Bỗng nhiên nàng nghe "tách" một tiếng, có người đánh đá lửa châm nến, ánh nến sáng rọi vào một khuôn mặt quen thuộc đang mỉm cười nhìn nàng. Tô Xảo Đồng thấy hắn liền cảm thấy yên tâm hơn, nói:
- Sở công tử, đây là đâu?
Sở Tranh giơ cao cây nến chiếu nhìn xung quanh:
- Tô cô nương học thức uyên bác, đừng nói không biết đây là đâu.
Tô Xảo Đồng nhìn quanh quất bất chợt kinh hoảng la lên một tiếng, trên vách tường xung quanh treo đầy những hình cụ tra tấn còn loang lổ máu, nàng hít vào một hơi sâu rồi nói:
- Sở công tử, công tử mang tiểu nữ đến nơi này làm gì?
Sở Tranh nhìn nàng một cách hứng thú, nói:
- Đến độ này rồi Tô cô nương còn định tiếp tục giả bộ ư?
Tô Xảo Đồng cố gắng trấn tĩnh, nói:
- Tiểu nữ không rõ ý tứ của công tử.
Sở Tranh lắc đầu, lấy ra một vật ở bên cạnh, vật này nhìn giống cái phên do mấy thanh tre dùng dây thừng nhỏ bện lại với nhau. Tô Xảo Đồng vừa nhìn thấy cả người run lên bần bật, nàng nhớ từng nhìn thấy vật này trong mấy phim ảnh ở kiếp trước, nó chính là dụng cụ đặc biệt dùng để kẹp ngón tay ngón chân phạm nhân.
Tô Xảo Đông cả người cứng đờ, mắt mở trừng trừng nhìn vật trên tay Sở Tranh, lại nghe hắn nói:
- Tô Xảo Đồng, màn tra tấn khốc liệt mất hết tính người này không dễ chịu tí nào, cô nương nên thức thời một chút.
Tô Xảo Đồng cắn chặt môi không nói tiếng nào, nói rồi sao chứ, hắn có thể thả mình ra sao?
Sở Tranh mỉm cười nhìn Tô Xảo Đồng, đột nhiên cầm lấy sợi dây thừng làm bộ như muốn cột tay nàng lại, Tô Xảo Đồng tức thì nhắm chặt mắt thét lên một tiếng chói lói. Thế nhưng sau một hồi nàng vẫn không cảm thấy đau đớn chút nào, bên tai lại nghe thấy tiếng Sở Tranh cười:
- Thì ra cô nương cũng biết sợ.
Tô Xảo Đồng nổi giận mở trừng mắt oán hận nhìn Sở Tranh. Sở Tranh nào thèm để ý đến, tay nâng cằm nàng lên nói:
- Cô nương là giai nhân chứ không phải là kẻ trộm. Cô nương yên tâm, những dụng cụ tra tấn này chỉ dành cho nam nhân thưởng thức, Tô cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc, ta sao có thể nhẫn tâm đến thế cơ chứ, đối phó với nữ nhân tất nhiên cần phải dùng phương pháp khác rồi.
Tô Xảo Đồng kinh hoảng nhìn Sở Tranh hai tay đang mò xuống cởi quần áo của nàng:
- Sở Tranh! Hóa ra ngươi là một tên tiểu nhân đê tiện bỉ ổi.
Sở Tranh cười toáng lên:
- Ta đê tiện bỉ ổi đó, cô nương làm gì được ta?
Động tác của hắn đột nhiên trở nên thô bạo, tiếng xé quần áo roạt roạt vang lên, Tô Xảo Đồng cảm thấy thân thể mát lạnh, quần áo hầu như bị xé toạc, lộ ra thân thể kiều diễm hoàn toàn lõa lồ.
...
Tô Xảo Đồng thét lên một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy sửng sốt nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng tức thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng cảm thấy cả người nhớp nháp ướt sũng mồ hôi.
Tiểu Nguyệt từ ngoài cửa chạy vào hỏi:
- Tiểu thư, tiểu thư bị sao vậy?
Tô Xảo Đồng lắc đầu:
- Không có gì, ta gặp phải ác mộng thôi.
Rồi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ hỏi:
- Ta ngủ được bao lâu rồi?
Tiểu Nguyệt nói:
- Chừng một vài canh giờ.
Tô Xảo Đồng kinh ngạc thốt:
- Ngủ lâu như vậy rồi à!
Tiểu Nguyệt có chút lo lắng:
- Tiểu thư trông mệt mỏi quá!
Tô Xảo Đồng vuốt vuốt mặt mình không khỏi than thầm. Từ khi đến kinh thành Triệu quốc, nàng không có được ngày nào yên ổn, nhất là từ khi Sở Tranh biết được thân phận thật của nàng. Ở trước mặt hắn mặc dù nàng vẫn nói chuyện như thường nhưng trong lòng thấp thỏm bất an. Tô Xảo Đồng cảm thấy Sở Tranh đang chờ đợi thời cơ, nhưng không biết hắn đang chờ đợi cái gì, chờ bao lâu nữa. Tô Xảo Đồng luôn trăn trở, không biết ngày mai Sở Tranh có dẫn quân đến phủ bắt người hay không.
Bận tâm suy nghĩ ban ngày ra sao, đêm về chiêm bao thế ấy. Nhớ tới tình cảnh trong mộng vừa rồi, Tô Xảo Đồng cực kì sợ hãi. Nàng biết nếu thật sự rơi vào tay Sở Tranh, chuyện trong mộng rất có khả năng trở thành hiện thực. Ở Tần quốc, Tô Xảo Đồng đã từng chứng kiến qua màn tra tấn thẩm vấn tù phạm, tàn nhẫn đến khủng khiếp. Sau lần đó nàng về nôn mửa liên tục cả một ngày một đêm, nửa tháng sau nàng vẫn không dám nhìn đến thịt. Nàng tưởng tượng nếu mình bị tra khảo như vậy quả sống không bằng chết, đến lúc đó sinh tử không còn do mình quyết định.
Tiểu Nguyệt mang nước rửa mặt tới cho Tô Xảo Đồng. Rửa mặt xong tinh thần Tô Xảo Đồng khôi phục được đôi chút, nàng rút từ trong giày ra hai thanh chủy thủ, đưa cho Tiểu Nguyệt một thanh nói:
- Ngươi hãy giữ nó trong người, trên chủy thủ có tẩm kịch độc, đụng phải máu là làm nghẹt thở không được, nếu tới lúc vạn bất đắc dĩ, ngươi và ta sẽ cùng tự sát, còn hơn là để lọt vào tay người Triệu.
Tiểu Nguyệt dù sao cũng đã theo nàng nhiều năm, Tô Xảo Đồng coi nàng như tỷ muội của mình, nếu ngày nào đó hai người bị bắt, Tiểu Nguyệt chắc cũng sẽ phải chịu khổ không ít hơn so với nàng, sớm chuẩn bị sẵn sàng vẫn hơn.
Tiểu Nguyệt buồn bã nhẹ giọng thốt:
- Tiểu thư, là tiểu tỳ hại người.
Tô Xảo Đồng gượng cười:
- Sao lại nói thế? Là ta quá tự cao tự đại, cứ tưởng chuyện này rất đơn giản, có lẽ chúng ta không nên đến Triệu quốc, giờ tất cả đành phó mặc cho số phận.
Tô Xảo Đồng lại hỏi:
- Tiểu Nguyệt, tới đây được một tháng nhưng ngươi có lẽ chưa bao giờ ra khỏi phủ phải không?
Tiểu Nguyệt gật đầu.
Tô Xảo Đồng nói:
- Ngươi đi sửa soạn đi, tí nữa ta dẫn ngươi ra ngoài ngắm phong cảnh kinh thành một chút.
Tiểu Nguyệt tỏ vẻ khó xử:
- Khấu đại nương không ở trong phủ, tiểu thư ra ngoài ngộ nhỡ có chuyện gì…
Tô Xảo Đồng thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, Khấu đại nương chắc đã bố trí người hộ vệ chúng ta.
Sở Tranh hai ngày nay không tới Thành phủ, Tô Xảo Đồng càng thấp thỏm kinh hãi, chẳng lẽ hắn đang chuẩn bị động thủ? Nhân lúc kiếp nạn chưa đến, dẫn Tiểu Nguyệt ra ngoài giải sầu cũng tốt, sau này e không còn cơ hội nữa.
Hai người ra khỏi Thành phủ, Tô Xảo Đồng trước tiên dạo quanh phủ một vòng, quan sát thấy không ít người buôn bán nhỏ xung quanh vẻ mặt khác lạ nhìn nàng, nàng cười khẩy một tiếng rồi dẫn Tiểu Nguyệt đi thẳng.
Tiểu Nguyệt quay lại sau nhìn rồi nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, hình như có mấy người đang theo sau chúng ta.
Tô Xảo Đồng không thèm quay đầu lại nói:
- Không có ai đi theo mới là chuyện lạ, để ý bọn chúng làm chi, những kẻ này là hộ vệ của ta với ngươi đó.
Xuống tới phố, Tiểu Nguyệt dù sao vẫn là một thiếu nữ tính tình trẻ con, thấy một ít vật dụng kỳ lạ nhịn không được reo hò ầm ĩ. Phong tục của hai nước Tần - Triệu rất khác nhau, Tô Xảo Đồng cũng dứt bỏ tâm sự, dạo chơi hưởng thụ chút vui vẻ mới lạ.
Chợt có vài nam tử mặt mày bình thường giả bộ vô tình vây quanh hai chủ tớ Tô Xảo Đồng, vô hình trung tạo thành một vòng tròn ngăn cản một vài thiếu niên lỗ mãng đang định sán gần lại hai nàng. Trong đám thiếu niên ăn chơi lêu lổng này có một hai tên công tử tính vốn ngang ngược thành thói sai đám hạ nhân tùy tùng hùng hổ xông tới. Không ngờ ở đâu chui ra gần mười người mặc áo xanh, cứ hai người áo xanh xách một tên thiếu niên quấy rầy vào một hẻm nhỏ gần đó, một lúc sau trong hẻm vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Tô Xảo Đồng và Tiểu Nguyệt quay ra nhìn nhau cười. Hai người đi dạo một lúc bụng bắt đầu rột rột kêu đói, Tô Xảo Đồng liền hỏi thăm một lão già bán hàng ở gần đấy:
- Lão nhân gia, ở kinh thành chỗ nào bán mấy món ăn vặt nổi tiếng?
Lão già cười ha hả nói:
- Cô nương lần đầu tiên tới kinh thành à? Mấy món ăn vặt nổi tiếng thì có rất nhiều, như bánh quế ngọt ở Hồng Vận Lâu, bánh xốp giòn của tên Vương Nhị mặt rỗ ở phố trước mặt, ngoài ra còn có món thịt xâu nướng ở trong ngõ nhỏ Tả gia nữa, cô nương nhất định phải thử món thịt xâu nướng này, những người bình dân như tụi tôi rất thích ăn, cô nương nếu không ngại đi thêm một đoạn ngắn nữa là tới rồi.
Tô Xảo Đồng vui vẻ nói:
- Đa tạ lão nhân gia, Tiểu Nguyệt, chúng ta đi.
Các đây vài ngày khi tụ họp với đám con cháu các quan lại, nàng từng nghe mấy người nhắc tới ngõ nhỏ Tả gia này, nhưng đa số bọn họ đều làm ra vẻ thanh cao, khinh thường mấy chỗ bán đồ ăn đầu đường xó chợ này, Tô Xảo Đồng lúc đó cũng không để ý cho lắm.
Mới vừa đến gần ngõ nhỏ Tả gia kia, nàng ngửi thấy trong không khí thoang thoảng một mùi kỳ lạ nhưng lại rất quen thuộc, Tô Xảo Đồng như bị hớp mất hồn ngẩn ngơ đứng trơ ra đó.
Tiểu Nguyệt cả kinh:
- Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?
Tô Xảo Đồng giật mình tỉnh lại, kéo tay Tiểu Nguyệt:
- Chúng ta đi mau.
Lúc này không biết sát thần Sở Tranh tấu xảo ở đâu chạy tới, cười cười đứng ngăn trước mặt hai người:
- Tô cô nương có nhã hứng quá ta, không biết cô nương muốn đi đâu?
Tuy Tô Xảo Đồng đã sớm dự đoán Sở Tranh sẽ tới, nhưng lúc này nàng không rảnh để ý đến hắn, không chút khách sáo nói:
- Tránh ra.
Sở Tranh vội vã chạy tới chính là lo lắng việc này, tuy người bình thường không biết quán này là do Ngũ công tử của Sở gia mở ra, nhưng chỉ cần Tô Xảo Đồng có chút nghi ngờ rồi cẩn thận điều tra, nàng có thể sẽ lật ra bộ mặt thật của hắn. Thấy trước mắt không thể ngăn cản, Sở Tranh thở dài thầm nghĩ, thôi cũng được, mượn cơ hội này thử xem Tô cô nương là người của thời đại nào, vì thế mới nói:
- Xin Tô cô nương chờ trong chốc lát.
Từ phía sau Tô Xảo Đồng có một người chạy tới, Sở Tranh ghé tai y thì thầm vài câu, sau đó người nọ chạy về hướng ngõ nhỏ Tả gia.
Sở Tranh cười:
- Tô cô nương là thiên kim tiểu thư, sao có thể cùng ngồi ăn một chỗ với đám phàm phu tục tử đầu đường xó chợ như thế, thong thả để tại hạ sai người vào đó an bài một chút.
Từ chưởng quầy cho đến điếm tiểu nhị, tất cả đều do một tay Sở Tranh tuyển chọn, Tô Xảo Đồng tâm tư tinh tế tỉ mỉ như thế, tùy tiện đi vào chắc chắn sẽ lộ mất.
Tô Xảo Đồng hừ một tiếng:
- Sở công tử thật oai phong hết sức.
Sở Tranh mỉm cười:
- Tại hạ chỉ lo cho cô nương thôi.
Sở Tranh xem chừng bên trong đã chuẩn bị xong liền nói:
- Tô cô nương, Tiểu Nguyệt cô nương, xin mời.
Nhưng khi đến quán, Sở Tranh là người giật mình hốt hoảng trước tiên, nhìn mặt mũi mấy tên tiểu nhị bị bầm dập thật thảm thương, phía trước cửa hàng bị phá hủy nghiêm trọng. Hóa ra ngày hôm đó sau khi Võ Mị Nương và Triệu Mẫn đi rồi, cuộc ẩu đả càng lúc càng quyết liệt, mấy tên tiểu nhị chạy ra khuyên can cũng bị vạ lây. Chưởng quầy sau đó không dám bẩm báo với Sở Tranh, may mà trước đó đã kịp dọn dẹp qua, nếu không quán trông càng khó coi hơn.
Sở Tranh nghi vấn đầy một bụng nhưng không thể hỏi chưởng quầy lúc này, đành phải theo gã dẫn hai nàng vào một phòng trang nhã duy nhất ở trong quán rồi nói:
- Tô cô nương, mời ngồi.
Toàn bộ sự chú ý của Tô Xảo Đồng lúc này đều tập trung vào xâu thịt nướng hấp dẫn vàng rộm trên bàn, nàng vội vàng lấy một xâu cắn một miếng, mắt nhắm lại thưởng thức từng chút từng chút một. Không sai, khứu giác của mình vừa rồi đã không gạt mình, đúng là vị thịt nướng quen thuộc, trong gia vị còn có cả ớt và tiêu nữa, nhưng thời đại này làm gì đã có ớt? Tô Xảo Đồng biết cây ớt đến tận thế kỷ mười sáu mới được du nhập vào Trung Quốc, chẳng lẽ lịch sử của thế giới này thay đổi, chẳng lẽ ngay cả các loại sinh vậy cũng thay đổi? Hơn nữa thịt dê nướng xâu kiểu này chủ yếu được lưu truyền từ ngoài quan ải vào, nhưng lúc này Hồ Man còn chưa được khai hóa, Triệu quốc lại ở Trung Nguyên, làm sao lại có được loại thịt nướng này, hơn nữa hương vị giống y chang trong trí nhớ của nàng.
Tô Xảo Đồng mở bừng mắt, vội vàng hỏi:
- Sở công tử, công tử có biết ai mở ra cái quán này không?
Sở Tranh giả vờ ngạc nhiên nói:
- Đương nhiên biết chứ, chủ của quán này chính là chưởng quầy đó, Tô cô nương tại sao lại có hứng thú với gã?
Tô Xảo Đồng hỏi:
- Không biết tiểu nữ có thể gặp mặt không?
Sở Tranh cười:
- Chuyện nhỏ mà.
Sở Tranh sai người gọi chưởng quầy tới, Tô Xảo Đồng vừa nhìn thấy gã liền có chút thất vọng, gã chưởng quầy râu dê mắt tam giác, ánh mắt thỉnh thoảng ánh lên vẻ giảo hoạt khôn khéo của con buôn, nàng liền hỏi:
- Vị tiên sinh này, xin hỏi có phải chính tiên sinh chế ra đồ gia vị ướp cho món thịt nướng này không?
Chưởng quầy khom người đáp:
- Thưa tiểu thư, đúng là do tiểu nhân chế ra.
Tô Xảo Đồng lại hỏi:
- Vị ớt ở trong đó từ đâu mà có?
Chưởng quầy cả kinh:
- Cô nương cũng biết nó kêu là ớt à?
Sở Tranh tức giận trừng mắt nhìn gã chưởng quầy, cái tên ớt là do hắn gọi mà có. Từ lúc Sở Tranh chuyển thế đến nơi này, hắn cảm thấy khẩu vị thức ăn ở đây quá đơn điệu, thanh đạm thì có thừa, mùi vị nồng đậm thì quá thiếu. Kiếp trước mặc dù hắn sinh trưởng ở vùng tam giác Trường Giang (vùng tam giác hợp thành giữa sông Trường Giang và sông Tiền Đường, bao gồm thành phố Thượng Hải, vùng đông nam tỉnh Giang Tô, và vùng đông bắc tỉnh Chiết Giang), nhưng khi học đại học hắn ăn cay thành nếp, không cay ăn không ngon. Hắn từng nghe người ta nói, cây ớt vốn là sản vật vùng Nam Mỹ, nhưng ở vùng rừng nhiệt đới nguyên thủy ở phía tây tỉnh Vân Nam cũng phát hiện một giống ớt nhỏ xíu màu xanh mọc hoang, dân bản địa chưa bao giờ nghĩ đây là thực vật có thể ăn. Hắn liền vẽ ra hình dạng đại khái của quả ớt, hứa thưởng một số tiền lớn cho người đến vùng biên giới phía nam tìm kiếm, trời quả không phụ lòng người, cuối cùng cũng tìm ra.