì đây là ngôn ngữ không thể biểu đạt, thậm chí con mắt cũng không nhìn ra được… Gracey, em cảm thấy cô gái đó không thích thiếu niên?”“Đúng, em không xác định.” Gracey có chút hoang mang trả lời.Hill: “Nhưng trong mắt chị, cô gái kia đang thử chàng kỵ sĩ của mình, hoặc nói đang kiên nhẫn dẫn đường…”Hill nói tới đây đột nhiên dừng lại, bởi vì cô thấy vai chính trong lời nói của mình đột nhiên nhìn sang bên này, cô gái kia ưu nhã mỉm cười, xa xa nâng ly với cô.

Hill cũng nâng ly, sau đó hai người trao đổi ánh mắt với nhau.Buông ly rượu xuống, Hill không nhìn thiếu niên bên kia nữa, mà buông tay nói: “Được rồi, Gracey, bây giờ chị có thể khẳng định, bất kể là thiếu niên có ham muốn chiếm hữu hay là cô gái ưu nhã thong dong kia, bọn họ đều không cho phép người khác mơ ước vật sở hữu của mình.”Trong nhóm trai gái tìm bạn tình này, tuy có mấy người thấy rõ, nhưng vẫn còn rất nhiều người ánh mắt không sắc bén được như vậy, cho nên lúc Thường Mạn Tinh thu lại ánh mắt, lại một người đàn ông nữa tiến đến bắt chuyện với cô.Người đàn ông này cũng là người châu Á, nhìn qua vô cùng tinh anh, có vẻ như là sự nghiệp cũng cực kỳ thành công.

Người nọ rất có kỹ xảo nói chuyện, khéo léo chọc cười Thường Mạn Tinh, cũng nói đến một việc khiến cô cảm thấy hứng thú.“Gần đảo này còn có một đảo nhỏ chưa được khai phá?” Thường Mạn Tinh theo lời hắn nói, hỏi lại một câu.Người đàn ông tươi cười gật đầu: “Lần trước tôi ngồi ca-nô đi ra ngoài chơi, đi khoảng hai giờ, ngay ở hướng Tây Nam thấy có một đảo nhỏ.

Nó chỉ rộng khoảng hai ba trăm mét vuông, trên đảo chỉ có cây và đá ngầm, không còn thứ gì khác, bờ cát cũng không tệ lắm, tôi từng ngủ trưa ở đó rồi, rất thoải mái.

Nơi đó cũng không có ai quấy rầy, rất yên tĩnh.

Nếu cô có hứng thú, tôi có thể dẫn cô đi xem.”“Anh có thể gửi số điện thoại cho tôi.” Thường Mạn Tinh nói.Ánh mắt của người đàn ông sáng lên, vui vẻ viết một dãy số.Đối lập với biểu tình của người đàn ông kia, Hà Vị Minh đột nhiên quay đầu đi, biểu tình vừa lạnh vừa trầm.…Ở bờ cát lớn đó ngồi hơn ba giờ, tiếp cận Thường Mạn Tinh không dưới mười người, còn có người tới mời Hà Vị Minh uống rượu, Hà Vị Minh không uống, chỉ ngồi ở kia mặt không có chút biểu tình nào.

Mà Thường Mạn Tinh uống hơi nhiều, chờ hai người trở về biệt thự, Hà Vị Minh trầm mặc cả đêm đỡ người nọ về phòng, sau đó đến phòng bếp rót cho cô một ly nước.Thường Mạn Tinh vẫn còn có chút tỉnh táo, uống nửa ly nước rồi lại nằm xuống.

Lúc sau cô không chỉ không cảm thấy thanh tỉnh, trái ngược còn cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng nhìn thấy Hà Vị Minh đứng trước giường cầm ly nước.Hắn đứng nơi ngược sáng, không thấy rõ biểu tình trên mặt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui