Hắn mà đi phối âm nhất định thủ vai mấy ông chú biến thái này nọ! Tôi đây mới không thèm nói mấy lời kịch cẩu huyết như “lấy thân báo đáp” đâu. Vươn tay bắt được ống tay áo của hắn, tôi dùng hết khí lực để nói.
“Cứu cứu tôi…”
Cả người ướt đẫm, tôi cực kỳ khó chịu. Tôi cảm giác được tóc dính vào hai bên má, bọt nước theo hai má trượt xuống, chảy vào trong cổ. Trước mắt vẫn là một mảnh mơ hồ, giống như cách một bức màn nước, tôi chỉ miễn cưỡng nhìn thấy đối phương không mang kính râm, mắt sáng như đuốc, tầm mắt cực nóng hơi nheo lại nhìn chằm chằm tôi.
Hô hấp đối phương tựa hồ trở nên nặng nề. Vừa rồi từ dưới nước bò lên tôi đều không nghe được hắn thở. Tôi vừa định mở miệng, bỗng ngón tay mang theo hơi lạnh cư nhiên cạy mở môi tôi, xâm nhập vào miệng.
Tôi muốn hỏi ‘Anh làm gì’ nhưng lại chỉ có thể phát ra âm thanh ái muội. Ngón tay cuốn lấy đầu lưỡi tôi, nước bọt tiết ra không cách nào nuốt vào, theo khóe miệng tôi chảy ra.
Nắm được quần áo hắn, tôi định giãy dụa, lại phát hiện cả người không chút khí lực. Tôi nghe thấy tiếng người nọ cúi xuống tóc tôi hít thật sâu, giọng nói mê người lại vang lên.
“Uhm… Thơm quá… Quả nhiên là loại hương vị này.”
Bên tai truyền đến tiếng nỉ non mang theo mê đắm cùng si dại, khiến tôi sởn cả tóc gáy. Trên cổ bị thứ ấm áp ướt át liếm qua, làm lòng tôi càng thét lên chói tai không thôi.
Hết tang thi lại gặp biến thái, hôm nay quả thật là xui xẻo tám kiếp mà!
Ngón tay rút ra khỏi miệng, tôi lập tức mở miệng xin tha, “Đừng thương tổn tôi … xin anh!” Ai ngờ lại phát hiện hắn đang mút vào hai ngón tay kia.
“Hương vị rất ngọt ngào.”
Cứu mạng! Chú cảnh sát mau tới bắt biến thái! T_T
“Dùng thân thể của cậu bồi thường tôi, thế nào?”
Ngực cảm thấy lành lạnh, đối phương đang cởi nút áo tôi, vật thể mềm mại ướt át quanh quẩn trên làn da. Càng liếm càng trượt xuống phía dưới, mắt thấy sẽ trượt đến… (>__<
Trời đã gần sáng, anh họ không ở cạnh, chắc là đi bàn giao ca trực. Tôi đi WC xong định trở về phòng bệnh, lúc đi ngang hành lang tôi đi sát qua bên người một chàng trai. Người nọ mới hơn hai mươi tuổi mà tóc đã bạc hết, diện mạo tuấn tú, quần áo bình thường, nhưng trên người lại tản ra khí chất đặc biệt, khí tức xung quanh hắn cực kỳ sạch sẽ. Cảm giác như tôi đã từng gặp qua hắn đâu đó.
Bất quá, đây không phải là nguyên nhân khiến tôi chú ý tới hắn. Mà là khí vị thản nhiên trên người người này. Tôi nhớ rõ mùi vị này tôi cũng đã từng ngửi qua trên người cô gái phun ra cái móng tay kia.
Cái loại hương vị này trong bệnh viện ngửi được cũng không có gì kỳ lạ.
Bởi vì thất thần suy nghĩ sự việc, tôi không cẩn thận đụng vào người đang đi tới. Tôi cuống quít xin lỗi, nghe được một thanh âm có chút quen thuộc.
“A? Người đẹp bé nhỏ, chúng ta có duyên quá nhỉ, lại gặp nữa rồi.”
Tôi ngẩng đầu phát hiện người mình đụng phải chính là cái tên pháp y biến thái Lục Vân Phi. Hai mắt hắn đầy tơ máu, đầu rối tung như ổ gà, áo choàng trắng trên người còn dính máu, thoạt nhìn đúng là rất khả nghi. Tôi không muốn nói chuyện với biến thái, lập tức cúi đầu chạy lấy người.
Cổ tay bị đối phương giữ chặt, tôi định hất ra, chẳng qua hắn nắm rất chặt, “Buông tay!”
“Ấy ấy, đừng sợ, người ta không phải biến thái nha, cũng không làm cậu mất miếng thịt nào đâu mà.”
Chưa từng thấy qua cái tên nào không chịu tự hiểu lấy mình đến như vậy. Nếu bây giờ tôi la to ‘Bắt biến thái’, dám cá người ta tin ngay.
“Án mạng có tiến triển mới nha, cậu không muốn biết tin tức sao?” Đối phương rất tự tin mà nháy mắt mấy cái.
“Không muốn.” Lòng tôi đúng là có chút hiếu kì, chẳng qua tôi cũng không muốn chết quá nhanh hay là bị cuốn vào mấy chuyện kỳ quái. (tiếng trời: Thật ra đã bị cuốn vào rồi.)
Nhưng đối phương không chịu buông tha, vẫn đeo bám tôi về phòng bệnh. Bởi vì là phòng một giường, cho nên không có bệnh nhân khác. Hắn vừa bước vào liền đóng cửa lại.
“Ê!”
“Yên tâm, yên tâm! Tôi thật sự sẽ không làm gì cậu đâu.” Hắn đặt mông ngồi trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo tôi ngồi xuống.
Tôi mới không thèm ngồi chung với biến thái đâu. Chuyện tối qua còn ẩn hiện trước mắt, bất luận là loại biến thái nào tôi cũng phải né thật xa. Nhìn thấy hắn bày ra bộ dáng không đạt được mục đích thì không bỏ qua, không biết phải làm sao, tôi đành ngồi vào ghế đối diện.
“Tìm được cô gái cậu nói lần trước rồi.” Hắn rút ra một điếu thuốc lá, lại nhớ ra không thể hút ở nơi này, chỉ đành ngậm trong miệng cho thỏa cơn ghiền.
“Vậy là vụ án đã phá?”
Lục Vân Phi lắc đầu. “Cô ta chết rồi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Đằng Tử căn bản là tự làm tự chịu. Cả người ướt đẫm, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, ánh mắt trong veo như nước, cầu xin người ta giúp đỡ. Đáng yêu lại ngon miệng như vậy, mấy người nói xem có ai chống cự được loại hấp dẫn này không? Không thể trách tiểu công người ta biến thái đâu. (Tiếng trời: Là biến thái không sai.) Mấy tình yêu phối sai CP xin hãy buông tay!