Toàn bộ doanh trại đều sôi trào cả lên, Sở Danh Đường lần này được thăng lên ba cấp, đúng là việc hiếm xảy ra từ lúc thành lập Đại Triệu cho tới nay. Nhất thời, doanh trướng của Sở Danh Đường tưởng như muốn nổ tung, mọi người đều chúc mừng Sở Danh Đường, không còn gọi ông là "Sở thống lĩnh" nữa mà đổi thành "Sở thái uý". Ngay cả hai vị Thái thú của hai quận phía Nam khi biết tin này, cũng vội vội vàng vàng khởi hành, muốn tới Sở phủ tại Bình Nguyên thành để bái kiến Sở thái úy.
Sở Danh Đường lúc này lại không ở trong đại doanh, ông tránh việc các quan viên đến cầu kiến, mang theo Sở Tranh đi tới ven bờ sông gặp một người. Người này không phải ai khác, chính là Sở Thiên Thành, người sáu năm trước cùng Sở Danh Đường đập tay thề.
- Danh Đường, Hoàng thượng đi bước này thực hơi nằm ngoài dự liệu của chúng ta.
Sở Danh Đường nhìn nước sông cuộn sóng, hờ hững nói:
- Vậy cũng chẳng sao. Nếu Hoàng thượng biết tiểu chất đã quay về Sở thị, tất nhiên sẽ có đề phòng. Lần này không cho tiểu chất nhậm chức Lại bộ thượng thư mà cho nhậm chức Thái uý, một chức quan nhàn hạ, đây cũng là việc trong dự liệu. Dù sao Lại bộ thượng thư quản lý trong tay các quan viên các bộ từ nhị phẩm trở xuống, nếu để tiểu chất nhậm chức ấy, chẳng phải tạo điều kiện cho Sở thị tuỳ ý phát triển lớn mạnh sao? Chỉ không biết lúc lâm triều thương nghị, chuyện này có khúc mắc gì không?
Sở Thiên Thành lắc đầu, nói:
- Chuyện Danh Đường được thăng làm Thái úy cũng chẳng được thương nghị gì cả. Chẳng qua, sau khi bãi triều, Hoàng thượng triệu kiến Phương Lệnh Tín và Quách Hoài hai người đến mật đàm mấy canh giờ, ngày hôm sau đột nhiên tuyên bố việc này với các quan viên. Tộc chủ cũng để phu nhân vào nội cung tấn kiến Lâm quý phi, nhưng Lâm quý phi đối với việc này cũng không nắm rõ.
Sở Danh Đường hừ một tiếng:
- Xem ra, Phương Lệnh Tín và Phương gia bọn họ muốn nương nhờ vào Hoàng thượng.
Sở Thiên Thành cười khổ nói:
- Đúng vậy, dọc trên đường nhị thúc đến đại doanh bên bờ sông, trong phủ không ngừng truyền đến mật báo nói Phương Lệnh Tín gần đây hay tiếp cận hoàng hậu, hoàng hậu còn để thái tử bái nhị đệ của Phương Lệnh Tín là Phương Lệnh Bạch làm thầy, học thuật trị quốc. Hừ, Phương lão tiểu tử thay đổi thật nhanh.
Sở Danh Đường hỏi:
- Nhị thúc, tộc chủ lão nhân gia nhận xét về thái tử như thế nào?
Sở Thiên Thành suy nghĩ một chút nói:
- Thái tử là con ruột của Lưu hoàng hậu, xưa nay đối với Lâm Nhi vẫn luôn oán hận, với Sở gia chúng ta cũng có chút bất mãn, huống hồ người này tính tình tàn bạo, tài học sơ thiển, nếu như tương lai hắn thực sự kế thừa ngôi vị Hoàng đế, vị tất đã là phúc của Đại Triệu. Danh Đường, sau này ngươi chính là người gánh vác gánh nặng này.
Sở Danh Đường không nói gì, xem ra Sở gia nay mai thực khó sinh sống, nếu như Triệu quốc thật có một người Hoàng đế như thế, ông thật không biết phải làm như thế nào cho phải.
Sở Thiên Thành trầm ngâm một chút nói:
- Còn nữa, Danh Đường, tộc chủ và ta biết thủa nhỏ ngươi cùng Quách Hoài có giao tình rất tốt, nhưng hắn hôm nay dù sao hắn đã là người tối thân tín bên cạnh Hoàng thượng, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.
Vẻ mặt Sở Danh Đường chợt lộ chút buồn bã, nói:
- Đa tạ nhị thúc nhắc nhở. Nhưng Danh Đường nghĩ, với Quách Hoài không cần quá lo lắng, người này tính tình trung hậu, lòng dạ không hung tàn, không hợp với việc làm tướng. Những năm gần đây Hoàng thượng đặt hắn vào vị trí giữa sự tranh đấu của Sở, Phương hai nhà, chắc cũng khổ cho hắn rồi.
Sở Thiên Thành vội la lên:
- Danh Đường, ngươi nghìn vạn lần không nên có suy nghĩ ấy. Tộc chủ từng nói qua, Phương Lệnh Tín là một kẻ tiểu nhân phản phúc, không việc gì không thể làm, nhưng Quách Hoài thì khác, con người này một lòng trung thành với Hoàng thượng, tương lai tất sẽ trung với thái tử, hắn tại Bắc cương đại doanh uy vọng vô cùng, trong triều không ai ngạnh đấu được với người này. Quách Hoài nếu có cái gì không hay, Bắc cương đại doanh tất sẽ xảy ra lộn xộn. Hôm nay Đại Triệu trong loạn ngoài giặc, thực sự không cần thiết có thêm phiền phức như vậy nữa.
Sở Danh Đường cả kinh xoay người hướng Sở Thiên Thành thi lễ nói:
- Đa tạ Nhị thúc giáo huấn, Danh Đường khắc sâu trong tâm.
Sở Thiên Thành hoàn lễ nói:
- Danh Đường khách khí rồi, Sở thị gia tộc ta truyền thừa ngót nghét trăm năm, ngươi còn trẻ, sau này phải nhờ vào ngươi rồi.
Sở Danh Đường cười nói:
- Nhị thúc quá khen, Danh Đường đâu còn trẻ như vậy, sao so được với Đại bá lão nhân gia lúc xưa chưa đầy bốn mươi tuổi đã trở thành Tể Tướng rồi.
Sở Thiên Thành nói:
- Danh Đường ngươi tài hoa hơn người, tuyệt không dưới đại ca, hơn nữa lần này xuất binh đại phá Nam Tề, làm nên một tuyệt thế kỳ công, mà đại ca thì không thể. Đại ca thường than thở, nếu như sớm đề bạt Danh Đường thì Sở thị cũng không đến mức chìm nổi như hiện nay.
Sở Danh Đường vội nói nói:
- Đại bá nói thế là quá đề cao Danh Đường rồi.
Sở Thiên Thành nói:
- Lần này Danh Đường sau khi vào kinh, những người sở hữu Nghi Trượng của Sở thị gia tộc sẽ tụ tập tại đó, tông chủ sẽ chính thức lập ngươi làm chủ gia tộc đời thứ tám của Sở thị.
Sở Danh Đường có chút cảm động, đến lúc này ông ta mới tin tưởng Sở Thiên Phóng không còn có bất kỳ thành kiến nào đối với mình.
- Vậy Danh Đường chuẩn bị xử lý Nam Tề như thế nào?
Sở Danh Đường hơi ngừng một chút rồi trả lời:
- Nam Tề lúc này quốc khốn binh thiếu, Ngạc thân vương mặc dù tụ tập được hai mươi vạn đại quân tới bờ Nam, bất quá cũng chỉ là một đám ô hợp, nếu muốn đánh, chỉ với Nam tuyến đại quân cũng đủ để đánh tan hai mươi vạn quân ô hợp này, tiếc rằng Hoàng thượng sẽ không để cho Danh Đường có cơ hội nữa, nếu không đã không vội vàng hạ chỉ cho tiểu chất tiến kinh. Nam Tề lần này phái người đến hòa đàm không muốn cùng chúng ta giao chiến ắt là bởi việc này. Họ lúc trước trách quân ta khai mào cuộc chiến không báo trước, bất quá cũng là cách lấy tiến làm lùi, bằng không họ cũng không cần phải chuẩn bị nhiều tài vật như vậy. Việc này tiểu chất đã giao phó cho em vợ Minh Viễn. Nhị thúc, Nam Tề lần này mang đến không ít vật lạ quý hiếm, Minh Viễn đã chuẩn bị một vài thứ cho tộc chủ và Vương nhạc phụ của tiểu chất,nhờ nhị thúc mang trở lại kinh thành dùm.
Sở Thiên Thành cười nói:
- Vậy xin đa tạ. Nghe nói Nam Tề có ca kỹ dung mạo tài nghệ hơn xa Đại Triệu ta, Danh Đường nên đưa tới kinh thành một ít, dùng để kết giao đồng liêu cũng có thể sánh ngang tài vật, có khi còn hữu dụng hơn nhiều.
Sở Danh Đường ngẩn ra, nhất thời hiểu được, cười nói:
- Danh Đường sẽ ghi nhớ.
Sở Thiên Thành đột nhiên chỉ vào Sở Tranh đang buồn chán đá mấy hòn sỏi dưới chân, cười nói:
- Đây là hài nhi của Danh Đường sao?
Sở Danh Đường cũng cười đáp:
- Đúng vậy, nó thiên tính thông tuệ, tương lai có khi tiến triển còn trên cả hai ca ca nó.
Sở Thiên Thành có chút kinh ngạc, ông ta cũng có nghe qua về hai nhi tử Sở Hiên và Sở Nguyên của Sở Danh Đường, biết hai huynh đệ này tuổi trẻ tài cao, cuộc chiến lần này cũng lập được chiến công, cả hai nhanh chóng được phong phó tướng. Nhưng ông không ngờ rằng Sở Danh Đường lại đánh giá đứa bé kia cao như thế, không khỏi cảm thấy rất hứng thú với Sở Tranh.
Sở Thiên Thành nói:
- Được rồi, Danh Đường. Sở Hiên và Sở Nguyên, hai đứa nó cũng được an bài chức vị tốt ở kinh thành, trước tiên nhậm chức phó tướng cấm vệ quân, sau này sẽ tính tiếp.
Sở Danh Đường chắp tay nói:
- Đa tạ, làm phiền nhị thúc rồi.
Sở Thiên Thành cười:
- Đây là việc nhỏ, nào có cái gì mà phiền hà. Nhị thúc đi trước đây, Danh Đường trên đường về kinh nên cẩn thận, đã đi thì sẽ không quay về nữa, ngươi nên đem toàn bộ gia đình, gia nhân và thủ hạ, mấy nghìn người cũng lên đường.
- Nhị thúc trên đường cũng bảo trọng thân thể, chờ Danh Đường sau khi tới kinh thành rồi sẽ cùng nhị thúc nâng cốc chúc mừng.
o0o
Sở Danh Đường và Sở Tranh quay trở lại đại doanh bên bờ sông, trên đường vừa vặn lại gặp Tiêu Nhược Thủy.
Tiêu Nhược Thủy hơi ngẩn người một chút rồi vội tiến tới thi lễ nói:
- Tiêu mỗ tham kiến Thái úy đại nhân, chúc mừng Thái úy đại nhân.
Sở Danh Đường nhìn Tiêu Nhược Thủy, trong lòng có chút mâu thuẫn. Ông ta hiểu Tiêu Nhược Thủy còn hơn người này tưởng tượng. Năm ấy Sở Danh Đường sai Trần Tử Sơn hai người phái đi thủy sư đại doanh của Nam Tề, ông ta cũng không nghĩ tới hai quân cờ này lại có tác dụng lớn như thế. Trần Tử Sơn thì không cần phải nói rồi, nếu không có hắn thì quân Triệu cũng khó lòng mà tiêu diệt toàn bộ thủy sư đại doanh của Nam Tề, kẻ còn lại bị Ngạc thân vương nhìn trúng đã làm thị vệ của thân vương phủ, hôm nay đã là thân tín của Ngạc thân vương. Sở Danh Đường bởi vậy biết được Tiêu Nhược Thủy trước mặt này đã phát giác quân đội Bắc Triệu có chiều hướng khả nghi rồi, cũng là người đầu tiên kiến nghị chi viện thủy sư Nam Tề, từng toàn lực ngăn cản Ngạc thân vương đem sáu vạn binh mã tiến vào chiếm giữ thủy sư đại doanh, hiện giờ phòng ngự của hai mươi vạn đại quân bờ Nam cũng do hắn một tay sắp xếp, thực khiến cho Sở Danh Đường tạm thời khó có thể hạ thủ được nữa. Sở Danh Đường còn biết thêm một đại bí mật nữa, chính là thân thế của Tiêu Nhược Thủy.
Sở Danh Đường do dự suy nghĩ xem nên tiêu diệt Tiêu Nhược Thủy hay là sử dụng hắn. Tiêu diệt Tiêu Nhược Thủy không phải là một việc quá khó khăn, nếu suy tính chu toàn thì hoàn toàn có thể, hơn nữa trong Ngạc thân vương phủ có khối người ghen ghét hắn, chỉ cần gây thêm chút xích mích liền dễ khiến Tiêu Nhược Thủy không còn chốn dung thân. Còn muốn sử dụng hắn thì phải bắt hắn hàng phục mình, nếu có thể thành công thì hầu như có khả năng đem Ngạc thân vương đùa bỡn trong tay.
Sở Danh Đường để Sở Tranh về trướng trước, cười nhạt một tiếng:
- Tiêu đại nhân không cần khách khí, nếu như luận về gia thế sâu xa, gọi Danh Đường một tiếng thế huynh cũng có thể được.
Tiêu Nhược Thủy sắc mặt đại biến:
- Sở đại nhân, ngài đây là có ý tứ gì?
Sở Danh Đường lại nhàn nhạt nói tiếp:
- Khai quốc cửu đại thế gia của Đại Triệu chính là Sở, Vương, Phương, Đổng, Tiêu, Hoàng, Tạ, Lâm, Kỳ. Trong đó Hoàng, Tạ, Lâm tam gia mưu đồ làm loạn, từ triều Thái tông ta thì đã bị diệt môn, gia tộc của Tiêu Trấn Viễn Hầu nhân khẩu đơn bạc, hơn bốn mươi năm trước đã mai danh ẩn tích trong lãnh thổ Đại Triệu ta, Sở thị gia tộc của ta cùng tổ tiên Tiêu gia kết nghĩa kim lan, từng tìm mọi cách kiếm tìm, thực không ngờ Tiêu huynh lại tới Nam Tề. Người của một trong chín gia tộc giúp Đại Triệu khai quốc với chiến công hiển hách, cuối cùng lại chỉ ở Nam Tề, dấn thân vào trong vương phủ làm khách khanh, đã như vậy Tiêu huynh vì sao còn bảo lưu họ Tiêu, chẳng lẽ không sợ lệnh tổ dưới cửu tuyền không yên lòng sao?
Trên trán Tiêu Nhược Thủy mồ hôi chảy ròng ròng, hắn cười lớn nói:
- Sở đại nhân thật hay nói đùa, nguyên quán của Tiêu mỗ vốn tại Nam Tề...
Sở Danh Đường liền ngắt lời:
- Nguyên quán tại Nam Tề ư? Cũng được, Sở mỗ phái người đến Nam Tề điều tra một lần liền biết thôi, bất quá như vậy sợ rằng sẽ kinh động đến Ngạc thân vương, hay là nhờ Ngạc thân vương giúp Sở mỗ tìm hiểu thì hay hơn nhiều.
Tiêu Nhược Thủy nắm chặt song quyền, oán hận nói:
- Sở đại nhân, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?
Sở Danh Đường cười trả lời:
- Sở mỗ là Sở thị tộc nhân, Sở gia cơ nghiệp to lớn, tại Nam Tề cũng có chút vốn liếng, ngày sau có người của Sở thị tìm Tiêu đại nhân, mong Tiêu đại nhân cũng đừng từ chối là tốt rồi.
Nói xong, Sở Danh Đường liền quay người rời đi, chỉ để lại Tiêu Nhược Thủy đứng nơi đó không biết làm sao cho phải.
Trở lại trong trướng, bọn gia tướng đang thu xếp đồ đạc cho Sở Danh Đường, Sở Tranh thì ngồi không nhưng Vương Minh Viễn đầu đầy mồ hôi đứng ở một bên chỉ huy.
Sở Danh Đường trách cứ nói:
- Minh Viễn, việc này để gia tướng làm là được, ngươi tới đây làm gì? Công việc ở đại doanh ngươi cũng không quản sao?
Vương Minh Viễn lau lau mồ hôi, nhìn nơi đây ngoài đám gia tướng ra, không có ngoại nhân, liền đáp:
- Tỷ phu, ta nào có thể yên tâm để mặc cho người khác làm. Nam Tề lần này mang đến không ít bảo bối, ta tuy xuất thân từ gia tộc giàu có, nhưng hôm nay đúng được mở rộng tầm mắt. Sớm biết như vậy thì đã nhất quyết giằng co với Nam Tề thêm chút nữa, có khi chúng còn đem tới nhiều cống phẩm quý giá nữa đề đàm phán cầu hòa. Được rồi, tỷ phu ngươi có muốn ngó qua một chút hay không?
Sở Danh Đường lắc đầu nói:
- Không cần, mang về để tỷ tỷ ngươi xem qua đi, nàng có kiến thức rộng rãi, chọn những thứ hiếm có mang đến kinh thành, còn lại thì để trong nhà ngươi là được. Nếu cho ta và ngươi tuyển chọn, sợ rằng sẽ làm chuyện ngu xuẩn bỏ ngọc lấy bùn mất.
Vương Minh Viễn nghe Sở Danh Đường đùa thật thú vị, hề hề cười nói:
- Còn có một chút vật mà tỷ tỷ nếu xem thì rất bất tiện.
Sở Danh Đường ngạc nhiên hỏi:
- Là cái gì?
Vương Minh Viễn kéo hắn sang bên cạnh, tới gần bên tai Sở Danh Đường nói:
- Ngày mai Nam Tề còn đưa tới hai trăm ca kỹ, Tiêu Nhược Thủy nọ nói, một nửa hiến cho hoàng thượng, một nửa khác thỉnh tỷ phu vui lòng nhận cho.
Ở gần đó, lỗ tai của Sở Tranh dựng đứng lên hóng chuyện.
Sở Danh Đường nhất thời hô lên một tiếng, Sở Thiên Thành mới vừa rồi còn cùng ông ta nói qua chuyện này, quả thực những ca kỹ này đến đúng dịp đúng lúc a.
Sở Danh Đường nói:
- Tỷ tỷ ngươi há lại là người không biết lý lẽ. Ngày mai, đợi sau khi Nam Tề đem người đến, ngươi theo vi huynh quay về Bình Nguyên thành.
Vương Minh Viễn nhìn Sở Danh Đường một chút, muốn nói lại thôi.
Sở Danh Đường cười mắng:
- Ngươi có chuyện gì thì nói đi, nếu muốn vài tên ca kỹ, cứ đi chọn là được, hà tất phải làm điệu bộ quái quỷ như vậy.
Vương Minh Viễn vui mừng, xá dài một cái:
- Đa tạ tỷ phu rồi.
Sở Danh Đường nói:
- Nhưng ngươi phải chú ý đúng mực một chút, dù sao cũng có một số hiến lên cho Hoàng thượng, đừng nên còn chưa làm thống lĩnh đã khiến cho Ngự Sử tham tấu lên trên trách tội.
Vương Minh Viễn cười nói:
- Xin tỷ phu yên tâm, tiểu đệ tự biết chừng mực.
Sở Danh Đường suy nghĩ một chút rồi nói:
- Minh Viễn, Hắc kỵ quân chưa được điều động rời Nam tuyến, cho nên, sau khi vi huynh đi, ngươi đưa bọn họ phân tán đến kỵ binh của các doanh, tăng cường thao luyện. Mười vạn kỵ binh dũng mãnh của Nam tuyến đại doanh nếu như có thể học thêm được phân nửa bản lĩnh của họ, Nam Tề có phòng thủ chắc cũng sẽ bị đánh bại. Nhưng ngươi cần ghi nhớ, không được tự ý khuấy động chiến sự, vi huynh lần này đánh thắng Nam Tề một trận cũng do họ không phòng bị tốt, mà phe ta lại có chuẩn bị kỹ lưỡng, kỳ binh nằm vùng. Nhưng sau trận này, Nam Tề tất sẽ đề phòng nghiêm ngặt, nếu không nắm chắc mười phần, không được vọng động.
- Mặt khác, tình trạng chiến sự tại Tây tuyến hiện nay còn chưa rõ ràng. Bên này, Nam Tề thủy quân chỉ tồn tại trên danh nghĩa, không cần lo lắng. Ngươi thao luyện thủy quân thì cũng như ngược dòng nước mà lên, thẳng tiến biên cảnh Tây Tần, do Tây Tần thủy quân ở đấy sông chật hẹp, cũng không có thuyền lớn, nên chẳng có cách nào áp chế thủy quân của ta, chúng nhất định phải tăng cường binh lực để đề phòng. Nam Tuyến đại doanh do đó cũng có thể giảm bớt chút áp lực cho Tây tuyến đại doanh.
Sở Danh Đường đi đi lại lại vài bước, sắc mặt đột nhiên lạnh đi:
- Vi huynh đi rồi, trong đại doanh tất có một số tướng lĩnh sẽ không an phận, người quyền cao chức trọng thì vi huynh đã thay ngươi thanh lý sạch sẽ, còn lại ngươi cũng không cần nương tay. Đặc biệt là môn đệ Phương gia, một người cũng không lưu lại, toàn bộ đưa về các phủ huyện nằm dưới sự kiểm soát của Nam tuyến đại quân, nhớ kỹ, bọn họ chỉ có thể làm phó, không thể nắm quyền chính ở bất cứ đâu. Trần Thượng Chí là vi huynh một tay đề bạt, đối với vi huynh rất là nghe lời. Ngươi muốn lung lạc hắn cũng được, nhưng phải có đề phòng, chỉ có thể âm thầm giám thị, không được để hắn biết, miễn khiến cho hắn thất vọng đau khổ.
- Nói chung, ngươi phải khéo léo nắm Nam tuyến đại doanh, quyết không để ngoại nhân nhúng tay vào. Minh Viễn, ngươi cũng đã bốn mươi tuổi rồi, quá hai năm nữa vi huynh ở kinh thành có căn cơ, sẽ để Sở Hiên hoặc Sở Nguyên đến giúp ngươi, đợi sau khi hai đứa nó tôi luyện thành người hữu dụng, ngươi cũng về triều đi, với năng lực cửa ngươi, cho dù nhậm một chức Thượng thư cũng thừa sức.
Vương Minh Viễn lạy dài mà nói:
- Đa tạ tỷ phu giáo huấn, tiểu đệ xin ghi nhớ trong lòng.
Nam Tề đưa tới hai trăm ca kỹ hơi sớm hơn dự đoán. Sở Danh Đường sau khi nhận được tin tức, rất sợ những nữ tử này đi qua đại doanh sẽ khiến binh sĩ rối loạn, vì vậy lệnh cho thuyền chở ca kỹ không được cập bờ ở bến thuyền tại quân doanh, mà phải lui xuống mười dặm tại hạ du nơi bến tàu lương thảo mới được phép để ca kỹ lên bờ.
Tại đại doanh bên sông, Sở Danh Đường cùng Hắc kỵ quân nói tạm biệt với quan tướng các doanh, rồi dẫn ba nhi tử và hai nghìn gia tướng, cưỡi ngựa chạy về hướng Bình Nguyên thành.
Đi được hơn hai mươi dặm, Sở Danh Đường phân phó mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi. Chỉ chốc lát sau, Vương Minh Viễn cùng một nghìn thân binh điều khiển xe ngựa chở hai trăm danh ca kỹ tới. Sở Danh Đường nhìn thoáng qua không khỏi cau mày, xe ngựa kia vốn chỉ dùng để vận chuyển quân lương, không sạch sẽ cho lắm. Sở Danh Đường thầm mắng Vương Minh Viễn làm việc quá cẩu thả, ông cũng chẳng thèm quở trách thủ lãnh đám thân binh kia, chỉ ra lệnh cho bọn họ đem xe ngựa đi lau chùi sạch sẽ rồi lên đường.
Các danh ca kỹ nhân cơ hội này nhộn nhịp xuống xe, oanh oanh yến yến, khiến ba huynh đệ Sở gia và hai nghìn gia tướng đứng nhìn muốn nổ con mắt. Nhưng vì gia giáo của Sở phủ rất nghiêm khắc, hơn nữa Sở Hiên và Sở Nguyên cũng vì có phụ thân ở bên cạnh nên không dám xằng bậy. Sở Tranh lại không e dè như vậy, hắn ỷ mình còn nhỏ tuổi, chắp tay sau đít như con thoi xuyên qua xuyên lại giữa trăm hoa, chậm rãi hân thưởng, trong lòng thầm khen nữ tử phương Nam và phương Bắc quả nhiên có nét bất đồng, tư sắc mặc dù không hơn kém nhau, nhưng điềm đạm nho nhã lại pha nét ôn nhu, càng khiến người ta thương mến. Những nữ tử này nhìn bọn gia tướng như lang như hổ kia có chút sợ hãi, nhưng đối với Sở Tranh tiểu hài tử này lại không e ngại gì, phần lớn đều hiếu kỳ nhìn hắn.
Sở Tranh dạo qua một vòng, phát hiện trong đám nữ tử này có hai cô bé cỡ tuổi hắn, cảm thấy kỳ quái, đến trước mặt hai cô nàng hỏi:
- Các ngươi làm cái gì ở đây? Tề quốc không còn ai nữa sao? Tại sao lại tìm mấy nữ hài tử mang đến đây chứ?
Hai nữ hài kia rụt rè nhìn hắn, không dám lên tiếng.
Nữ tử bên cạnh thấy Sở Tranh hoa y cẩm bào, xác định là người thuộc tầng lớp phú quý, không trả lời có thể sẽ phiền phức, liền đáp:
- Hai đứa nó là thị nữ của thiếp thân.
Sở Tranh quay sang nhìn nữ nhân vừa nói, chỉ thấy nàng ta ước chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo tuyệt mỹ, khuôn mặt toát ra khí tức quật cường, không giống những nữ tử hắn đã từng thấy qua.
Nàng kia thấy Sở Tranh có vẻ nghi hoặc, đành phải tiếp tục nói :
- Hai đứa nó là hai bé gái mồ côi mà thiếp thân thu dưỡng, đã theo thiếp thân nhiều năm, lần này thiếp thân bị lựa đưa tới Triệu quốc, hai đứa nó sống chết đều muốn theo thiếp thân. Hơn nữa, do lần tuyển chọn này thời gian cấp bách, lại yêu cầu rất cao, hai nha đầu này dáng dấp cũng xinh xắn, nên cũng được mang đi.
Sở Tranh có chút khó hiểu:
- Ngươi đã có nha hoàn hầu hạ, hẳn là gia cảnh không tệ, thế nào lại bị lựa chọn đưa đến Triệu quốc ta chứ?
Nàng kia tự giễu nói:
- Công tử có điều không biết. Thiếp thân chỉ là gái thanh lâu, một đời làm ca nữ, nhưng kiên trì bán nghệ không bán thân, tú bà kiếm tiền trên người thiếp thân không nhiều lắm, oán hận trong lòng, đem thiếp thân hiến cho quan gia đưa đến Bắc Triệu.
Sau khi nói xong, nàng kia không khỏi cười thầm tự nghĩ, mình tự dưng kể khổ với tiểu hài tử kia làm chi, còn nói cái gì mà bán nghệ không bán thân nữa chứ, hắn hiểu được sao?
Sở Tranh thì lại liên tục gật đầu, vẻ mặt đồng cảm.
Hắn đột nhiên nhớ tới mẫu thân muốn mua cho mình vài nha hoàn, mấy tiểu cô nương này cũng rất đáng thương, dáng dấp không tệ, không bằng hãy thu nhận, sau đó nói không chừng có thể...
Suy nghĩ bậy bạ vừa lướt qua đầu Sở Tranh, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Ngô An Nhiên: "Ngươi phải luyện công tới đại thành, phải bảo trì thân đồng tử, biết kiềm chế mình, cố thủ tinh quan, nếu bị phá thân trước lúc đó thì nội lực sẽ tận phế, võ công sẽ hoàn toàn biến mất."
Sở Tranh nhìn hai tiểu cô nương, lại nhìn nàng kia không khỏi thấy buồn lòng, hứng thú toàn bộ biến mất, xoay người trở về.
Sở Nguyên thấy Sở Tranh từ giữa bách hoa chui ra, cười cười chế giễu hắn:
- Tiểu Ngũ cũng chóng thành niên rồi, thế nào, có vừa ý ai hay không?
Sở Nguyên nói ngay lúc Sở Tranh có tâm sự, nên hắn nghiêm mặt cúi đầu đi tiếp, không thèm để ý tới Sở Nguyên.
Sở Hiên và Sở Nguyên đưa mắt nhìn nhau, không biết tiểu đệ đệ bảo bối mắc bệnh gì, tại sao từ trong đám nữ nhân đi ra lại biến thành như vậy cũng không biết?
Trên đường vô sự, tối ngày thứ hai đoàn người Sở Danh Đường đã trở về tới Sở phủ.
Sở phu nhân sắc mặt lạnh như tiền, hỏi thăm Sở Danh Đường một chút xong liền bước tới, tay túm lấy Sở Tranh đang lẩn ở phía sau lôi ra, một tay véo lỗ tai hắn nghiêm nghị nói:
- Tiểu Ngũ, ngươi giỏi thật ha, ngay cả nương cũng không để vào mắt phải không?
Sở Tranh tuy có long tượng phục ma công hộ thân nhưng vẫn giả bộ đau kêu oai oái.
Sở Hiên, Sở Nguyên nhìn mà trong lòng thật hả hê, lâu nay họ chưa từng thấy qua cảnh tiểu đệ đệ bị song thân rầy la.
Sở Tranh thảm thương nhìn Sở Danh Đường cầu cứu, mong ngóng phụ thân nói giúp cho hắn vài lời, không ngờ Sở Danh Đường vờ như không thấy, xoay người đi vào nhà.
Tuy Sở Danh Đường nhận được chiếu chỉ trước tiên, nhưng ngay ngày hôm đó, Vương Minh Viễn đã sai người chạy khoái mã về Sở phủ bẩm báo. Bất quá, Sở Danh Đường làm quan tại Bình Nguyên quận đã vài chục năm, gom góp tích lũy tới giờ thực sự không ít, có một số thứ có cần mang theo tiến kinh hay không Sở phu nhân cũng không thể làm chủ được, chỉ có thể đợi Sở Danh Đường trở về mới có thể định đoạt. Không những đồ đạc, còn có một số gia nhân có mang đi hay không cũng là cả một vấn đề.
Đại đa số gia nhân trong phủ nguyện ý đi theo Sở Danh Đường tiến kinh. Quản sự Trương Đắc Lợi cùng thê tử Tiểu Hồng bàn bạc một chút cũng quyết định đi theo, Trương Đắc Lợi tuy có chút tiếc nuối những sinh ý đã có trong thành, nhưng cũng hiểu là theo Sở đại nhân mới là tiền đồ vô lượng, nói không chừng ngày nào đó Sở đại nhân nhân lúc vui vẻ cho hắn đến đâu đó nhậm chức Huyện lão gia thì cũng oai phong cả đời.
Ngô An Nhiên đang phân vân, ông ta so với đại đa số người trong phủ là người có tầm nhìn xa hơn, biết Sở Danh Đường tại Bình Nguyên quận có thể nói là lấy thúng úp voi, uy phong vô lượng, nhưng tới kinh thành rồi, những ngày bình an của Sở phủ cũng kết thúc. Ngô An Nhiên ngày thường không quan tâm tới chuyện lớn bé trong phủ, nhưng qua kinh nghiệm trường đời của mình, ông ta hiểu, đến kinh thành lần này, việc Sở Danh Đường phải rơi vào vòng xoáy tranh đấu của quan trường là điều không thể tránh khỏi. Sở Tranh cũng dần dần lớn lên, ông ta lại là sư phụ của công tử Sở phủ, đến lúc đó chỉ sợ cũng khó lòng tránh khỏi phiền toái. Vị Sở phu nhân kia hình như biết rất nhiều điều về mình, bà ta sẽ tuyệt không để cho mình cứ khoanh tay đứng một bên nhìn.
Nhưng không đi kinh thành, bản thân có thể đi nơi nào đây, Xuân Doanh vốn theo Sở phu nhân đã nhiều năm, nàng nguyên là người ở kinh thành, nghe được không lâu nữa có thể trở lại kinh thành, mừng quá mà khóc. Trong gia đình nàng, cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, còn có hai người đệ đệ, năm ấy vì nhà nghèo khó mới đem Xuân Doanh bán vào Sở phủ, mấy năm này được Xuân Doanh tương trợ, sinh hoạt cũng không tệ lắm. Cho nên Xuân Doanh rất mong muốn đi về, mà Ngô An Nhiên thực sự cũng không thể bỏ nàng ta và hài nhi trong bụng được. Ngô An Nhiên dù chưa từng cùng Xuân Doanh bái đường, nhưng ông ta từ lâu đã xem nàng là thê tử của mình, đối với Xuân Doanh trân trọng, nhường nhịn như thế, là bởi vì từ trên người Xuân Doanh ông ta thấy được hình bóng một nữ nhân khác, là thê tử lúc trước của ông ta, một nữ đệ tử của Ma môn Thiên mỵ tông. Nàng cũng hoài thai nhi tử của ông ta, nhưng bị bạch đạo nhân sĩ truy sát đánh chết, bản tính của nàng ta cũng có lúc ôn nhu, lúc thì mạnh mẽ giống như Xuân Doanh vậy.
Ngô An Nhiên an nhàn ở tại Sở phủ cũng được sáu năm, hùng tâm tráng chí ngày trước cũng đã nhạt đi nhiều, dần dần quen với cuộc sống bình yên. Niềm vui lớn nhất của ông ta giờ đây là dán tai vào bụng Xuân Doanh cùng nàng cảm thụ nhịp tim đập của hài tử, cùng nhau mong chờ ngày hài tử xuất thế. Ngày vừa rồi, Xuân Doanh cùng ông ta nói chuyện nghiêm túc hồi lâu, nàng nói, nếu như Ngô An Nhiên thật sự không muốn đến kinh thành, nàng cũng lấy chồng theo chồng, nguyện ý theo ông ta lưu lạc giang hồ, nhưng nàng chỉ sợ hài tử trong bụng vị tất đã chịu đựng được gian khổ.
Ngô An Nhiên vừa nghe xong cũng dao động không thôi, ông ta hiểu bản thân có cừu nhân đầy thiên hạ, tuy rằng đã sáu năm không ngao du giang hồ, nhưng những kẻ trong bạch đạo sẽ không quên ông ta nhanh như vậy, Xuân Doanh lại không có võ công, theo ông ta thì chỉ có một con đường chết. Ông ta không bao giờ nguyện ý mất đi thê tử và hài tử lần nữa. Cho dù ông ta có may mắn trốn thoát được những truy đuổi đó, Ngô An Nhiên cũng không muốn hài tử của mình đi theo vết xe đổ, trên giang hồ đánh đánh giết giết cả đời. Nếu hài tử của mình đi theo sư huynh Sở Tranh của nó, cả đời này có thể nói tiền đồ vô lượng. Ngô An Nhiên hiểu rõ đồ đệ này của ông ta, hắn so với Sở Danh Đường phu phụ còn giỏi hơn nhiều, tuy niên kỷ của Sở Tranh còn nhỏ, bề ngoài nhìn thì ngây thơ nhưng thực tế tâm cơ thâm trầm, ngay cả mình từng trải giang hồ hầu như việc đắng cay gian xảo nào cũng biết, nhưng những năm gần đây vẫn nhiều lúc bị tiểu tử Sở Tranh này đùa bỡn. Nhi tử theo hắn, mình cũng an tâm hơn nhiều.
Ngô An Nhiên nghĩ đến đấy mặt đột nhiên biến sắc, nếu con mà là nữ, sau này ngộ nhỡ nó cứ đi theo Sở Tranh thì ông ta quyết phải lo lắng rồi.
Xem ra mình chỉ có thể cùng Xuân Doanh nỗ lực, nỗ lực triệt để, nếu đã sinh con gái thì nhất định phải sinh một đứa con trai nữa, đào tạo cho nó bảo hộ tỷ tỷ của nó.
Ngô An Nhiên rốt cuộc hạ quyết tâm ở lại Sở gia, nhưng phiền phức lại tìm đến ông ta từ phía Sở Danh Đường.
Sáng sớm hôm sau, Ngô An Nhiên còn đang trong viện luyện công, Sở Danh Đường đã phái người mời ông ta đến thư phòng.
Ngô An Nhiên vừa vào cửa, thấy sắc mặt của Sở Danh Đường âm trầm, Sở phu nhân cũng ngồi một bên rầu rĩ không vui, nhất thời minh bạch phu phụ bọn họ đã có chuyện gì đó không hay.
Sở Danh Đường từ tối hôm qua nghe Sở phu nhân nói về "bệnh tình" của Sở Tranh, lúc này vẫn đang âu sầu lo lắng, cũng không đợi Ngô An Nhiên an vị, liền đứng dậy hỏi:
- Ngô tiên sinh, chẳng biết có phương pháp nào có thể trị liệu bệnh tình của hài nhi ta không?
Ngô An Nhiên giả vờ trầm ngâm, mấy ngày này, Sở Tranh lén lút chạy đến đại doanh bên bờ sông, bên tai của ông ta cũng thanh tĩnh đi rất nhiều, tức giận đối với Sở Tranh cũng giảm đi nhiều, nhưng cho dù thế nào đi nữa ông ta cũng không thể nói toạc tất cả ra, vì vậy liền đem những lời ngày trước nói với Sở phu nhân thuật lại một lần nữa.
Sở Danh Đường nghe xong càng lo lắng hơn, ông ta dù sao cũng từng tận mắt thấy Sở Tranh tay không ném ngựa ra một bên, nếu như đó không phải là nhi tử của mình, ông ta đã coi Sở Tranh như quái vật rồi. Sở Danh Đường lịch duyệt phong phú, biết được đạo thế gia sự có được có mất, Sở Tranh nếu đã có bản lĩnh như vậy, thì lời của Ngô An Nhiên chưa hẳn không có đạo lý.
Sở Danh Đường trầm giọng hỏi:
- Vậy tiên sinh có lương sách gì hay không?
Ngô An Nhiên chắp tay nói:
- Mấy ngày nay Ngô mỗ khổ tâm suy tư, đã có chút manh mối. Thỉnh đại nhân yên tâm, việc này bởi Ngô mỗ dựng nên, Ngô mỗ tự nhiên sẽ tìm cách giải quyết.
Sở Danh Đường gật đầu, chợt nói:
- Ngô tiên sinh nên biết, bản quan phụng chỉ hoàng thượng sắp vào kinh, tiên sinh là sư phụ của tiểu nhi, học vấn cao thâm, bản quan rất bội phục, bởi vậy mong muốn tiên sinh làm khách khanh của bản phủ, chẳng hay tiên sinh có nguyện ý không?
Ngô An Nhiên có chút phân vân, biết những ngày ngồi không ăn cơm của mình tại Sở phủ sắp kết thúc. Sở Danh Đường cho đến lúc này mới nói ra là vì tại Bình Nguyên quận Sở Danh Đường đều nắm mọi việc đều trong tay, chưa cần dùng Ngô An Nhiên, nhưng giờ đây sắp đi kinh thành rồi, vị thế của Sở phủ tất sẽ khác nhiều. Ngô An Nhiên nghĩ thầm bản thân nếu muốn lưu lại lâu dài trong Sở phủ tất phải vì Sở phủ xuất lực, liền chắp tay nói:
- Đại nhân thưởng thức Ngô mỗ như vậy, Ngô mỗ sao dám không tuân theo.
Sở Danh Đường mặt lộ hỉ sắc, đang định mở miệng, Ngô An Nhiên đã chuyển đề tài:
- Bất quá, Ngô mỗ có một chuyện nhất định phải nói với đại nhân cho rõ ràng.
Sở Danh Đường nói:
- Mời Ngô tiên sinh cứ nói.
Ngô An Nhiên nói:
- Đại nhân và phu nhân đều đã biết Ngô mỗ thân mang võ công, Ngô mỗ cũng không che giấu. Ngô mỗ là người của giang hồ Nam Tề, còn được gọi là "Ma tú sĩ", là tông chủ Huyết ảnh tông trong Ma môn lục tông.
- Huyết ảnh tông?
Sở Danh Đường sắc mặt hơi đổi, nhìn phu nhân bên cạnh một cái. Sở phu nhân thần sắc như thường, trong lòng lại thầm cười trộm. Bà ta đã sớm biết lai lịch của Ngô An Nhiên, nhưngSở Danh Đường từ khi kiêm nhiệm Nam tuyến đại doanh tới nay, luôn mải mê quân vụ, phu phụ hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa vài năm nay Ngô An Nhiên cũng coi như an phận thủ thường, cho nên Sở phu nhân chưa từng nhắc qua việc này với Sở Danh Đường.
Nhất thời, trong phòng trở nên yên lặng.
Ngô An Nhiên trong lòng thất vọng, đứng dậy nói:
- Đại nhân, Ngô mỗ biết Ma môn trong mắt người trong thiên hạ là bàng môn tà đạo, danh tiếng xấu xa. Đã như vậy, Ngô mỗ xin cáo từ, bất quá khẩn cầu đại nhân khai ân, cho phép Xuân Doanh được đi theo Ngô mỗ.
Nói xong xoay người muốn rời đi.
Sở phu nhân đột nhiên mở miệng nói:
- Ngô tiên sinh chậm đã.
Rồi bà ta quay đầu lại, nhìn Sở Danh Đường cười nói:
- Ngô tiên sinh, nói cho cùng thì hai nhà chúng ta cũng có quan hệ sâu xa, thình lình lại muốn bỏ đi sao? Hà huống việc này cũng đã qua hai trăm năm rồi, phu quân tất sẽ không cố kỵ nữa.
Ngô An Nhiên nghe mà chẳng hiểu gì cả, ông ta cùng với Sở, Vương hai nhà lại có quan hệ gì sâu xa cơ chứ? Ngoại trừ việc ông ta thu Sở Tranh làm đồ đệ, nhưng chắc chắn điều Sở phu nhân ám chỉ không phải việc này.
Sở Danh Đường do dự chốc lát, gật đầu nói với Ngô An Nhiên:
- Ngô tiên sinh hẳn là biết, tổ tiên Sở gia chúng ta chính là khai quốc trọng thần Tiêu Diêu Hầu Tiên Hành công, nhưng Tiên Hành công còn có một cái tên mà không mấy người biết. Bất quá, Ngô tiên sinh có thể quen thuộc với cái tên này, đó là Sở Vấn Thiên.
Sở Vấn Thiên?!!
Ngô An Nhiên như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn Sở Danh Đường. Sở Vấn Thiên chính là tông chủ đời thứ hai mươi hai của Huyết ảnh tông, nghe đâu sau khi cùng một vị cao thủ của Hồ man quyết một trận tử chiến tại Mạc Bắc, hai người đồng quy vu tận. Lúc này vừa nghe chuyện Sở Vấn Thiên chẳng những không chết, hơn nữa lại thành khai quốc công thần Tiêu Dao Hầu của Triệu quốc, Ngô An Nhiên trong lòng nghi nghi hoặc hoặc rối thành một đoàn.
Sở Danh Đường tiếp tục nói:
- Năm ấy Hồ man ở phương Bắc xâm lấn Trung Nguyên, Đông Hán vương triều do thế mà bị tiêu diệt. Hồ man trên đất người Hán ta đốt, giết, bắt người, cướp của. Lúc đó Trữ tiên sinh đứng đầu Ma môn là người kỳ tài ngút trời, dẫn hơn mười vạn môn chúng Ma môn khởi nghĩa chống lại Hồ man, thế là các đại thế gia của Trung Nguyên, các môn phái cũng vứt bỏ thiên kiến bè phái, đều hưởng ứng, ủng hộ Trữ tiên sinh dẫn đầu, thề đem Hồ man đuổi khỏi Trung Nguyên.
Ngô An Nhiên nối lời:
- Những điều này Ngô mỗ cũng biết. Đây là thời kỳ huy hoàng nhất trong lịch sử của Ma môn, chỉ đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, Trữ môn chủ năm năm sau thất tung một cách ly kỳ, không lâu sau lại truyền ra tin Sở đường chủ của Ma Môn, tông chủ của Huyết ảnh tông chết trận tại Mạc Bắc, bạch đạo nhân sĩ nhân cơ hội đó liền làm khó dễ, làm cho đại bộ phận của Ma môn ta phải lui về Tây Vực, trong Trung Nguyên chỉ còn lại vẻn vẹn có Huyết ảnh tông và Thiên mị môn.
Ngô An Nhiên nói đến chỗ này, đột nhiên tỉnh ngộ điều gì đó, liền bật thốt:
- Lẽ nào Huyết ảnh tông ta có thể ở lại Trung Nguyên là bởi vì có Sở đường chủ chiếu cố?
Sở Danh Đường nói:
- Chính thị. Sau khi Trữ tiên sinh thất tung, Ma môn liền không còn có một người có thể phục chúng, cũng bởi ai cũng có tính toán riêng, tổ tiên của ta thấy đồng môn phân tranh không ngớt, nản lòng thoái chí, vì vậy cùng một trưởng lão khác tuyên bố rời khỏi Ma môn, tại trước tượng Ma môn tổ sư phát thệ, không mang một môn chúng nào đi theo, cũng đáp ứng không truyền võ công Ma môn cho ngoại nhân, bên ngoài thì tuyên bố đã chết trận ở Mạc Bắc. Tổ tiên và trưởng lão kia, sau khi rời khỏi Ma môn, vẫn không quên việc đánh đuổi Hồ man, liền dấn thân vào dưới trướng Thái tổ, cuối cùng được phong làm Tiêu Diêu Hầu. Việc này tuy rằng rất bí mật, nhưng các đại thế gia và Huyết ảnh tông tông chủ kế nhiệm đều mơ hồ biết một ít. Từ đó Huyết ảnh tông mặc dù luôn tự cho mình là Ma môn nhất mạch, nhưng với lệnh của Ma môn tổng đường vẫn bằng mặt không bằng lòng. Các đại thế gia thấy tổ tiên không lâu sau đã thống suất mười vạn đại quân kháng Hồ man, nên cũng mắt nhắm mắt mở không làm khó dễ Huyết ảnh tông.
Ngô An Nhiên hít một hơi dài, nói:
- Vậy vị trưởng lão cùng với Sở tông chủ rời khỏi Ma môn kia chính là Vương Trường Tùng, Vương trưởng lão đó ư?
Sở phu nhân ở bên cạnh đáp:
- Đúng vậy, sau này đổi tên thành Vương Trấn Viễn, chính là tổ tiên Trấn Viễn công của thiếp thân.
Ngô An Nhiên nhìn Sở phu nhân phu phụ một chút, nói:
- Vậy đại nhân và phu nhân sao lại không biết võ công?
Sở Danh Đường cười nói:
- Tổ tiên và Trấn Viễn công từng lập thệ không đem võ công của Ma môn truyền cho ngoại nhân, trong đó có cả hậu nhân của mình, vì nói cho cùng họ cũng chưa chính thức là môn chúng của Ma môn. Sở Vương hai nhà từ đó đến giờ cũng không có ai tu luyện võ công của Ma môn. Những bí mật này, phu nhân của ta là trưởng nữ của Vương gia, đương nhiên đã sớm biết, còn bản quan vài năm trước cũng mới nghe Sở thị tộc nhân nói qua, lại không ngờ rằng sau hơn trăm năm, khi ấy tổ tiên còn là Huyết ảnh tông chủ, ngày nay Tranh nhi lại bái tiên sinh làm sư phó, một lần nữa tu luyện võ công của Huyết ảnh tông, cũng chẳng hề vi phạm thệ ngôn của tổ tiên.
Ngô An Nhiên trong họng ngậm cục kẹo đắng mà không nhổ ra được, bởi vì tiểu tử Sở Tranh kia thế nào cũng không chịu học võ công của Huyết ảnh tông.