Sổ Tay Trùng Sinh

Úy Ương nheo mắt, nhìn kỹ Đồng Đồng vài giây mới cúi đầu, trán chạm trán với cô, hỏi: "Có phải muốn xin anh gì không?"

Nghe vậy, Đồng Đồng không khỏi cảm thấy bị vũ nhục. Tuy cô không thường mặc cho anh xem, phải nói là rất ít, nhưng vì sao anh lại nói vậy? Chẳng lẽ... Anh không thấy cô là người luôn muốn bồi đắp tình cảm sao? "Anh hỏi vậy làm gì? Bình thường em không vậy à?"

"Em không thường mặc như vậy, chỉ có mỗi khi muốn lấy lòng anh, hoặc là muốn anh giúp gì đó." Nếu không hôm nay không phải là sinh nhật cũng không phải là ngày kỷ niệm gì, cô đột nhiên thông suốt muốn cùng anh chơi trò tình thú? Úy Ương tuyệt đối không tin.

Cái miệng nhỏ nhắn chu đến mức có thể treo được một cái bình, Đồng Đồng rất rất không vui, cô hừ một tiếng, đẩy bàn tay Úy Ương trên người mình ra, làm bộ muốn đứng dậy lại bị Úy Ương cản lại: "Đi đâu?"

"Hừ, không phải anh nói em có gì cần xin anh sao? Vậy em sẽ không hiến thân, miễn cho anh cảm thấy em bán đứng thân thể để lấy lòng anh!" Đồng Đồng hầm hừ, biết rõ mình làm gì cũng không đẩy nổi anh nhưng tay vẫn muốn đâm chọc anh, không làm trong lòng sẽ khó chịu.

"Làm gì đấy, đứng dậy nhanh đi, đừng có đè em, anh đè em như vậy, em sẽ cho rằng anh muốn nịnh bợ em."

Úy Ương cười khẽ, cắn gương mặt mềm mềm của cô, nói: "Hư hỏng." Nghe thì có vẻ như đang mắng cô, nhưng ngữ khí dịu dàng đến mức khiến Đồng Đồng đỏ mặt.

"Sao lại mắng em? Người ta không có hư hỏng." Đồng Đồng lầu bầu oán giận, lấy tay chọc chọc ngực anh.

Cơ ngực anh rõ ràng rắn chắc, Đồng Đồng tự cho là thần không biết quỷ không hay vụng trộm sờ soạng hai cái rồi mới giả bộ đứng đắn, nhưng đôi chân thon dài lại lộ ra khỏi áo ngủ, từ từ quấn lấy thắt lưng Úy Ương, còn nhẹ nhàng cọ xát vô cùng khiêu khích. "Xin lỗi người ta đi."


"Anh xin lỗi." Úy Ương nghe lời nói xin lỗi, cô muốn anh làm gì anh liền làm. "Là lỗi của anh, là anh nói sai. Bé con nhà anh rất tri kỷ, phải không?"

"Hừ, anh biết là tốt rồi. Lần sau nếu còn nói em như vậy nữa, em sẽ tức giận." Hại bao nhiêu dũng khí cô vừa gây dựng mất hết, vốn cô muốn cho anh mở rộng tầm mắt...

Giờ thì mất hứng rồi.

"Người xấu." Đồng Đồng nghĩ lại vẫn có chút tức giận, thế là mở miệng cắn bả vai anh, cảm giác được cơ bắp cả người anh đều căng cứng, cô còn nghĩ là mình cắn đau, lập tức vô cùng đắc ý, dùng dư quang khóe mắt nhìn Úy Ương.

Úy Ương cười khổ, khi anh tham gia quân ngũ, có khổ nào mà chưa ăn qua, hai hàm răng nho nhỏ của cô thì tính là gì.

Cả người anh cứng ngắc, đó là vì cô cọ cọ trên người anh, rất dễ dàng khiêu khích... "Ngoan, đừng cắn, cẩn thận đau em đấy."

Anh có lòng tốt, nhưng Đồng Đồng lại cảm thấy anh sợ đau, thế là cố ý nhe răng, nói: "Không nhả." Bởi vì cắn anh, cho nên cô nói chuyện không rõ, cũng may là vẫn nghe được.

... Thôi, cô muốn thì cho cô cắn, anh tiếp tục làm những gì mình muốn là được.

Bàn tay ấm áp của anh từ mông hướng lên trên, muốn sờ ngực cô nhưng đột nhiên lại chạm phải lớp vải: "Nội y?"

Anh còn cho rằng cô không mặc... Dù sao vừa rồi khi chạm đến mông cô thì không có gì.

Miệng Đồng Đồng đã mỏi mà người ta còn không mặn không nhạt. Cô cũng lười cắn tiếp, Úy Ương da thô thịt dày, không phải là cái dạng mà hai hàm răng của cô có thể đối phó được.

Ban đầu cô còn muốn tiếp tục tức giận nhưng Úy Ương vừa hỏi thế, Đồng Đồng liền xấu hổi, ngại ngùng nói: "Tự, tự anh xem đi!"

"Được được được, là anh sai, anh tự xem." Úy Ương cười khẽ, nhìn ngắm khuôn mặt của cô, thấy mặt cô đỏ ửng, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với anh.

Cởi bỏ thắt lưng, áo ngủ màu kem của cô liền tuột xuống, làn da trắng hồng của cô dường như hợp thành một thể với áo ngủ, trên người cô mặc nội y gợi cảm màu đỏ, tựa như đóa hoa mai trong trời tuyết, diễm lệ mà yêu mị.

Vải này quá mỏng, dường như không che được gì, Úy Ương chỉ cảm thấy mũi mình nóng lên, nếu không phải anh phản ứng nhanh, che mũi lại thì chắc chắn đã sớm chảy máu mũi trước mặt Đồng Đồng.


Trước mặt cô, tự chủ của anh vốn đã không được bao nhiêu, từ lúc hai người dâng lần đầu tiên cho nhau là đã thấy ── anh muốn để lại lần đầu tiên, không dám nói để đêm tân hôn, nhưng ít nhất cũng chờ cô trưởng thành, ai ngờ bé con lại to gan lớn mật dùng sắc quyến rũ anh, khiến cho anh không thể kiềm chế...

Bây giờ còn cho anh một chiêu như thế!

Bộ này không giống nội y cosplay mèo lần trước, lần trước là vô cùng đáng yêu, lúc này mới là hàng thật giá thật, gợi cảm đến mức khiến người ta giận sôi.

Chế độ ăn của Đồng Đồng rất tốt, Đồng phu nhân lại rất chú trọng đến thời kỳ trưởng thành của cô cho nên cô được Đồng phu nhân nuôi cho trắng nõn mềm mại, toàn thân trên dưới không có khuyết điểm nào.

Tuy mới mười bảy tuổi nhưng ngực cô đã rất phát triển, không tính quá lớn, nhưng cũng thích hợp với cơ thể cô.

Cô còn nhỏ cho nên vẫn có chút ngây ngô, nhưng vì đã từng hưởng thụ mùi vị tình dục nên trong ngây ngô ấy lại lộ ra vài phần xinh đẹp, xinh đẹp đến mức không có từ nào có thể hình dung.

"Đẹp không?" Đồng Đồng vừa ngại ngùng vừa chờ mong hỏi.

Nhưng Úy Ương không có cách nào trả lời, bởi vì khi thấy quần lót dây giữa hai chân cô anh đã không chịu nổi, đừng nói là trả lời, ngay cả phản ứng cũng có vấn đề.

Chỉ nhìn thấy anh không ngừng xua tay, xuống khỏi người cô, vọt vào phòng tắm!

Đồng Đồng ngồi dậy khỏi giường, chớp chớp mắt, qua vài giây mới bật cười.

Cô không dám để Úy Ương nghe thấy nên vùi đầu vào gối, cười đến mức bả vai cũng run run, nhưng đã vài phút trôi qua mà anh vẫn chưa ra, cô có chút lo lắng, khoác áo ngủ đi vào phòng vệ sinh.


Hai tay Úy Ương chống trên bồn rửa mặt, cúi đầu không ngừng thở hổn hển.

Đồng Đồng đi qua, từ phía sau ôm lấy anh, hai tay quấn lấy thắt lưng anh làm nũng: "Anh Úy Ương, anh có ổn không?"

"... Không sao." Úy Ương ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Máu mũi đã ngừng nhưng nếu nhìn tiếp, không chừng sẽ lập tức chảy ra.

Vừa nghĩ da thịt mịn màng của cô, bộ ngực no đủ, vòng eo thon nhỏ, còn có nội y gợi cảm màu đỏ tươi...

Úy Ương vội vàng xả nước, trong tiếng rào rào là tiếng thở dốc của anh.

"Anh Úy Ương?" Không phải lại chảy máu mũi tiếp chứ?!

Úy Ương lắc đầu, cầm lấy bàn tay cô đang đặt trên bụng mình: "Không sao."

"Còn nói không sao!" Cô bĩu môi mất hứng.

"Anh nhìn đi, quần áo ướt hết rồi." Đồng Đồng nói xong liền muốn giúp anh cởi quần áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận