Sở Thị Xuân Thu

Trong hoàng cung viên thái giám già phụ trách việc gõ mõ cầm canh đang nắn bóp hai đầu gối, cuối cùng lão cũng đi hết được một vòng. Đêm cuối thu khí lạnh ngấm vào tận xương cốt, lão đã già, không còn chịu nổi công việc nặng nhọc này, có lẽ đã tới lúc tìm một người trẻ tuổi hơn thay thế công việc của lão.
Thái tử Triệu Khánh lại không cảm thấy lạnh chút nào, cả người lõa lồ mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt y dữ tợn đang hùng hục hùng hục ra sức, nhìn kỹ lại thì phát giác ra hai mắt y trống rỗng vô hồn, có chăng nữa chỉ là sự cuồng bạo điên dại. Một nữ tử yêu kiều khiêu gợi nằm ở bên dưới y, thỉnh thoảng rên rỉ cong người nghênh hợp.
Triệu Khánh gắng sức bứt nước rút càng lúc càng nhanh, miệng không ngừng ậm ừ rên rỉ, dường như đang rít gọi tên Võ Mị Nương. Rốt cục sau một tiếng gầm nhẹ, tiếng thở dốc trong phòng dần dần lắng xuống.
Chẳng bao lâu sau tiếng ngáy của Triệu Khánh vang lên đều đều, nữ tử nằm dưới xác định y đã ngủ say liền nhẹ nhàng đẩy hạ thân của y ra, khoác lên người cái áo ngủ mỏng rồi bước xuống giường. Nàng dò dẫm đi đốt một ngọn nến đỏ ở trên bàn, ánh nến chiếu vào khuôn mặt nàng, nếu Triệu Khánh tỉnh lại lúc này chắc sẽ giật mình kinh hãi. Nữ tử kia có đôi mắt to với hàng lông mày thưa mỏng, vóc người thon gầy, nhìn thoáng qua có nét hao hao giống Võ Mị Nương.
Nàng kia bỗng xoay người đi về lại giường, cẩn thận đắp chăn lại cho Triệu Khánh, ngơ ngẩn nhìn y rồi khẽ thở dài.
Ở ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hắng giọng nhẹ, nàng kia có vẻ bối rối vội sửa sang quần áo cho chỉn chu sau đó đi ra cửa.
Võ Mị Nương lẳng lặng đứng ngoài hành lang ngẩng đầu ngắm trăng. Nàng kia dè dặt đi tới phía sau, nhẹ giọng nói:
- Tham kiến nương nương.
Võ Mị Nương không quay đầu lại hỏi:
- Y ngủ rồi à?
- Dạ vâng, nương nương.
Võ Mị Nương gật đầu, nói:
- Ngươi trở về phòng đi.
Nàng kia do dự một hồi lâu đột nhiên quỳ xuống đất nói:
- Nô tỳ đáng tội chết.
Võ Mị Nương xoay người lại, nói:
- Thu nhi, đã xảy ra chuyện gì?
Thu Nhi dập đầu xuống đất run giọng nói:
- Nương nương, nô tỳ... nô tỳ hình như có thai rồi.
Ánh mắt Võ Mị Nương chợt lóe hàn quang, nàng hỏi dồn:
- Sao lại như vậy? Không phải bổn cung đã truyền cho ngươi phương pháp tránh thai rồi sao?
Thu Nhi đáp:
- Nô tỳ vẫn làm theo lời nương nương dạy, nhưng chẳng biết tại sao kinh nguyệt bị trễ gần hai tháng nay.
Võ Mị Nương cười lạnh nói:
- Không phải là ngươi cố ý đó chứ? Mưu toan có thể dựa dẫm vào một đứa quý tử à?
Thu Nhi phục trên mặt đất nói:
- Nô tỳ có gan lớn bằng trời cũng không dám lừa gạt nương nương. Nếu nương nương không tin, ngự y trong cung có phương pháp bí mật nạo thai gì đó, sáng sớm mai nô tỳ sẽ đi hỏi xin, chẳng qua là...
Vũ Mị Nương tiếp lời:
- Chẳng qua là sau này ngươi không thể ngủ với y nữa chứ gì? Ngươi tính toán rất giỏi đó, biết bên cạnh bổn cung chỉ có ngươi có thể làm chuyện này.
Thu Nhi run lên bần bật không dám trả lời. Nàng ta không thể hiểu được Võ Mị Nương đã là trữ phi nương nương vì sao lại không muốn cùng phòng với Thái tử ngược lại đi kiếm nàng thay thế. Điều khiến Thu Nhi càng sợ hãi hơn đó là nàng không biết nương nương sử dụng tà pháp gì làm cho Thái tử rõ ràng thấy mặt nàng nhưng miệng lại không ngừng gọi tên nương nương, ba năm qua Thái tử đều như thế không có chút nghi ngờ nào.
Thu Nhi thầm nghĩ, nương nương khẳng định là yêu quái! Rất có thể giống như trong truyện cổ tích, nương nương là hồ ly biến thành tới mê hoặc Thái tử, mình nào dám có ý định phản kháng, nương nương chỉ cần hơi đụng nhẹ vào người, lục phủ ngũ tạng như bị đao cắt quả thật đau đớn muốn chết; lần thụ thai này cũng ngoài ý muốn, mọi việc hoàn toàn làm theo lời nương nương, không biết tại sao yêu pháp lại không hiệu nghiệm.
Võ Mị Nương sầm mặt xuống, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngươi về trước đi, nhớ kỹ, chuyện này không được kể cho bất kỳ ai.
Thu Nhi như được đại xá, khấu đầu liên tiếp mấy cái rồi đứng dậy cáo lui.
Võ Mị Nương đi tới trước giường nhìn Triệu Khánh đang ngủ y như một con heo chết, đột nhiên cười khẽ nói:
- Ngươi biết không, Thái tử điện hạ của ta, ngươi đã có hài nhi rồi, chuyện này mà truyền ra ngoài e rằng sẽ kinh động cả kinh thành. Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó đứa nhỏ này của ngươi, coi như ta trả lại cho ngươi một chút nhân tình, coi như đền đáp ơn ngươi đã từng cứu ta một mạng từ tay lão họ Diệp kia. Quả thật việc này tiện lợi cho Thu Nhi, dù gì trước đó ngươi đã từng lén lút chung chạ với nàng ta, chỉ tội cho đứa nhỏ này, cho dù được sinh ra nhưng lại xấu số, ai bảo cha của nó vừa ngu xuẩn lại dốt nát, hơn nữa còn tự cao tự đại. Hoàng đế tại vị gần ba mươi năm cũng không làm gì được Sở gia, thế mà loại người hợm hĩnh chưa đủ lông đủ cánh như ngươi lại dám đấu đá với bọn họ, chỉ dựa vào mấy người đầy dã tâm của Thành gia kia cũng chẳng làm được gì, thật không biết lợi hại thiệt hơn gì cả!
Vũ Mị Nương ngồi bên mép giường, thủ thỉ tiếp:
- Ta nên giúp ngươi, hay cứ để cho ngươi tự sanh tự diệt đây? Đối đầu với tiểu tử của Sở gia thật sự cực khổ quá phải không?
Triệu Khánh trở mình, sau đó tiếng ngáy lại vang lên như sấm.
Một lát sau, Võ Mị Nương điểm huyệt mê của Triệu Khánh, đi ra tới cửa quay lại phách một chưởng cách không, ánh nến trong phòng liền vụt tắt.
Mặc dù đêm đã gần canh ba nhưng Vạn Hoa Lâu vẫn rực rỡ ánh đèn, tiếng đàn sáo không ngừng vang lên, Võ Mị Nương nhìn cảnh cũ quen thuộc không kềm được cười khổ một tiếng, nàng không ngờ mình còn có ngày trở lại nơi đây.
Một tên hạ nhân đi tới ướm hỏi dè chừng:
- Phu nhân, xin hỏi có chuyện gì vậy?
Mấy năm nay Vạn Hoa Lâu làm ăn ngày càng phát đạt, khó tránh trở thành cái đinh trong mắt thê thất của người này người kia. Người tới tận cửa đánh ghen làm loạn cũng không ít, đám hạ nhân đã chứng kiến cảnh này rất nhiều lần.
Võ Mị Nương liếc nhìn tên hạ nhân kia, thấy gã còn nhỏ tuổi, hèn chi con mắt nhìn người không được sành sõi, nàng như vầy mà gã nhìn thành một phu nhân, nàng liền nói:
- Cơ phu nhân đâu? Mời bà ta tới đây ta có chuyện cần nói.
Gã hạ nhân trong bụng không yên, cô nương này gọi đích danh Cơ phu nhân, người nhà của nàng ta chắc là khách quen nơi này. Vì công việc làm ăn buôn bán của lâu, gã đành cười làm lành dẫn Võ Mị Nương tới một gian phòng bên trong, pha một ấm trà ngon rồi lập tức sai người đi mời Cơ phu nhân.
Một lát sau, Cơ phu nhân bước vào cười nói:
- Không biết là phu nhân nhà ai, thiếp thân có... là ngươi?
Võ Mị Nương thấy Cơ phu nhân trừng mắt kinh ngạc nhìn mình liền cười nói:
- Mấy năm không gặp, Cơ sư thúc vẫn xinh đẹp như xưa, thật làm người ta ước ao mà không được.
Cơ phu nhân vội đuổi bọn hạ nhân ra ngoài rồi tức giận trách:
- Ngươi không yên ổn ở trong cung cho tốt, tới đây làm chi?
Võ Mị Nương sửng sốt, năm xưa từ biệt Cơ sư thúc ở Trần huyện, nàng cũng không gặp lại bất cứ người nào của Thiên Mị môn, sao chuyện cực kỳ bí mật thế này Cơ sư thúc lại biết được?
Cơ phu nhân buột miệng nói xong trong lòng thầm hối hận. Võ Mị Nương đã không còn như xưa, sau này nói không chừng sẽ thành hoàng hậu chí tôn của Đại Triệu, nhưng dầu sao bà cũng đã lỡ lời, không thể làm gì khác hơn đành giải thích:
- Lúc trước môn chủ từng ước định với Ngô sư huynh cho mượn ngươi ba năm, ba năm đã qua lại không thấy ngươi trở lại. Trước đây vài hôm môn chủ có hỏi thăm Ngô sư huynh, Ngô sư huynh nói cho môn chủ biết việc ngươi hiện ở trong cung, ngươi không nghe theo mệnh lệnh của Sở công tử, tất nhiên cũng không còn quan hệ gì tới Sở phủ. Ngươi cứ yên tâm, chuyện này chỉ có môn chủ và ta biết.
Vũ Mị Nương im lặng thầm nghĩ, chuyện này cũng không trách được Sở Tranh, nàng làm trái lệnh hắn cố ý vào cung, hắn cũng không cần phải giữ bí mật cho nàng.
Cơ phu nhân bỗng nhiên la hoảng lên:
- Mị Nương, ngươi đã đạt được cảnh giới tùy tâm thu phát "Mị hoặc chúng sinh" rồi ư?
Võ Mị Nương thầm đắc ý, nói:
- Cơ sư thúc thật lợi hại.
Cơ phu nhân nói:
- Nhưng cả nghìn năm qua, các vị tiền bối sau khi tu luyện tới cảnh giới này được vài ngày thì đều phát điên phát cuồng cho đến chết, tại sao ngươi vẫn chưa bị gì vậy?
Câu hỏi của Cơ phu nhân quả thật quá vô tình, Võ Mị Nương tức giận cười lớn nói:
- Nhờ hồng phúc của sư môn, Mị Nương chưa cảm thấy có chỗ nào không ổn cả.
Cơ phu nhân vẫn không thể tin được, đột nhiên kéo ống tay áo nàng nói:
- Đi, đi gặp môn chủ.
Sau khi Từ Cảnh Thanh kiểm tra kỹ lưỡng khí tức trong cơ thể Võ Mị Nương, bà cũng không ngớt lấy làm kỳ:
- Mị Nương đúng là kỳ tài, nội tức của ngươi ổn định nhu hòa, không có triệu chứng điên cuồng nào. Trong trường hợp của ngươi, việc luyện tập "Mị hoặc chúng sinh" đến ba mươi tuổi phát cuồng chết không còn đúng nữa. Mị Nương, Thiên Mị Môn từng là một trong tam tông của Ma Môn, mà ngươi dù sao đi nữa vẫn là đệ tử của Thiên Mị môn, bổn tọa hy vọng ngươi có thể ghi chép những tâm đắc trong khi tu luyện xuống cho bổn môn, giúp Thiên Mị môn có thể tái xuất hiện, trở lại thời huy hoàng ngày xưa.
Võ Mị Nương biết rất rõ thành tựu ngày hôm nay của nàng có lẽ thoát không khỏi liên quan tới Sở Tranh. Năm xưa ở Trần huyện khi nàng bị tẩu hỏa nhập ma, trong lúc Sở Tranh chữa thương cho nàng thì nàng đột nhiên giãy dụa làm hại Sở Tranh suýt chút nữa cũng bị tẩu hỏa nhập ma theo nàng. Sau khi Sở Tranh và Ngô An Nhiên rời đi, nàng phát hiện trong cơ thể mình có thêm một luồng nội tức rất thâm hậu và ôn hòa, mỗi khi nàng phiền muộn bực dọc trong lòng thì luồng nội tức kia liền lưu chuyển khắp toàn thân, giúp nàng ổn định tinh thần, nhưng chuyện này sao có thể nói cho Thiên Mị môn biết được?
Từ Cảnh Thanh thấy Võ Mị Nương trầm mặc không nói cho là nàng vẫn còn ghi hận chuyện năm xưa, liền cảm thấy không biết nên làm thế nào cho phải, chắc chỉ có thể tìm cách khuyên giải dần. Tuy nhiên Từ Cảnh Thanh cảm thấy cần phải nhắc Võ Mị Nương một chuyện:
- Mị nương, mặc dù hiện giờ ngươi là thái tử phi nhưng Đại Triệu không còn là thiên hạ của mỗi hoàng gia, quyền thế của tam đại thế gia khuynh đảo từ vua tôi trong triều cho tới thần dân. Năm xưa ngươi cự tuyệt Sở công tử là một việc không khôn ngoan chút nào, người này vô hình trung dần dần trở thành nhân vật cầm đầu tam đại thế gia sau này, thế lực Sở gia vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, không thể dễ dàng đối địch với hắn.
Đối với Từ Cảnh Thanh, Võ Mị Nương sống hay chết vốn không có quan hệ gì. Lúc trước khi bà giao Võ Mị Nương cho Sở Tranh chính là vì suy nghĩ này, mặc cho Võ Mị Nương tự sanh tự diệt. Nhưng bà không thể ngờ Võ Mị Nương lại có thể luyện "Mị hoặc chúng sinh" đến cảnh giới vô hình vô tướng, hiện giờ Thiên Mị môn có thể quật khởi hay không hoàn toàn dựa vào Võ Mị Nương.
Võ Mị Nương thầm cười lạnh, thế lực Sở gia như thế nào nàng biết rõ hơn Từ Cảnh Thanh nhiều lắm, nhưng vẫn ra vẻ cung kính nói:
- Đa tạ môn chủ chỉ bảo, hôm nay Mị Nương đến đây chính là muốn nhờ môn chủ thông báo hộ với Sở công tử, Mị Nương muốn bí mật gặp hắn một lần.
Cơ phu nhân nói:
- Ngươi muốn gặp Sở công tử? Mị Nương, ngươi tìm lộn chỗ rồi.
Võ Mị Nương cười nhạt nói:
- Cơ sư thúc nói thế để lừa người ngoài thì còn được, mấy năm gần đây Vạn Hoa Lâu làm ăn rất phát đạt, không có lâu các nào trong kinh thành sánh bằng, nếu không phải có Sở gia chống lưng thì sao được như vậy?
Cơ phu nhân đang muốn cãi lại thì Từ Cảnh Thanh nói:
- Cơ sư muội, chuyện này không cần giấu giếm, Mị nương cũng là người của Thiên Mị môn. Mị Nương, xem ra ngươi quả thật muốn gặp Sở công tử vào lúc này?
Võ Mị Nương nói:
- Không sai.
Từ Cảnh Thanh có vẻ khó xử nói:
- Đã canh ba rồi, Sở công tử e đã nghỉ ngơi từ sớm, hay là ngươi đợi tới ngày mai bản tòa sẽ cho người đi gọi.
Võ Mị Nương quả quyết nói:
- Phải gặp ngay đêm nay. Sở Tranh là người như thế nào bổn cung biết rất rõ, Thiên Mị môn nhất định có cách liên lạc, nếu thông báo cho hắn biết bổn cung muốn gặp, hắn nhất định sẽ tới.
Võ Mị Nương suy đi tính lại, nàng cảm thấy kế sách của Thành Phụng Chi và Tô Xảo Đồng quá mạo hiểm, Sở Danh Đường chẳng lẽ dễ dàng đối phó như vậy sao? Cho dù thành công Triệu quốc cũng sẽ đại loạn. Với năng lực và danh vọng hiện thời, Triệu Khánh không thể nắm đại cuộc trong tay, huống chi mấy ngày qua Sở Tranh vẫn không để ý gì tới công vụ, chỉ qua lại tán tỉnh Tô Xảo Đồng, nhất định phải có điều gì kỳ quái ở đây. Nếu Sở Tranh đã có ý nghi ngờ mà phòng bị, tỷ lệ thành công của việc ám sát Sở Danh Đường cực kỳ thấp. Võ Mị Nương cảm thấy Triệu khánh và nàng không nên liều lĩnh dốc hết vốn vào canh bạc này, nếu thất bại, ba năm cố gắng vất vả bao tâm sức đều trôi theo dòng nước, trước mắt chỉ có thể án binh bất động, chờ khi Triệu Khánh lên ngôi hoàng đế thì tính tiếp.
Từ Cảnh Thanh đắn đo do dự khi thấy Võ Mị Nương chợt xưng bổn cung ý như đã quyết phải gặp Sở Tranh ngay đêm nay. Bên nào cũng không thể đắc tội, bà chỉ là người trung gian nên còn phải xem ý Sở công tử có muốn gặp hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui