Võ Mị Nương trong đầu suy nghĩ liên tục tìm cách, cùng lúc tiến tới nhẹ nhàng quỳ xuống, cười duyên nói:
- Mị Nương tham kiến điện hạ. Điện hạ không phải đi lo liệu chuyện đại săn bắn cho Hoàng Thượng sao? Vì sao hôm nay lại trở về sớm như vậy?
Triệu Khánh không trả lời chỉ hừ một tiếng rồi hỏi:
- Nàng đi đâu vậy?
Võ Mị Nương u oán đáp:
- Mị Nương cảm thấy buồn, trước kia còn có Thu Nhi bầu bạn nay nàng ấy đã là phi tử, lại còn hoài long thai, mọi người trên dưới trong cung đều tụ tập ở chỗ nàng, ngoại trừ Tiểu Lục Tử không một ai chịu trò chuyện cùng Mị Nương, Mị Nương buồn chán quá nên đành phải tự mình dạo chơi khắp nơi ở trong cung.
Triệu Khánh nghe vậy lòng mềm nhũn ra nhưng vẫn có chút hoài nghi nên hỏi:
- Nàng thật sự ở trong cung à? Bổn vương phái người đi tìm ở chung quanh, tại sao không thấy bóng dáng nàng đâu?
Võ Mị Nương đáp:
- Mị Nương không biết điện hạ đã trở lại, còn đám hạ nhân này cũng là một đám vô năng, Mị Nương cố ý tránh né bọn chúng, bọn chúng sao có thể tìm được Mị Nương?
Triệu Khánh lại tin thêm vài phần, thở dài nói:
- Mị Nương, việc lập Thu Nhi làm phi là ý chỉ của phụ vương, dù gì nàng ta cũng đang có thai, nàng không cần phải buồn trong lòng, nhâm nhược thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều ẩm, (nghĩa đen: có rất nhiều nước chỉ cần một phần nhỏ trong đó, nghĩa bóng là đối với tình yêu của bao nhiêu nữ tử, vẫn dành cho nàng tình yêu chuyên nhất), trong lòng bổn vương chỉ có một mình nàng.
Võ Mị Nương nhìn Triệu Khánh, không ngờ trong lúc nhất thời con người thô lỗ như hắn lại có thể nói được một câu văn vẻ nho nhã như vậy, nàng nhớ lại tình cảnh vừa rồi mới gặp mặt Sở Tranh, bỗng nhiên cảm thấy nỗi chua xót dâng lên, bụng thầm nghĩ: chẳng lẽ ở trong lòng hắn chỉ có một mình Liễu Khinh Như?
Triệu Khánh thấy mặt mày Võ Mị Nương ủ dột cho rằng nàng còn đang phiền não về chuyện của Thu Nhi, y đứng dậy ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Mị Nương, nàng ráng sinh cho bổn vương một hoàng nhi đi, sau này bổn vương đăng cơ, bất kể con của Thu Nhi là trai hay gái bổn vương nhất định vẫn lập con của nàng làm thái tử.
Võ Mị Nương mặt áp vào lồng ngực Triệu Khánh, nghe giọng nói chân thành tha thiết, không chút hoa ngôn xảo ngữ của y, bỗng dưng cảm thấy y cũng không đáng ghét như thế. Hơn nữa nàng lại đang cực kỳ thất vọng đối với Sở Tranh, tuy Triệu Khánh bị nàng dùng mị công mê hoặc, nhưng nhớ tới bộ dáng của y ngày đó ở trước mặt Diệp tiên sinh sống chết cầu xin tha thứ cho nàng, trong lòng nàng có chút cảm động. Ba năm trôi qua, chính nàng cũng không hiểu lý do tại sao mình lại ngoan cố ráng gìn giữ tấm thân trinh bạch, rồi sai khiến Thu Nhi điên đảo loan phượng với Triệu Khánh để làm gì. Đơn giản mà nói tất cả là dối mình lừa người, hơn nữa Sở Tranh lại không hề biết được việc này, còn chưa nói tới lần đầu tiên gặp lại sau ba năm, hắn nói chuyện với nàng giọng còn mang đầy sát khí. Còn nếu nàng ở lại bên cạnh Triệu Khánh, một ngày làm trữ phi nương nương cả đời có danh phận, Sở Tranh cho dù có gan tày trời cũng không dám liều lĩnh giữ nàng ở bên người, quan trọng hơn nữa là trong lòng hắn nàng không đáng để hắn phải làm như thế.
Say mộng ba năm bây giờ là lúc nên tỉnh lại. Tuy rằng nam nhân này không hẳn là người tài giỏi, nhưng ít ra y thật tâm thật lòng, lỡ cơ hội này sẽ không có lại lần nữa.
Võ Mị Nương mắt rướm lệ, thì thào như mê sảng:
- Đợi sau cuộc đại săn bắn của Hoàng Thượng, điện hạ, Mị Nương sẽ sinh cho điện hạ một đứa con.
Tiểu Lục Tử đứng ở bên cạnh ánh mắt đột nhiên lóe hàn quang, nhưng gã vẫn yên lặng cúi đầu.
Triệu Khánh vui mừng quá đỗi hét vang:
- Thật ư? Nếu vậy thì tốt quá!
Nhưng y lại gãi gãi đầu, nói:
- Nhưng ba năm rồi cũng không có kết quả gì, xem ra bổn vương càng phải cố gắng gấp bội.
Nước mắt Võ Mị Nương lã chã như giọt nước rơi trên cánh hoa lê, hạt ngọc rơi trong chậu, nàng nhoẻn miệng cười nói:
- Vài ngày nữa Mị Nương đến miếu đạo quán ở ngoài thành thắp một nén hương, cầu xin ông trời phù hộ, nghe nói nơi đó rất linh nghiệm.
Triệu Khánh gật đầu liên tục, hưng phấn nói:
- Được. Chờ sau cuộc đại săn bắn của phụ hoàng, việc của Sở gia đâu ra đó, bổn vương ắt không còn nhiều chuyện phải quan tâm, sẽ bầu bạn ở bên cạnh nàng mỗi ngày.
Võ Mị Nương thoát khỏi vòng tay đang ôm ấp của Triệu Khánh, vẻ mặt ưu tư nói:
- Điện hạ vẫn không quên việc diệt trừ Sở gia sao?
Triệu Khánh nói:
- Sao quên được, Sở gia kiêu ngạo ngang ngược không thèm coi hoàng gia ra cái giống gì, không thể nhẫn nại chịu đựng thêm được nữa, nếu không bổn vương sau này làm sao có thể chấp chưởng triều chính, chẳng lẽ trở nên giống như phụ hoàng suốt cuộc đời này?
Võ Mị Nương nói:
- Điện hạ đã chuẩn bị việc này kỹ càng chưa?
Triệu Khánh tràn đầy tự tin nói:
- Bất ngờ tập kích lần này có thể có sáu phần thắng, bổn vương cảm thấy đáng để đánh đố một phen.
Võ Mị Nương lắc đầu nói:
- Điện hạ, Mị Nương cho rằng một phần thắng cũng không có.
Triệu Khánh nghi hoặc nói:
- Nàng nói thử xem.
Võ Mị Nương nói:
- Điện hạ nắm chắc sáu phần thắng với điều kiện Sở gia không biết tí tình hình nào, nếu bọn họ biết trước chuyện này thì sao?
Triệu Khánh ngạc nhiên nói:
- Chuyện này quanh quẩn có mấy người là ta, nàng và Thành Thị Lang biết được, bên Thành Thị Lang chắc không bất cẩn như vậy chứ?
Võ Mị Nương thở dài đáp:
- Điện hạ biết rất ít những chuyện xảy ra ở ngoài cung, điện hạ có biết mấy ngày gần đây bá quan thượng triều bàn tán chuyện gì nhiều nhất không? Đó là chuyện Ngũ công tử của Sở gia và Tô Xảo Đồng, nghe nói hai người đang bàn chuyện cưới hỏi.
- Rầm!
Triệu Khánh vỗ bàn cái rầm phẫn nộ quát:
- Lại có việc này? Thành Phụng Chi kia đang toan tính chuyện gì? Chẳng lẽ muốn giỡn mặt với bổn vương.
Võ Mị Nương đỡ Triệu Khánh ngồi xuống, nói:
- Bàn chuyện nguy hiểm như vầy Thành Phụng Chi nhất định không dám đùa điện hạ đâu, làm vậy lão có ích lợi gì? Huống chi nếu bị Sở gia phát hiện, cái chức Lại bộ Thị lang nho nhỏ của lão trong chớp mắt bị giáng xuống thành quan phủ thủ thành ở biên cương. Thành Phụng Chi vì sao xúi giục điện hạ ám sát Sở Danh Đường? Điện hạ có nghĩ tới việc này hay không?
Triệu Khánh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Có thể là vì vinh hoa phú quý sau này, Thành Thị Lang trung thành và tận tâm với phụ hoàng, do đó ủng hộ hành động của hoàng gia chúng ta, tại sao bổn vương phải suy nghĩ?
Võ Mị Nương không biết nói làm sao đành gượng cười thầm nghĩ, người phu quân trên danh nghĩa này của mình suy nghĩ đơn giản ngây thơ quá, có lẽ chỉ ở bên cạnh người như vầy mình mới có cơ hội thi triển tài năng, nếu đổi lại là cái tên đáng ghét kia, nhất cử nhất động của mình đều không lừa được hắn, nhưng có thể có một nam nhân mạnh mẽ tài ba để nương tựa, cuộc sống có vậy mới vui vẻ.
Triệu Khánh thấy Võ Mị Nương suy nghĩ đến xuất thần liền nói:
- Sao vậy? Bổn vương nói có chỗ nào không đúng sao?
Võ Mị Nương kiên nhẫn giải thích:
- Nếu nói vì vinh hoa phú quý, có lẽ nói người khác thì đúng chứ Thành Phụng Chi nhất định không phải. Người này ở trong triều thận trọng có tiếng, lão chỉ có quan hệ cá nhân tốt với một vài quan viên. Thành gia ở Triệu quốc không hề có căn cơ, do vậy ngay cả một tri phủ tầm thường Thành Phụng Chi cũng không thể làm mất lòng, từ trước tới giờ lão làm việc theo khuôn phép, theo nề nếp cũ, nghe nói ở Lại bộ lão có biệt hiệu là "Thành tủ", ý ám chỉ lão ngày thường giống y như một cái tủ cất giữ hồ sơ, người nào cần biết lý lịch thành tích của bất cứ quan viên nào chỉ cần đi tìm lão, nhưng lão nhất quyết không nói ra cái nhìn của bản thân. Theo như Mị Nương thấy, lão dựa vào Hoàng Thượng chỉ vì muốn tự bảo vệ thân mình, vì bãi chức quan nhất cấp Thị Lang thì cần phải được Hoàng Thượng đồng ý.
Võ Mị Nương dừng một chút rồi tiếp tục:
- Nhưng dạo gần đây lão lại có thái độ khác thường, cố hết sức xúi giục điện hạ đối phó với Sở Danh Đường, việc này không cần biết thành bại ra sao đều không có lợi cho lão. Nếu sự việc thất bại, Sở Danh Đường đương nhiên sẽ không bỏ qua cho lão, còn nếu sự việc thành công, lão có thể làm được gì? Hai nhà Vương - Phương còn đó, quan hệ của Vương gia với Sở gia không tầm thường, Phương Trung Thành của Phương gia lại là chồng của con gái Sở Danh Đường, bọn họ không làm gì được điện hạ nhưng chẳng lẽ không làm gì được một Lại bộ Thị Lang cỏn con? Thành Phụng Chi ở trong triều lại không có thế lực nào chống lưng, Hoàng Thượng nếu muốn trấn an hai đại thế gia, người thứ nhất phải chịu tội chính là lão. Thành Phụng Chi cũng không phải là một người ngu xuẩn, tại sao lại không nhìn ra những điểm này?
Triệu Khánh sững sờ gật gật đầu, nói:
- Mị Nương nói không sai, bổn vương cảm thấy mình có chút hồ đồ.
- Mị Nương cho rằng mấu chốt việc này không phải ở chỗ Thành Phụng Chi mà là ở chỗ Tô Xảo Đồng...
Triệu Khánh ngắt ngang lời nàng, nói:
- Đúng rồi, nàng mới vừa rồi có đề cập chuyện của tên tiểu tử Sở gia kia và Tô cô nương, đó là chuyện gì?
Võ Mị Nương không vui đáp:
- Mấy ngày nay Sở Tranh không để ý tới việc trong quân doanh, hầu như mỗi ngày đều đến Thành phủ tìm Tô Xảo Đồng, Mị Nương cho rằng trong đó tất có gì khác lạ!
Triệu Khánh nói:
- Chuyện này có gì mà phải thắc mắc, Tô cô nương là quốc sắc thiên hương, Sở Tranh bị sắc làm mờ lý trí hãm vào lưới tình.
Đột nhiên thấy mặt Võ Mị Nương sầm xuống, Triệu Khánh lật đật giải thích:
- Đương nhiên, sắc đẹp của nàng ta so với Mị Nương vẫn kém xa.
Võ Mị Nương không để ý tới lời tâng bốc của y liền hỏi:
- Thái tử, mấy năm qua có từng nghe nói tới việc Sở Tranh phong lưu mê luyến sắc đẹp bao giờ không?
Triệu Khánh nói:
- Không có, bình thường rất ít khi nghe được tin tức của tiểu tử đó.
Võ Mị Nương lại nói:
- Thái tử nghĩ Tô Xảo Đồng và Mẫn công chúa người nào có sắc đẹp xuất chúng hơn?
Triệu Khánh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi thành thật trả lời:
- Hai người đều không khác nhau cho lắm.
Võ Mị Nương nói:
- Điện hạ nên nghĩ lại, sắc đẹp của Mẫn công chúa không thua gì Tô Xảo Đồng, thân phận lại cao quý đáng tôn sùng hơn xa nàng kia, Sở Tranh lại không phải là một gã phong lưu, vì sao hắn lại đắc tội với Mẫn công chúa cố tình đi tán tỉnh Tô Xảo Đồng kia? Mị Nương nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy có một khả năng, đó chính là thân phận của Tô Xảo Đồng rất khả nghi, hơn nữa Sở Tranh cũng đã phát hiện ra từ lâu.
Triệu Khánh nhìn chăm chăm Võ Mị Nương, hỏi:
- Rốt cuộc thân phận của Tô cô nương khả nghi ở chỗ nào?
Võ Mị Nương quả thực nghi ngờ hôm nay nàng phí nhiều nước miếng như vậy có đáng giá hay không, nàng hít vào một hơi thật dài rồi nói:
- Nàng ta rất có khả năng là gian tế của nước khác, nếu không nàng ta và Thành Phụng Chi sẽ không nóng lòng đề nghị điện hạ ám sát Sở Danh Đường như thế, mục đích chính của họ là muốn Đại Triệu lâm vào cảnh nội loạn.
Triệu Khánh thất thanh la lên:
- Vậy Thành Thị Lang cũng là gian tế à?
Võ Mị Nương nói:
- Rất có thể. Nghe nói Tô Xảo Đồng lúc vừa mới tới kinh thành được Sở Tranh đưa về đến tận Thành phủ, nói như vậy Sở Tranh đã nghi ngờ nàng ta từ lúc đó.
Võ Mị Nương nhìn Triệu Khánh nói tiếp:
- Điện hạ, những lời vừa rồi của Mị Nương tuy chỉ là những phỏng đoán, nhưng Sở Tranh quả thật đã có cảnh giác. Cuộc đại săn bắn của Hoàng Thượng sắp tới, hiện giờ dứt ra vẫn còn kịp, điện hạ chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, đừng nhúng tay vào nữa, Tô Xảo Đồng và Thành Phụng Chi thành công hay thất bại, điện hạ đều có thể làm ngư ông đắc lợi.
Triệu Khánh chán nản ngồi xuống, nói:
- Mị Nương nàng nói cũng có lý, nhưng một ngày không thể tiêu diệt Sở gia, lại thêm một ngày bổn vương khó chịu trong lòng.
Võ Mị Nương khuyên giải an ủi:
- Từ cổ chí kim minh quân đều là người hết sức nhẫn nhục, điện hạ có lẽ nên đợi cơ hội sau này danh chính ngôn thuận trừ bỏ thế lực của Sở gia, bây giờ gấp cũng gấp không được.
Triệu Khánh thở vắn than dài, hiển nhiên hết sức không cam lòng.
Võ Mị Nương đột nhiên phát hiện Tiểu Lục Tử vẫn đang đứng ở một bên, nàng hơi kinh hãi thầm nghĩ, mới vừa rồi trong lúc tâm tình kích động lại quên sai gã đi ra ngoài, tuy nhiên tiểu thái giám này có vẻ trung thành và tận tâm với mình và Triệu Khánh, chắc cũng không đáng ngại cho lắm.
Võ Mị Nương trầm giọng nói:
- Tiểu Lục Tử, bản cung và thái tử vừa thảo luận việc cực kỳ cơ mật. Nếu có tí tin tức nào bị tiết lộ ra ngoài, ngươi cẩn thận cái đầu của ngươi.
Tiểu Lục Tử sợ hãi nói:
- Tiểu nhân không dám, Thái tử và nương nương nói cái gì tiểu nhân không nghe được một câu một chữ nào.
Võ Mị Nương gật đầu nói:
- Vậy tốt rồi, ngươi lui ra đi.
Tiểu Lục Tử cúi người lui ra ngoài, ra tới cửa vẻ mặt tiểu thái giám bỗng nhiên lộ ra nét cười châm biếm lạnh lẽo.
o0o
Khấu đại nương đang đi trên một con phố lớn, bỗng dưng cảm thấy có chút khác thường, đảo mắt quan sát chung quanh thấy rất nhiều cấm vệ quân đang đi tới, trong lòng không khỏi run lên thầm nghĩ: chẳng lẽ Sở gia ra tay với Thành phủ? Nhưng quan sát kỹ lại, bà thấy đám cấm vệ quân đi ung dung thoải mái, không giống như đang có quân lệnh trong người.
Một tên cấm vệ quân đột nhiên cản Khấu đại nương lại, nói:
- Phu nhân muốn đi đâu?
Ngõ nhỏ phía trước đi thông tới Thành phủ, Khấu đại nương vẻ mặt thản nhiên nói:
- Lão thân là người trong phủ của Lại bộ Thành đại nhân. Quân gia cho hỏi, lân cận vùng này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tên quân sĩ kia thi lễ nói:
- Hóa ra phu nhân là người trong phủ của Thành đại nhân, xin lỗi đã mạo phạm, tuy nhiên cấp trên có lệnh, chúng tôi thao luyện diễn tập ở đây, con phố này đã bị phong tỏa, thỉnh phu nhân tìm lối khác đi về.
Khấu đại nương ngạc nhiên hỏi:
- Quân gia, sao không tìm nơi trống trải mà thao diễn mà lại tới đầu con phố nhỏ này?
Tên quân sĩ nghiêm mặt nói:
- Chuyện quân quan cơ mật, xin lỗi không thể trả lời.
Chợt nghe một người kêu to:
- Yến phu nhân!