- Tiểu nhân xin chào Yến phu nhân. Tiểu nhân vâng lệnh lão gia chờ ở đây đã lâu. Phố bên kia đã bị phong tỏa, xin phu nhân theo tiểu nhân sang bên này.
Khấu đại nương đi theo phía sau gã thư đồng, hỏi:
- Đám cấm vệ quân vì sao lại có mặt ở đây?
Gã tiểu thư đồng quay đầu lại nhỏ giọng đáp:
- Nghe lão gia nói trong buổi đại săn bắn, Hoàng Thượng khi ra khỏi thành sẽ đi ngang qua đây, cấm vệ quân tới đây khảo sát địa hình cho quen trước, toàn bộ người của các hộ gia đình trong vùng này hoàn toàn không thể ra vào ngoại trừ người của Thành phủ chúng ta. Lão gia lo lắng phu nhân không thể trở về phủ nên đặc biệt sai tiểu nhân tới chờ đón phu nhân ở đây rồi dẫn phu nhân theo ngõ khác về lại phủ.
Khấu đại nương nghe Thành phủ không có việc gì nên yên tâm hẳn ra, thầm khen Thành Phụng Chi làm việc cẩn thận. Bà đến kinh thành không bao lâu, tình hình đường phố trong kinh thành vẫn chưa quen thuộc cho lắm.
Đi một hồi lâu, Khấu đại nương cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:
- Tại sao còn chưa tới?
Gã thư đồng thở hổn hển đáp:
- Sắp tới rồi phu nhân, đi băng qua cái tháp cầu nhỏ phía trước là tới cửa sau của Thành phủ. Đám cấm vệ quân trời đánh này, đang khi không lại đi chặn hết tất cả các đoạn đường ngắn, tiểu nhân đành phải dẫn phu nhân đi nguyên một vòng lớn mới về được phủ.
Chốc lát sau hai người đi tới trước cái tháp cầu nhỏ. Một trung niên văn sĩ và một lão giả râu bạc trắng đang đứng trên cầu tay cầm cần câu cá. Khốn nỗi cái cầu này rất hẹp chỉ vừa đủ cho một người đi qua, hai người kẻ trước người sau đứng đó, chiếm trọn đường băng qua cầu.
Gã thư đồng thân tín của Thành Phụng Chi lầu bầu mắng:
- Hai người này có bệnh chắc, khi không đứng trên cầu câu cá.
Nói xong gã đi tới trước cầu lớn giọng quát:
- Hai ngươi mau mau tránh ra...
Gã còn chưa dứt lời thì cổ tay của trung niên văn sĩ rung lên, cần câu trong tay giống như tia sét đánh xẹt xuống vai gã thư đồng. Không biết cần câu làm bằng chất gì nhưng cực kỳ mềm dẻo, đầu của cần câu bỗng cong ngoằn điểm liên tục ba cái trúng ba đại huyệt: "thần đường ", "thần đạo", và "linh đài" trên lưng của gã thư đồng. Gã thét lớn một tiếng, người tức thì mềm oặt té xuống đất.
Khấu đại nương nhìn thấy rõ ràng rành mạch nên hơi phát hoảng, trung niên văn sĩ đứng đối mặt với gã thư đồng, nhưng lại có thể điểm huyệt đạo sau lưng gã vô cùng chuẩn xác. Khấu đại nương tự nghĩ mặc dù mình cũng có thể làm được, nhưng trên đời chỉ có một số rất ít cao thủ có thể làm được như thế.
Trung niên văn sĩ ném cần câu trong tay, từ trên cầu bước xuống chắp tay nói:
- Tại hạ "Ma tú sĩ" Ngô An Nhiên xin chào Khấu đại nương.
Lão giả râu bạc đứng ở trên cầu ôm quyền nói:
- Lão phu Long Kinh Thiên lâu nay nghe danh Khấu gia ở đất Tây Tần, hôm nay có thể gặp mặt, thực là một chuyện may mắn của đời người.
Khấu đại nương thấy hai người nêu đích danh tên họ thật của mình, biết hôm nay chuyện nghiêm trọng chẳng lành nên trầm giọng nói:
- Đại danh của hai vị, lão thân ngưỡng mộ đã lâu, nhưng hôm nay vì sao lại không tự trọng thân phận đi đả thương một tên sai vặt không biết tí võ công nào?
Ngô An Nhiên mũi chân khảy nhẹ, gạt gã thư đồng sang một bên rồi nói:
- Cái này là lo cho tánh mạng của gã đó, nếu không đến lúc giao thủ e là sẽ làm gã bị thương một cách vô tội vạ.
Khấu đại nương bỗng nhiên giật mình tỉnh ra, hỏi:
- Sở Tranh đâu? Sao hắn không cùng đến đây?
Chợt nghe tiếng cười nói của một người vang lên:
- Ngày đó vội vội vàng vàng gặp mặt rồi chia tay, không ngờ Khấu tiền bối lại có ấn tượng sâu như thế với vãn bối, thật sự vinh hạnh quá!
Ba bóng người từ trong rừng cây cạnh bờ con sông nhỏ đi ra, người dẫn đầu miệng cười mím chi đúng là Sở Tranh, đi theo sau hắn là hai vị nghệ nhân còn lại của Ưng đường: Lý Trường Tiếu và Lục Bá Xuân. Ba người nhìn có vẻ thong thả ung dung nhưng thoắt một cái đã ở trước mặt Khấu đại nương.
Sở Tranh chắp tay, nói:
- Tiền bối tìm trăm phương ngàn kế trà trộn vào Đại Triệu, không biết đã lừa bao nhiêu người, hôm nay tiền bối bị hãm trong vòng vây ở đây, nên thúc thủ chịu trói thì hơn.
Khấu đại nương nghe vậy thì không hiểu gì cả thầm nghĩ, bản thân chưa hề lừa người bao giờ, không biết sao Sở Tranh lại nói thế?
Bà ta làm sao mà biết được tâm tư suy nghĩ của Sở Tranh, hắn từ lúc biết được Ma Môn và Phật môn phái nhiều cao thủ đến Triệu, liền hạ quyết tâm trước tiên diệt trừ Khấu đại nương, nếu không đến lúc đó chỉ một mình bà cũng có thể kiềm chế ba bốn cao thủ bậc nhất bên cạnh hắn. Sở Tranh biết rõ chỉ dựa vào thực lực bản thân hắn cùng với Ngô An Nhiên cũng không nắm chắc khả năng dồn Khấu đại nương vào con đườg chết, nếu lỡ bà ta đào thoát thì hậu hoạn vô cùng. Hắn cực chẳng đã đành phải mời ba vị nghệ nhân của Ưng đường cùng tham gia.
Thành Phụng Chi nếu đã quyết định góp sức làm việc cho hắn, hơn nữa lại còn thêm Tô Xảo Đồng, thân phận thật sự là người Tần của họ càng ít người biết càng tốt, để sau này hắn còn có thể trọng dụng hai người. Nhưng hắn cũng quên khuấy mất chỉ có hắn, Âu Dương Chi Mẫn, và sư phụ Ngô An Nhiên mới nắm được đại khái vụ việc, hắn hoàn toàn có thể tin tưởng Âu Dương Chi Mẫn và Ngô An Nhiên. Còn ba vị nghệ nhân của Ưng đường nhìn bên ngoài thì như thế nhưng không biết tâm tư của họ ra sao, do đó hắn phải cẩn thận. Hắn tốn không biết bao nhiêu công sức biên soạn một kịch bản để nói dối bọn họ cho khớp.
Hắn phịa ra câu chuyện Khấu đại nương gặp cháu gái Thành Thị Lang là Tô cô nương trên đường nàng đến kinh thành, đồng bọn của bà ta cố tình giả làm đạo tặc cướp đường, nhân lúc Tô cô nương gặp nguy bà ta liền ra tay cứu giúp, gạt được sự tin tưởng của Tô cô nương. Nhưng may mắn thay Sở công tử trong lúc theo đuổi Tô cô nương phát hiện ra sơ hở của Khấu đại nương, người phụ nữ này chính là người của Khấu gia ở Tây Tần.
Long Kinh Thiên ba người nghe xong câu chuyện cũng không nghi ngờ gì. Mấy năm qua bọn họ càng ngày càng ưng ý Sở Tranh, vị đường chủ này chẳng những võ công tiến bộ cực nhanh, không ít thì nhiều đã có thể sánh với bọn họ, hơn nữa tính tình chu đáo cẩn thận, làm được nhiều việc tốt cho nội bộ Ưng đường. Theo như trước kia, người trong Ưng đường ngoại trừ một số vốn mang họ Sở, đa số những người còn lại là người thuộc bên nữ có mẹ mang họ Sở, chiếu theo tổ huấn những người này cao lắm chỉ có thể giữ những chức vụ nhỏ ở nội đường. Từ lúc Sở Tranh chấp chưởng Ưng đường, hắn liền cải cách đủ mọi thứ, tam đại chấp sự và một vài chấp sự khác không phải là họ Sở. Họ cần phải có thực tài, họ cũng có thể được đề cử tòng quân hay đến các nơi làm quan, mặc dù cho tới bây giờ chỉ có thể được đề cử làm phó tướng ngũ phẩm hay làm hạ quan, nhưng đám người Long Kinh Thiên được như vậy đã cảm kích Sở Tranh vô vàn. Hôm qua nghe Sở Tranh nói có người của Khấu gia đất Tây Tần đột nhập vào Triệu, ba người đã nghe danh tiếng của Khấu gia trước đó liền không dám chậm trễ đến đây hôm nay.
Khấu đại nương làm sao có thể đoán được suy nghĩ của Sở Tranh, nhưng bà biết hôm nay lành ít dữ nhiều, chắc chắn một hồi sinh tử ác chiến sẽ xảy ra, "Ma tú sĩ" Ngô An Nhiên cùng "Lục thượng du long" Long Kinh Thiên đều là tông sư cao thủ thành danh đã lâu, còn hai người phía sau Sở Tranh mặc dù không biết tên tuổi, nhưng khí trầm ổn, tinh thần tập trung cao độ, trình độ võ công cao không thấy đỉnh, sâu không thất đáy, tuyệt không thấp hơn hai người Long - Ngô chút nào. Khấu đại nương cười khổ trong lòng, hôm nay đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bà chưa đánh đã có chút lo sợ.
Sở Tranh thấy ánh mắt Khấu đại nương láo liên, hiển nhiên đang tìm thời cơ bỏ chạy liền cười nói:
- Tiền bối không cần phải tính toán cho nhọc lòng, hôm nay vãn bối đã ra tay hành động, đương nhiên dùng không ít cao thủ, nhất định phải giữ tiền bối ở lại.
Khấu đại nương nghe tiếng bước chân rầm rập từng đợt truyền đến, nhìn thẳng phía trước thì thấy bóng người ẩn hiện trong rừng cây, không kềm được liền cười lạnh nói:
- Lão thân vốn tưởng Sở Tranh ngươi là một thiếu niên anh hùng hào kiệt, hóa ra cũng chỉ là một tên vô sỉ lấy thịt đè người.
Sở Tranh nghiêm nghị nói:
- Tiền bối nói vậy sai rồi. Nếu là võ lâm tranh phong, vãn bối định trở về khổ luyện thêm mười năm rồi mới dám so tài ngang tay với tiền bối, nhưng chuyện này liên quan đến tranh chấp của hai nước, là chuyện quốc gia đại sự, vì Đại Triệu Sở Tranh cho dù bị vạn người thóa mạ cũng không lấy làm hối tiếc.
Đám người Long Kinh Thiên mặc dù hôm nay đã quyết định cùng hợp lực bắt giữ Khấu đại nương, nhưng vì ngại thân phận nên trong lòng vẫn có chút khúc mắc, khi nghe những lời hiên ngang lẫm liệt này của Sở Tranh, ba người không khỏi gật đầu, chỉ có Ngô An Nhiên cười thầm trong bụng, ông ta hiểu rõ đồ đệ của mình hơn ai hết, nghe lời của hắn tai này thì nên để cho lọt sang tai kia. Tuy nhiên Ngô An Nhiên xuất thân Ma Môn, chuyện lấy thịt đè người không phải chưa từng làm, chẳng qua ông ta không lấy cái cớ đàng hoàng như Sở Tranh thôi.
Sở Tranh sau khi nói xong liếc mắt nhìn Ngô An Nhiên, Ngô An Nhiên biết tới lúc mình phải xuất thủ, Sở Tranh trước đó đã thương lượng qua với ông ta, không thể để cho Khấu đại nương có thời gian nói chuyện quá nhiều, tránh lộ ra chân tướng vụ việc trước mặt đám người Long Kinh Thiên.
Ngô An Nhiên tiến lên trước nói:
- Khấu đại nương, Ngô mỗ xin lĩnh giáo tuyệt học oai chấn biên thùy phía tây của Khấu gia.
Khấu đại nương hừ một tiếng nói:
- "Ma tú sĩ", lão thân nếu nhớ không lầm ngươi là tông chủ Huyết Ảnh tông của Ma Môn, chẳng lẽ đã quên tổng đường Ma Môn ở Tây Vực sao?
Ngô An Nhiên thản nhiên đáp:
- Trên đời đã không còn cái danh Huyết Ảnh tông này, Ngô mỗ bây giờ chỉ là một người nhàn rỗi nhất trần gian.
Nói xong ông ta bổ ngay một chưởng về phía Khấu đại nương.
Khấu đại nương nghiêng người né tránh, giọng mỉa mai:
- Năm xưa khi ngươi nhập môn đã từng lập huyết thệ với Ma Môn, Ma Môn đối đãi với người phản môn như thế nào ngươi hẳn rõ ràng hơn lão thân.
Ngô An Nhiên mỉm cười nói:
- Khấu đại nương, nếu ngươi là người trong Ma Môn Ngô mỗ sẽ lý luận với ngươi việc thực hiện lời hứa một phen, nhưng không phải người nhà thì đừng quản vào việc nhà của người ta.
Ngô An Nhiên miệng nói nhưng tay không ngừng xuất chiêu, ông ta biết rõ người trước mặt là kỳ phùng địch thủ từ trước đến nay của mình, huyễn thiên chưởng nhất chiêu nhất thức đánh ra chặt chẽ cẩn thận, không dám lơ là một tí nào.
Khấu đại nương thấy không thể nhiễu loạn tâm thần của Ngô An Nhiên, đành phải tập trung tinh thần ứng chiến. Qua hơn mười chiêu hai bên đã phân cao thấp, vẻ mặt Ngô An Nhiên chăm chú đông cứng lại, trong khi đó Khấu đại nương thân hình di chuyển vẫn tự nhiên thoải mái. Sở Tranh bây giờ không còn là Ngô Hạ A Mông (danh tướng Lữ Mông nhà Ngô thời Tam Quốc, nổi tiếng là người dốt sách thiếu học nhưng tài cán), mấy năm qua vẫn thường luận bàn võ công với nhiều cao thủ trong Ưng đường, sự nhận xét và kinh nghiệm khi lâm địch đã khá hơn trước nhiều. Hắn nhìn ra Ngô An Nhiên mặc dù không giống như đang ở thế hạ phong, nhưng thật ra Khấu đại nương chỉ đang tìm một cơ hội tung ra một kích trí mạng hạ sát Ngô An Nhiên. Ngô An Nhiên nếu có điều gì sơ xuất, lúc đó hắn và ba vị nghệ nhân muốn ngăn cản Khấu đại nương sẽ càng thêm khó khăn.
Sở Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn Long Kinh Thiên ba người, Long Kinh Thiên, Lý Trường Tiếu và Lục Bá Xuân cười khổ nhìn nhau rồi cùng chậm rãi tiến lên.
Khấu đại nương thấy đối phương bắt đầu vây mình, tức thì thét lên một tiếng dài, thân hình chuyển động, trong tay không biết từ lúc nào cầm một thanh nhuyễn kiếm giống như một con rồng bạc xoắn tới Ngô An Nhiên. Ngô An Nhiên biết Khấu đại nương muốn đả thương mình trước khi đám người Long Kinh Thiên vây công, ông ta không dám ỷ y liên tục lui về phía sau. Một loạt tiếng "xoét xoét xoét" vang lên, vạt áo trước của Ngô An Nhiên liên tiếp trúng vài vết kiếm.
Hướng lui của Ngô An Nhiên đúng ngay chỗ đứng chặn của "Trường sinh kiếm" Lục Bá Xuân, Lục Bá Xuân thấy tình thế nguy cấp không dám chậm trễ vội rút trường kiếm ra khỏi vỏ, múa ra một đợt kiếm hoa phút chốc xẹt xẹt đâm tới ngực và bụng Khấu đại nương. Khấu đại nương bất đắc dĩ phải rút kiếm lùi ra sau, chợt nghe phía sau có một tiếng hừ trầm mạnh, một cỗ quyền phong ác liệt đánh ập vào gáy của bà ta.
Khấu đại nương rơi vào tình huống tránh cũng không thể tránh, thân mình đột nhiên rùn xuống vài thước, hai chân rời khỏi mặt đất cả người ở giữa không trung trượt về sau, nhuyễn kiếm trong tay quét xuống mặt đất, thân hình chợt vút lên cao mấy trượng.
Khấu đại nương mừng thầm trong bụng, đang định lựa thế bỏ chạy, Long Kinh Thiên đột nhiên đứng chắn trước mặt bà ta, quát:
- Đường này không thông!
Khấu đại nương thấy không thể đào thoát, nhẹ người lách tránh phát chưởng của Long Kinh Thiên đang chụp tới, xoay người lại nghiêm nghị nói:
- Tứ phương quyền, trường sinh kiếm? Các ngươi từ khi nào ra sức phục vụ cho triều đình của Triệu quốc?
Lục Bá Xuân thản nhiên cười nói:
- Khấu gia ở Tây Tần hộ vệ Tần Vương qua các triều đại, đó chẳng phải là ra sức phục vụ cho triều đình sao?
Khấu đại nương không nói gì, ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh, dòng nước vẫn lững lờ trôi dưới cầu nhỏ, rừng cây rậm rì xanh biếc, phong cảnh trông như họa, nhìn lại bên này tứ đại cao thủ đang vây quanh mỗi người chiếm một góc, ngoài vòng tròn Sở Tranh tập trung tinh thần đề phòng, Khấu đại nương không kềm được thở dài một tiếng nghĩ thầm: xem ra nơi này chính là nơi vùi chôn thân xác của mình.
Khấu đại nương nhướng mày, thanh nhuyễn kiếm trong tay đang đung đưa theo gió đột nhiên trở nên thẳng tắp, nói:
- Tốt, lão thân hôm nay liều mình lãnh hội bình sinh tuyệt học của chư vị.
Nói xong, cả người và kiếm như cầu vồng vút tới Lý Trường Tiếu.
"Tứ phương quyền" của Lý Trường Tiếu oai chấn Đại Triệu, bình thường lão rất ít khi gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, do đó cũng không mang theo vũ khí tùy thân, hôm nay đụng phải Khấu đại nương, lão cho dù có thể đỡ được cũng không muốn dùng thân thể tiếp kiếm, trong lúc nhất thời chật vật xoay sở né tránh. May là Lục Bá Xuân và Long Kinh Thiên xông vào kịp, nhờ vậy mới giải vây được cho Lý Trường Tiếu.
Do ba người cùng hợp lực, Khấu đại nương trong chốc lát không chiếm được tí ưu thế nào, song phương lực lượng ngang nhau. Sở Tranh đứng ngoài quan sát một lúc, phát hiện ba vị nghệ nhân phối hợp rất ăn ý với nhau, cùng tiến thoái rất có quy củ, hắn nhịn không được hừ một tiếng thầm nghĩ, vừa mới ở trước mặt ta còn làm bộ làm tịch thoái thác, lấy cớ ta đây là tiền bối cao nhân rất khó hợp công với nhau.
Ngô An Nhiên vẫn không nhảy vào tham chiến ngay, đứng ở bên cạnh quan sát chiêu số, cách thức hợp công của ba người Long Kinh Thiên, sau một lúc quan sát mới đạp thiên la bộ pháp tiến vào vòng chiến. Khấu đại nương lập tức cảm thấy áp lực tăng lên rất nhiều, sau hơn mười chiêu tay chân luống cuống không thể tiếp tục cầm cự. Vừa lúc trường sinh kiếm của Lục Bá Xuân chớp lên, Ngô An Nhiên và Long Kinh Thiên cùng lúc tấn công vào những chỗ yếu hại trên người Khấu đại nương. Khấu đại nương gắng gượng né tránh, nhưng rốt cuộc tránh không khỏi tứ phương quyền của Lý Trường Tiếu, trúng phải một quyền mạnh như búa bổ vào cánh tay phải, tức thì nghe tiếng xương gãy, thanh nhuyễn kiếm trong tay bay đi.
Khấu đại nương biết không còn khả năng trốn thoát, bèn nương theo quyền thế của Lý Trường Tiếu vút bay lên, vận toàn công lực sấm sét lao về phía Sở Tranh miệng quát:
- Tiểu tử chết đi!
Sở Tranh ở bên cạnh chờ thời cơ đã lâu, long tượng phục ma công vận đến mức tận cùng chỉ chờ cơ hội thuận tiện xuất ra một kích trí mạng, không ngờ Khấu đại nương lại tìm tới hắn trước. Sở Tranh không né tránh ngược lại tiến lên một bước tung một quyền về phía Khấu đại nương miệng quát:
- Đến tốt lắm!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, cả hai người đều lảo đảo lùi về sau bảy tám bước, mặt Sở Tranh đỏ bừng bừng, khóe miệng máu hơi rỉ ra, còn Khấu đại nương mặt mày trắng bệch, ngực không ngừng phập phồng.
Ngô An Nhiên kinh hãi vội phóng đến bên cạnh Sở Tranh tay nắm lấy mạch môn của hắn thăm dò rồi hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào? Có bị chấn thương nội phủ hay không?
Sở Tranh lắc lắc đầu hàm hồ trả lời:
- Con không sao.
Ngô An Nhiên cẩn thận chẩn mạch cho Sở Tranh, thấy quả thật không có gì khác lạ, nhưng vết máu rỉ ra ở khóe miệng của hắn là do đâu?
Ngô An Nhiên vừa suy nghĩ vừa đỡ cằm của Sở Tranh nhìn vào miệng của hắn, thấy đầu lưỡi của hắn loang lổ máu thịt, ông ta tức thì chửi ầm lên:
- Ngươi muốn chết hả? Cùng người khác đối chưởng mà còn rống cái gì? Cắn đầu lưỡi có đáng hay không?
Long Kinh Thiên ba người nghe xong cũng dở khóc dở cười. Lục Bá Xuân ho khan một tiếng nói:
- Khấu đại nương, ngươi đã mất lực tái chiến, thúc thủ chịu trói đi.
Hơi thở của Khấu đại nương dần dần ổn định, bà nhìn Sở Tranh bỗng nhiên cười sằng sặc nói:
- Long tượng phục ma công khá lắm. Lão thân hôm nay gặp nạn, chỉ tiếc Khấu gia ta từ xưa đến nay không có người buông tay bị bắt bao giờ.
Nói xong, tiếng cười lập tức im bặt
Lý Trường Tiếu tiến tới xem xét kỹ lưỡng, rồi quay lại nói với Sở Tranh:
- Đúng là một nữ tử cương liệt, bà ta đã tự đoạn tâm mạch.
Sở Tranh gật đầu, thầm nghĩ như vậy cũng tốt, bà ta còn ở lại trên đời sẽ là một đại phiền toái.
Long Kinh Thiên chỉ chỉ gã thư đồng đang nằm ở dưới chân cầu, nói:
- Gã sai vặt kia giải quyết làm sao?
Ngô An Nhiên đi tới xách gã thư đồng lên, thuận tay giải khai huyệt đạo của gã rồi ném tới trước mặt Sở Tranh. Gã thư đồng thét lớn một tiếng rồi từ từ tỉnh dậy ngỡ ngàng nhìn xung quanh, đột nhiên lăn tới trước mặt Sở Tranh vừa bái vừa nói:
- Xin tha mạng, các vị đại gia, tiểu nhân chỉ là một gia nô, trên người không có tiền...
Lý Trường Tiếu thấy lời nói của gã thư đồng ám chỉ cả đám người mình là tiểu tặc cướp đường liền phẫn nộ quát:
- Câm mồm!
Sở Tranh cười hì hì tiến đến trước mặt gã thư đồng, hỏi:
- Ngươi nhận ra ta không?
Gã thư đồng nhìn kỹ lại, tức thì thở phào vui vẻ nói:
- Tiểu nhân bái kiến Sở công tử.
Sở Tranh nói:
- Nhận được mặt ta là tốt rồi, ngươi theo ta qua đây.
Sở Tranh dẫn gã đến chỗ Khấu đại nương, vừa chỉ vừa nói:
- Bản công tử tuần tra kinh thành, khi ngang qua đây phát hiện Khấu đại nương nằm phơi thây ở đây, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?
Gã thư đồng sửng sốt cả nửa ngày, rồi nghẹn ngào thốt:
- Khấu đại nương và tiểu nhân vốn đang trên đường hồi phủ, không ngờ gặp phải vài tên lưu manh vô lại chặn ở trên cầu đòi tiền lộ phí, Khấu đại nương nói lý lẽ với bọn chúng, sau đó xảy ra ẩu đả đánh nhau, tiểu nhân bị bọn chúng đánh hôn mê, nên sau đó chuyện gì xảy ra cũng không biết.
Sở Tranh gật gật đầu nói:
- Bản công tử cũng đoán y như vậy. Mà Khấu đại nương cũng thật là, tiền tài là vật ngoài thân, tội tình gì để bị đánh mất mạng như thế. Bà ta là nghĩa mẫu của Tô cô nương, không biết Tô cô nương khi nghe được tin này có thương tâm quá hay không?
Gã thư đồng cũng đồng tình:
- Đúng vậy.
Long Kinh Thiên ba người nghe xong đầu óc mờ mịt, vừa rồi rõ ràng là Ngô An Nhiên đánh cho gã thư đồng hôn mê, giờ sao lại biến thành lưu manh?
Sở Tranh cảm khái nói:
- Nếu xảy ra án mạng, tất nhiên sự vụ sẽ do quan phủ xử trí, thi thể của Khấu đại nương tạm thời để ở lại đây, bản công tử cùng ngươi đi gặp Tô cô nương.
Nói xong hắn quay lại nói với đám người Ngô An Nhiên:
- Sư phụ và ba vị tiên sinh ở đây chờ quan phủ nha dịch đến xử trí, đồ nhi đi trước một bước.
Nói xong liền ung dung nhàn nhã bỏ đi.
Ba vị nghệ nhân mặt mày nghệt ra đứng yên tại chỗ. Long Kinh Thiên đột nhiên cười nói:
- Lão phu hiểu rồi. Đường chủ vì Tô cô nương nên không so đo tính toán với Thành Phụng Chi việc của Khấu đại nương. Chuyện này cũng khó trách, với võ công và tâm kế của Khấu đại nương, việc giấu giếm Thành Thị Lang là việc dễ dàng.
Ngô An Nhiên mặt ngây ra, nói:
- Đúng vậy. Sau khi Tranh nhi báo việc Khấu đại nương lại cho Thành Thị Lang, Thành Thị Lang không ngớt sợ hãi lo nghĩ, gã sai vặt này theo lệnh Thành Phụng Chi dẫn Khấu đại nương đến tận đây.
Lý Trường Tiếu ra vẻ hiểu được nói:
- Khấu đại nương nói cho cùng cũng chỉ là hạ nhân ở Thành phủ, ý tứ của đường chủ cũng muốn chuyện này êm thắm cho qua.
Lục Bá Xuân vuốt râu cười nói:
- Nhân không phong lưu uổng thiếu niên, Đường chủ còn trẻ, huống chi chuyện này cũng chẳng to tát gì.
Long Kinh Thiên hỏi:
- Ngô lão đệ, thi thể này xử trí như thế nào? Không định báo quan thật à?
Ngô An Nhiên nói:
- Khấu đại nương dù gì cũng là một đại cao thủ, sai người tìm một chỗ mai táng, chôn cất làm mồ mả cho yên ổn.