Sở Diệu luống cuống không biết làm gì, hắn nhìn bé gái nhỏ nhắn mềm mại ngồi khóc dưới nền đất lạnh băng mà trong lòng lo lắng không ngớt.
"N-Ngươi đừng khóc nữa!"
Sở Diệu dùng tay áo bằng tơ tằm quý giá của bản thân mà loạn xạ lau nước mắt cho Hydrangeas.
Hắn lau đến mức khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của Hydrangeas biến thành mặt mèo.
Sở Diệu hừ hừ nói: "Bổn vương sẽ đền cho ngươi một đĩa bánh hoa đào mới, cho nên ngươi dừng khóc được rồi."
Hydrangeas dùng cặp mắt trong trẻo như viên ngọc lục bảo của mình mà nhìn thẳng vào mắt của Sở Diệu.
Hai bàn tay nhỏ xíu của nàng nắm lấy tay hắn, nàng sụt sùi nói: "Hức...!Thật sao?"
"Tất nhiên là thật."
Khi Hydrangeas túm lấy tay hắn, Sở Diệu liền nhìn thấy vết thương rướm máu trên cổ tay của nàng.
Trong lòng hắn hốt hoảng đến không tưởng được, thế nhưng ngoài mặt Sở Diệu vẫn ngạo kiều nói: "Nhưng trước hết ngươi phải băng bó lại vết thương ở cổ tay đã."
"Ò được."
"Để bổn vương bế ngươi đi."
"..."
Mặc dù Hydrangeas đã tám tuổi nhưng nàng chưa cao đến một mét, trong khi đó Sở Diệu chỉ hơn nàng bốn tuổi nhưng hắn lại cao tận một mét rưỡi.
Đây là cách biệt đến nhường nào a!
Hai người vừa rời khỏi chưa được bao lâu thì Liễu Thanh Thanh vội vã chạy đến Vọng Các lâu.
Khuôn mặt ả ta tràn ngập nghi vấn, ả ta chạy quanh vườn hoa đào mà vẫn không tìm thấy một ai.
Liễu Thanh Thanh nghi hoặc lẩm bẩm: "Sao có thể như thế này được? Rõ ràng Tiêu Dao Vương phải ở đây mới đúng.
Hay là do mình sống lại nên xảy ra hiệu ứng cánh bướm, vì vậy Tiêu Dao Vương không đến đây nữa?"
【 Ngăn cản người khai thác chạm mặt nhân tố nguy hiểm thành công! Khen thưởng một lần vuốt lông trẫm! 】
Hydrangeas: "..."
Loài mèo đều kiêu ngạo như vậy cả sao—
Sau khi tìm Hàn thái y băng bó lại vết thương cho Hydrangeas thì nàng được Sở Diệu bế từ tẩm cung của hắn về lại ngự hoa viên, nơi tổ chức yến tiệc.
Đi được nữa đường thì Sở Diệu bỗng nhiên dừng lại, hắn buồn bực hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Hydrangeas: "..."
Các thái giám và cung nữ đi phía sau: "..."
【 Há há há há há....!Người khai thác này thật là cừ! 】
"Ta tên là Lạc Cẩm Tú." Hydrangeas rầu rĩ đáp: "Ngài có thể gọi ta là A Cẩm giống như phụ thân và huynh trưởng."
Sở Diệu ôm nàng tiếp tục bước đi, hắn bâng quơ nói: "Vậy ngươi cũng có thể gọi bổn vương là A Diệu, thái tử ca ca và mẫu hậu cũng thường gọi ta như vậy."
Hai mắt của Hydrangeas sáng lên lấp lánh, nàng hớn hở gọi: "Diệu Diệu!"
"...!Cũng được."
Phải mất nửa khắc nữa thì Sở Diệu và Hydrangeas mới đến được ngự hoa viên.
Vừa mới bước vào thì đã có hàng trăm con mắt hướng về phía hai người, rõ ràng nhất vẫn là cặp mắt như rắn độc của Liễu Thanh Thanh khi nhìn nàng.
Sở Diệu đặt Hydrangeas xuống, hắn nháy mắt ra hiêu cho nàng hành lễ.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu phi."
"Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương, Trần quý phi nương nương, Thục phi nương nương."
"Ừ.
Đều miễn lễ cả đi."
Lạc Hạ lo lắng từ nãy đến giờ vì sợ muội muội xảy ra chuyện liền ngây ra như phỗng.
Ánh mắt y ghim chặt vào người Hydrangeas khiến nàng chưa kịp ăn miếng bánh nào mà phải rúc vào người Sở Diệu, mong sao tránh được ánh mắt của Lạc Hạ.
Sở Diệu khá ngạc nhiên về hành động của Hydrangeas, hắn vuốt vuốt tóc nàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì à?"
Giọng nói nhỏ xíu của Hydrangeas truyền ra: "Diệu Diệu, ánh mắt của đại ca đáng sợ quá hức."
Vì thân phận của Sở Diệu rất cao vậy nên chỗ ngỗi của hắn chỉ ở dưới hoàng hậu.
Thái tử không tham gia buổi tiệc này vì y đã có hôn ước với công chúa nước khác, cho nên có rất nhiều người đánh chủ ý lên Sở Diệu.
Hành động và lời nói của nàng và hắn đều được hoàng hậu thu hết vào mắt.
Nàng ấy cười nhẹ hỏi Sở Diệu: "Hoàng nhi, con có vẻ rất thích Lạc tiểu thư?"
Sở Diệu hơi nghiêng đầu suy nghĩ, hắn cảm thấy chơi với nàng cũng không tệ lắm liền đáp: "Thích ạ."
Hắn vừa dứt lời thì có không ít cô nương thất vọng thở dài, còn có không ít tiếng hít khí.
Hoàng hậu không nói gì thêm, nàng ấy chỉ điềm nhiên quay đi đàm luận với các vị nương nương khác.
Chọn được thiên kim nhà thừa tướng cũng là một bản lĩnh của con trai nàng.
Thái tử và Tiêu Dao Vương đều do hoàng hậu sinh ra, như vậy mới biết hoàng đế sủng ái nàng ấy như thế nào.
Nếu không phải các vị nương nương khác cũng không chịu thua kém mà sinh ra hoàng tử, công chúa thì e rằng sẽ có lời đàm tiếu "Hoàng hậu chuyên sủng lục cung.".
Lời này mà truyền đến tai hoàng thái hậu thì sẽ có chuyện không hay.
Trần quý phi sinh được một hoàng tử, một công chúa.
Tứ hoàng tử sau này bị Liễu Thanh Thanh thu vào dàn harem của ả ta.
Còn trưởng công chúa vì khuyên ngăn hoàng đệ mà bị ả ta hại chết.
Phải nói là Trần quý phi hận chết Liễu Thanh Thanh rồi..