Sở Tranh nghe xong cười mắng:
- Ngươi đúng là không có tiền đồ.
Trong lòng lại nghĩ sư phụ tuyệt đối không đơn thuần đi thanh lâu chơi đùa, nếu không ông ta chỉ cần chọn thanh lâu tốt nhất mà vào là được, nhất định là ông ta có mưu đồ gì đây.
Vừa vào tới cửa Đạp thanh viên, Tử Quyên đã ra đón hắn, nói:
- Phu nhân đã tới, đang ở trong phòng chờ thiếu gia.
Sở Tranh nghe xong không dám chậm trễ, bước nhanh vào phòng, thấy Sở phu nhân đang nói chuyện cùng Liễu Khinh Như, liền cười nói:
- Hôm nay mẹ thế nào lại rảnh rỗi đến thăm hài nhi vậy? Nghe người ta nói mẹ đến phủ thăm ông ngoại rồi mà?
Sở phu nhân tức giận nói:
- Thì sao? Ngươi ngại mẹ ngươi tới nơi này nhiều hả?
Sở Tranh vốn muốn nói đùa vài câu, nhưng hắn lại phát hiện khuôn mặt Sở phu nhân có nét u sầu, nên nghiêm mặt nói:
- Hài nhi không dám.
Sở phu nhân nhìn Sở Tranh, nhớ tới việc Sở Hiên và Sở Nguyên không lâu nữa sẽ phải rời kinh, nhất thời tâm loạn như ma. Trong ba con trai, tuy bà thương yêu Sở Tranh nhất, nhưng Sở Hiên và Sở Nguyên cũng là con ruột, từ lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Nhưng hôm nay vì Sở Tranh mà hai đứa kia, đặc biệt là Sở Hiên lại phải rời xa bà, đến cư ngụ lâu dài ở Bình Nguyên thành, sau này chỉ sợ bà sẽ không có nhiều cơ hội gặp lại chúng nữa.
Sở Tranh cùng Liễu Khinh Như thấy Sở phu nhân trầm mặc không nói, mà thần sắc thì ảm đạm, nhất thời bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy không hiểu gì cả.
Sở Tranh ho nhẹ một tiếng:
- Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Sở phu nhân giật mình tỉnh lại, thầm than đây không phải là lỗi của Tranh nhi, cũng không phải là lỗi của người nào cả. Chỉ trách bọn chúng đều sinh ra ở Sở gia, hơn nữa ba huynh đệ đều xuất sắc như vậy.
Sở phu nhân thuận miệng nói:
- Không có gì đâu, chẳng qua là hai ngày nữa hai anh con sẽ phải rời kinh. Mẹ không nỡ xa bọn họ, nên có chút thương cảm thôi.
Sở Tranh ngạc nhiên hỏi:
- Vừa tới kinh thành được mấy tháng, tại sao hai ca ca lại phải rời kinh nhanh vậy?
Sở phu nhân thấy mình lỡ lời, chuyện này không nên cho Sở Tranh biết là do hắn gây ra thì tốt hơn, liền nói:
- Đó là chủ ý của cha con. Mấy hôm trước, cha con đã đẩy rất nhiều tộc nhân ra khỏi kinh thành làm quan, để tránh miệng lưỡi thế gian, nên cũng đưa luôn hai anh con đến Nam tuyến. Huống chi, Hiên nhi cùng Nguyên nhi ở lại Cấm vệ quân trong kinh thành cũng không ổn, suốt ngày chỉ chơi đùa lêu lổng cùng đệ tử thế gia. Để bọn hắn đến quân doanh Nam tuyến lịch lãm có khi còn tốt hơn.
Sở Tranh trong lòng nghi hoặc, phụ thân Sở Danh Đường từ lúc nào lại sợ bị dư luận đàm tiếu chứ? Nhưng nếu Sở phu nhân đã nói như thế thì hắn cũng không tiện hỏi nữa, đành nói:
- Thì ra là như vậy.
Không khí trong phòng nhất thời trở nên trầm mặc.
Sở Tranh thấy Sở phu nhân có chút không yên lòng, liền hỏi:
- Không biết mẹ tìm con có chuyện gì?
Sở phu nhân cũng không muốn bàn lại chuyện này, cười lớn đáp:
- Nghe cha con kể lại, mấy ngày qua Tranh nhi con ở Ưng đường làm việc cũng không tệ nha, thực khiến cho cha mẹ rất cao hứng.
Sở Tranh nói:
- Mẹ quá khen, tất cả đều nhờ phúc của cha mẹ, hài nhi đâu có bản lãnh gì đâu.
Sở phu nhân cười một tiếng:
- Tranh nhi, ở trước mặt mẹ mà còn giả bộ khiêm tốn ư?
Rồi bà lấy ra một quyển sách, nói:
- Cái này cho con đó.
Sở Tranh nhận lấy, ngạc nhiên hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
Sở phu nhân nói:
- Đây là danh sách của một bộ phận Vương gia Lang đường do mẹ trông coi. Cầm đầu bọn họ là Cao tổng quản, người trước kia từng ở trong phủ đó. Tranh nhi, con mới chấp chưởng Ưng đường, thủ hạ thân tín bên người không nhiều lắm, hơn nữa có không ít người trong đường vẫn còn không phục. Những thành viên của Lang đường này đều đã đi theo mẹ nhiều năm, trung thành tuyệt đối với Vương gia, Cao tổng quản lại trông nom con từ bé đến lớn. Mẹ tạm thời giao bọn họ cho con, chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn cho con đó.
Sở Tranh mở ra xem một lúc, trầm mặc không nói. Nếu là hai ngày trước hắn nhận được một lực lượng trợ giúp như vậy, hắn tất nhiên sẽ mừng rỡ không thôi. Nhưng hôm nay, hắn căn bản đã nắm Xích đường và Thanh đường trong tay, nếu để một thế lực bên ngoài nhúng tay vào, hắn cảm thấy có chút không ổn.
Sở Tranh khép sách lại, hỏi Sở phu nhân:
- Chuyện này ông ngoại có biết không?
Sở phu nhân nói:
- Dĩ nhiên là biết. Mẹ đã xin chỉ thị từ ông ngoại con. Ông ngoại con hiểu và thương đứa cháu ngoại này nhất, sao lại không đáp ứng chứ?
Sở Tranh trả lại quyển sách lại cho Sở phu nhân, nói:
- Hảo ý của mẹ, con xin tâm lĩnh, nhưng những người của Lang đường này thì con không nhận được.
Sở phu nhân không đưa tay ra nhận quyển sách lại, ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao vậy?
Sở Tranh nói:
- Bên cạnh con đã có một vài người dùng được, trước mắt cũng tạm đủ rồi. Huống chi từ xưa đến nay Ưng đường và Lang đường đối địch với nhau, tuy hôm nay có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng trong lòng vẫn còn ngăn cách. Con lại là đường chủ Ưng đường, người trong đường đều là họ hàng thân thích của Sở gia. Nếu con mượn tay người ngoài khống chế Ưng đường, cho dù thành công thì người trong Ưng đường cũng sẽ không tâm phục.
Sở phu nhân kinh ngạc nhìn Sở Tranh một lúc lâu rồi thở dài nói:
- Tranh nhi, con quả nhiên đã trưởng thành. Cha con không nhìn lầm con. Xem ra mẹ đã quá lo xa, tính toán mọi chuyện đúng là không được chu đáo như cha con hai người.
Sở phu nhân đứng lên nói:
- Được rồi, mẹ đi đây. Sự tình từ nay về sau là do con làm chủ. Nếu có chuyện gì khó xử, cứ đến tìm mẹ. Mẹ sẽ nghĩ kế cho con. Khinh Như, ngươi thay ta chiếu cố Tranh nhi thật tốt, đừng để hắn bị mệt.
Sở Tranh vội nói:
- Mẹ, mẹ đừng đi vội, có một chuyện hơi phiền toái con cần nhờ tới Lang đường.
Sở phu nhân sửng sốt hỏi:
- Là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Ưng đường không làm được sao?
Sở Tranh cười nói:
- Ưng đường cũng có thể làm được, chẳng qua khó khăn hơn mà thôi. Trước đây Lang đường đã từng điều tra ra được biểu đệ của Khinh Như làm cu li ở trong doanh trại Nam Tề. Xin mẹ nói bọn họ cứu người này ra, Khinh Như sẽ vô cùng cảm kích.
Sở phu nhân nhìn Liễu Khinh Như một cái, mỉm cười nói:
- Khinh Như tạ ơn mẹ là điều tất nhiên, nhưng còn con thì không cám ơn sao?
Sở Tranh cười ha hả một tiếng, nói:
- Con và mẹ còn khách sáo với nhau làm gì nữa.
Sở phu nhân cười mắng:
- Giảo hoạt! Có vợ thì quên mất mẹ rồi.
Sở phu nhân đi rồi, Liễu Khinh Như liền uyển chuyển quỳ gối trước mặt Sở Tranh:
- Đa tạ công tử đã lên tiếng nhờ cứu biểu đệ của thiếp.
Sở Tranh vội vàng đỡ nàng dậy nói:
- Khinh Như nàng sao phải làm vậy? Ta đã đáp ứng nàng chuyện này từ lâu rồi mà.
Sở Tranh thấy mặt Liễu Khinh Như có chút hồng hồng, bèn cười trêu:
- Khinh Như, mẹ đã đồng ý chuyện của ta và nàng được vài ngày rồi, sao nàng vẫn thẹn thùng như thế chứ?
Liễu Khinh Như liếc hắn một cái, thở dài nói:
- Tình cảm sâu sắc giữa công tử và phu nhân khiến cho thiếp thực hâm mộ, năm đó…
Đột nhiên nàng run lên, không nói tiếp được nữa.
Sở Tranh biết được thân thế đáng thương của Liễu Khinh Như, liền nói:
- Khinh Như, nơi này cũng là nhà của nàng. Còn ta ở đây ngày nào thì không cho phép ai khi dễ nàng.
Liễu Khinh Như cảm động nói:
- Thiếp chỉ là một thị thiếp thôi, sao có thể được công tử sủng ái như vậy chứ?
Sở Tranh vừa nghe xong liền cảm thấy buồn buồn. Loại công tử nhà giàu như hắn, cho dù được cha mẹ thương yêu đi nữa thì việc cưới chánh thê vẫn không do hắn làm chủ, có trời mới biết nàng kia là mỹ nữ hay xú nữ, hiền thục hay hung ác đây?
Sở Tranh lắc đầu, vứt bỏ phiền não qua một bên. Hắn cầm lấy tay Liễu Khinh Như, đang muốn an ủi nàng vài câu thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Một người từ ngoài xông vào. Sở Tranh tức giận đang muốn phát tác mắng chửi mấy câu, nhưng hắn phát hiện người vừa tới là Ngô An Nhiên thì vội ngậm miệng lại.
Ngô An Nhiên thấy Sở Liễu hai người đang tay trong tay, tức thì cảm thấy mình có chút đường đột, nhưng giờ có lui ra ngoài cũng không kịp nên ông ta đành làm bộ như không thấy, tìm một cái ghế tự mình ngồi xuống.
Liễu Khinh Như xấu hổ vội rút tay lại. Sở Tranh cũng ngượng ngùng nói với Ngô An Nhiên:
- Sư phụ, sao người lại tới đây?
Ngô An Nhiên tức giận nói:
- Ngươi sai hai nha đầu chuẩn bị cho sư phụ một phòng nghỉ, tối nay ta sẽ ở lại đây.
Sở Tranh đột nhiên thấy trên trán Ngô An Nhiên có một chút bầm, lấy làm lạ bèn hỏi:
- Sư phụ, trán người làm sao vậy?
Ngô An Nhiên sờ trán thấy hơi đau đau, liền chửi ầm lên:
- Tiện nhân, sao lại ra tay ác như vậy chứ?
Sở Tranh cười hì hì nói:
- Sư phụ, tại sao Xuân Doanh tỷ lại đánh người vậy? Thật lạ đó nha. Lúc nãy đồ nhi đã che giấu giúp người rồi mà.
Ngô An Nhiên thấy mình lỡ lời, nhìn Sở Tranh một chút, biết là không thể gạt được hắn, đành nói:
- Ngươi và Âu Dương tiểu tử đi rồi, ta cũng cho rằng không có chuyện gì nữa. Không ngờ Xuân Doanh vừa đóng cửa lại liền lấy chổi đuổi đánh, ta ứng phó không kịp bị trúng mấy chổi, hóa ra nàng căn bản không tin lời của ngươi. Nàng nói cái gì mà người của Đạp thanh viên các ngươi không thể nào lại dùng mấy cái loại phấn nước này. Mụ đàn bà đó vừa đánh vừa mắng mỏ, ta mải tránh né nghe cái được cái không, mà ta cũng không muốn so đo với nàng nên đành phải trốn ra đây.
Ngô An Nhiên định ra ngoài ngủ một đêm, nhưng sờ trên người không có một xu dính túi, ông ta lại là người cực kỳ kiêu ngạo, rất coi trọng thể diện và danh dự, nếu không năm đó ông ta cũng sẽ không lưu lạc đến Sở phủ.
Sở Tranh cười đến thở không nổi, nói:
- Phần nói dối đó là do sư phụ người nói ra, đồ nhi không có nói. Trên người sư phụ và tiểu tử Âu Dương cũng đầy mùi son phấn. Trước kia Xuân Doanh tỷ phụng dưỡng ở bên cạnh mẹ của đồ nhi, đối với những thứ này vốn rất quen thuộc, cho nên vừa nghe đã biết đúng hay sai ngay, làm sao mà giấu được chứ.
Thấy Ngô An Nhiên ánh mắt giết người tàn bạo nhìn mình chằm chằm, Sở Tranh dần dần cảm thấy có chút bất an, liền không cười nữa.
Ngô An Nhiên lấy tay xoa nhẹ lên trán mấy cái, thầm vận nội công đánh tan máu bầm. Đống máu ứ kia từ đậm chuyển sang nhạt rồi biến mất trong chốc lát.
Sở Tranh nhịn không được, cười nói:
- Nội lực của sư phụ quả nhiên cao cường, khó trách Xuân Doanh tỷ lại dám đánh người như vậy. Từ trước tới nay đồ nhi thực chưa bao giờ nhìn thấy vết thương nào trên người sư phụ cả.
Ngô An Nhiên cầm lấy cái chén làm bộ muốn ném, Sở Tranh vội vàng nói với Liễu Khinh Như:
- Khinh Như, nhanh đi chuẩn bị bữa tối. Nàng ra ngoài sai Tử Quyên làm nhiều thức ăn một chút. Từ khi tới kinh thành đến nay, sư phụ lần đầu tiên đến ăn cơm ở chỗ này, phải tiếp đãi thật chu đáo.
Liễu Khinh Như đi một lúc rồi trở lại. Nàng thấy Sở Tranh và Ngô An Nhiên hai người còn đang mắt to mắt bé nhìn nhau, cười nói:
- Sư phụ tới thật đúng lúc, hôm nay nhà bếp vừa làm mấy món ăn mới. Lát nữa xin sư phụ nếm thử tay nghề của Tử Quyên.
Ngô An Nhiên thấy Liễu Khinh Như trở lại, cố ý hỏi lớn:
- Tranh nhi, ngày mai ngươi thật sự muốn cùng ta đến thanh lâu sao?
Sở Tranh vừa nghe đã biết không ổn, lén nhìn Liễu Khinh Như, thấy sắc mặt nàng đại biến, hắn vội la lên:
- Sư phụ, người đang nói lăng nhăng gì đó?
Ngô An Nhiên không để ý, nhấp một ngụm trà cho đượm giọng rồi nói:
- Ngày mai ta muốn đi “Vạn hoa lâu”, thanh lâu nổi danh ở kinh thành. Không phải ngươi muốn đi theo sao? À, chuyện này dù sao cũng phải nói với Khinh Như một tiếng.
Sở Tranh tỉnh táo lại, tâm tư xoay chyển, nghiêm mặt nói:
- Sư phụ, đồ nhi hình như chưa bao giờ nói muốn đi Vạn hoa lâu gì gì đó?
Ngô An Nhiên hừ một tiếng:
- Không phải khi nãy ở nhà của ta ngươi nói muốn đích thân theo ta đi ra ngoài sao?
Sở Tranh nói:
- Đồ nhi nghe Âu Dương tiểu tử nói ngày mai sư phụ sai hắn chờ ở ngoài cửa, đồ nhi nghĩ thầm sư phụ có thể đi chơi còn chưa tận hứng, thân là đồ đệ, đành phải giúp sư phụ một phen, tránh cho người ngày mai không có cách nào ra khỏi cửa. Tuy nhiên sư phụ người cũng đừng dẫn Âu Dương Chi Mẫn đi nữa, hắn tuy là ký danh đệ tử của người, nhưng cũng là người trong Đạp thanh viên của đồ nhi, sư phụ dẫn hắn đi hoa thiên tửu địa cùng người, nếu học được thói xấu thì làm sao bây giờ? Sau này đồ nhi còn dám lưu gã gia nhân như vậy bên người sao?
Ngô An Nhiên không nghĩ tới Sở Tranh chẳng những không thừa nhận mà còn trả đũa. Ông ta đang muốn mở miệng thì Sở Tranh lại cướp lời nói:
- Mà ngày mai đồ nhi làm sao có thể ra ngoài cùng người được? Đồ nhi đã nói với Khinh Như ngày mai cùng nàng đi bái phỏng ba vị tiền bối của Ưng đường. Nhưng nếu sư phụ có chuyện quan trọng muốn đi thanh lâu, đồ nhi đành để Khinh Như tỷ cùng đi chung vậy.
Liễu Khinh Như suy nghĩ một chút, thấy Sở Tranh đã từng đề cập với nàng chuyện này, nên sắc mặt cũng hòa hoãn hơn mội ít, nhưng ánh mắt nhìn Ngô An Nhiên có vài phần khinh thường.
Ngô An Nhiên bị Sở Tranh trả đòn liên tục, nhưng lại chẳng biết đối đáp ra sao, không làm gì khác hơn đành hậm hực trong lòng, trầm mặc một lát rồi nói:
- Ngươi không muốn gặp Thiên Mị môn sao?
Sở Tranh kinh ngạc nói:
- Sư phụ, người tìm được tung tích của Thiên Mị môn rồi à?
Ngô An Nhiên cũng không trả lời ngay. Sở Tranh thấy Liễu Khinh Như có chút không hiểu liền giải thích:
- Thiên Mị môn và sư phụ là đồng môn. Ta thấy thủ hạ trong tay còn quá ít nên nhờ sư phụ tìm kiếm Thiên Mị môn trợ giúp, xem ra sư phụ đã có tin tức của bọn họ. Sư phụ, có phải vậy không?
Ngô An Nhiên uể oải nói:
- Không sai. Thiên Mị môn thường ẩn nấp trong thanh lâu. Hai ngày nay ta đã phải đi một lượt tất cả các thanh lâu lớn nhỏ trong kinh thành, đến Vạn hoa lâu ta mới phát hiện ra ám ký của Thiên Mị môn. Ta đã lưu lại ấn ký của Huyết ảnh tông, chuẩn bị ngày mai sẽ lại đến.
Sở Tranh đứng dậy thi lễ:
- Đa tạ sư phụ, sư phụ quan tâm đồ nhi như vậy mà…, ôi, đồ nhi lại nghĩ sư phụ do trầm mê tửu sắc mà quyến luyến không về, thật là đáng chết! Mong sư phụ thứ tội.
Ngô An Nhiên nghe được ngữ điệu trêu chọc trong lời nói của Sở Tranh, nhưng không biết phải phát tác thế nào, đành nuốt cục giận vào bụng.
Liễu Khinh Như ở bên cạnh cũng nói:
- Công tử, vậy ngày mai công tử đi cùng sư phụ tới Vạn hoa lâu đi. Chuyện tìm kiếm Thiên Mị môn quan trọng hơn. Việc bái kiến ba vị tiền bối của Ưng đường cũng không nhất thiết phải làm ngay.
Nàng lúc này cũng hiểu Sở Tranh không phải là đồ háo sắc, nhớ từ khi vào phủ tới bây giờ, Sở Tranh cũng chưa từng khinh bạc nàng.
Sở Tranh trầm ngâm nói:
- Khinh Như nàng nói cũng đúng. Vậy hôm nay xin mời sư phụ nghỉ lại đây, ngày mai chúng ta cùng nhau đi, mang theo cả tiểu tử Âu Dương nữa, dù sao có một gã sai vặt bên người cũng thuận tiện nhiều cái, có bổn công tử giám sát, hắn cũng không dám học thói hư tật xấu đâu.
Ngô An Nhiên nhìn đôi vợ chồng son này hồi lâu, không thốt ra lời. Một lúc sau ông ta mới thở dài nói với Liễu Khinh Như :
- Khinh Như, ngươi tin tưởng tiểu tử này như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị thiệt thòi lớn đó.
Liễu Khinh Như cười nói:
- Sư phụ, công tử làm chuyện gì đều có lý do của nó. Huống chi để thành đại sự sao có thể câu nệ tiểu tiết? Tiểu nữ sẽ chỉ ở một bên hiệp trợ thôi, tuyệt không có ý ngăn trở.