- Hóa ra là đồng môn Huyết Ảnh tông.
Nhưng Cơ phu nhân ngẫm lại một chút thấy không đúng, nói:
- Nghe nói Huyết Ảnh tông nhiều năm trước đã bị bạch đạo võ lâm Nam Tề tiêu diệt, chỉ có duy nhất môn chủ trốn thoát, ngươi họ Ngô, lẽ nào…
Lúc này một thanh âm ôn nhu vọng từ ngoài cửa vào:
- Nhiều năm không gặp, Ngô sư huynh phong thái vẫn như xưa, quả thực đáng mừng. Tiểu muội không tiếp đón từ xa, mong Ngô sư huynh thứ tội.
Một người phụ nữ ăn mặc giống như trong cung đình đi tới, Cơ phu nhân cùng Cầm Nhi liền hành lễ:
- Tham kiến môn chủ.
Sở Tranh nhìn người phụ nữ này, đột nhiên thấy người này có chút quái lạ, thoạt nhìn thì thấy đây chỉ là một nữ tử bình thường, nhưng quan sát kỹ một chút sẽ thấy trên mặt bà ta ẩn hiện một cỗ khí tức mờ nhạt, khiến cho người không quan sát kĩ sẽ không thể nhớ được hình dáng của bà ta.
Ngô An Nhiên cả kinh, bật dậy nói:
- Đây chẳng phải là Cảnh Thanh sao? Vậy Thiên Mị môn chủ, Thiên Tĩnh sư cô đâu?
Người phụ nữ tên gọi Cảnh Thanh ngồi xuống nói:
- Không ngờ Ngô sư huynh còn nhớ tiểu muội Từ Cảnh Thanh này. Sư phụ năm năm trước đã rời xa trần thế rồi. Nhân sinh bất quá cũng chỉ được trăm năm, sư phụ người cũng không nằm ngoài chuyện ấy.
Ngô An Nhiên bỗng thấy buồn bã nói:
- Ngô mỗ sao có thể không nhớ Cảnh Thanh sư muội chứ, dù sao năm đó muội và Cảnh Phong là một đôi tỷ muội thân thiết.
Từ Cảnh Thanh cũng thấy có chút buồn, nói:
- Năm đó Cảnh Phong sư tỷ gặp chuyện không may, sư phụ cũng vô cùng đau lòng. Nếu tỷ ấy vẫn còn thì chức vị chưởng môn chính là của tỷ ấy, nào có đến lượt tiểu muội.
Ngô An Nhiên cười khổ nói:
- Nếu Cảnh Phong còn tại thế, ta cũng sẽ không để cho nàng làm môn chủ, các môn chủ Thiên Mị môn đều cả đời không lấy chồng, nhưng nàng trong bụng đã có cốt nhục của ta, làm sao có thể làm môn chủ được chứ.
Sở Tranh nhìn sang Ngô An Nhiên, thầm nghĩ hóa ra sư phụ còn có một chuyện buồn như vậy, thảo nào năm đó Xuân Doanh tỷ hầu hạ sư phụ nhiều năm, hai người mới xảy ra quan hệ nam nữ bất chính, xem ra đến nay sư phụ vẫn chưa thể quên được người tên là Cảnh Phong kia.
Ngô An Nhiên nhìn Từ Cảnh Thanh một chút:
- Sư muội thực kỳ tài ngút trời, không ngờ đã luyện Thiên Mị công tới Trứ sắc trứ tương cảnh giới (trứ sắc trứ tương cảnh giới = cảnh giới sắc đẹp tướng mạo hiển lộ), cho dù là Cảnh Phong còn tại thế, cũng không thể nào hơn muội được.
Từ Cảnh Thanh bình thản nói:
- Như vậy thì sao? Sư phụ luyện Thiên Mị công đến vô sắc vô tướng cảnh giới (vô sắc vô tương cảnh giới = cảnh giới vô sắc vô tướng), nhưng cũng đã quy tiên rồi đó thôi.
Ngô An Nhiên hỏi:
- Đúng rồi, Thiên Tĩnh sư cô so với Ngô mỗ chỉ hơn chục tuổi, sao mà đã đi sớm vậy?
Từ Cảnh Thanh trong mắt hiện lên tia hận ý, nói:
- Sư phụ bị người trong Thánh môn chúng ta đánh bị thương, mặc dù cố gắng về đến Thiên Mị môn, nhưng do thương thế quá nặng, không quá mấy ngày đã ra đi.
Ma Môn đệ tử thường tự gọi mình là Thánh môn đệ tử, tuy Từ Cảnh Thanh trong lời lẽ chất chứa oán hận nhưng theo thói quen vẫn gọi Ma môn là Thánh môn.
Ngô An Nhiên vô cùng kinh hãi, bật thốt:
- Thiên hạ Thánh môn đều có chung một mạch, là ai không nể tình đồng môn ra tay độc ác như vậy?
Từ Cảnh Thanh căm giận nói:
- Là Tây Vực thánh môn lưỡng đại hộ pháp, trưởng lão ‘Phong hành vạn lý’ Lý Vạn Sơn và ‘Kiếm nhược du long’ Đồng Khả Thành.
Ngô An Nhiên lẩm bẩm nói:
- Sao lại như vậy, hai người bọn họ đều là Thánh môn tiền bối, vì sao lại đi hạ thủ với Thiên Tĩnh sư cô?
Từ Cảnh Thanh hừ một tiếng, giải thích:
- Ngô sư huynh, Huyết ảnh tông bị võ lâm Nam Tề tiêu diệt, huynh xem ra mai danh ẩn tích đã lâu, đối với việc của Thánh môn đã không còn rõ ràng nữa. Tây Vực thánh môn đã sớm bị Tần vương thu phục, thành tay sai cho hắn. Tần vương đối với Triệu quốc lúc nào cũng thèm muốn, biết Triệu quốc ta có Thiên Mị môn là một chi nhánh của Thánh môn, liền lệnh cho Thánh môn môn chủ Hình Vô Phảng lấy danh nghĩa Thánh môn thủy tổ bắt sư phụ quy phục Tây Tần, lệnh cho Thiên Mị môn đem hết nội tình của Triệu quốc báo cáo cho chúng. Thiên Mị môn chúng ta bao đời đều ở Triệu quốc, môn hạ đệ tử tất cả đều là người Triệu, sư phụ rất khó xử, dùng lời lẽ uyển chuyển cự tuyệt. Không ngờ Lý Vạn Sơn lại đưa ra Thiên Ma lệnh, ép buộc sư phụ phải nghe lời, sư phụ thấy bọn họ vô cùng phách lối, liền tức giận tự đoạn một tay, dùng máu chống lại Thiên Ma lệnh, đồng thời phát thệ nếu Tần Triệu hai nước có chiến tranh thì Thiên Mị môn sẽ không giúp Thánh môn. Nhưng không thể ngờ Lý Vạn Sơn cùng Đồng Khả Thành lại phục kích sư phụ trên đường về, sư phụ tuy rằng liều mạng chạy trốn, nhưng đã trúng một chưởng một kiếm của bọn họ, sau khi trở lại Thiên Mị môn không lâu sau đã qua đời. Tiểu muội kế nhiệm chức môn chủ, sau khi lo hậu sự cho sư phụ xong liền phái người truyền tin tới Tây Vực Thánh môn, từ nay Thiên Mị môn ngoại trừ Ngô sư huynh Huyết Ảnh tông ra, thì không còn liên quan một chút gì tới Thánh môn nữa.
Ngô An Nhiên cười khổ:
- Huyết Ảnh tông cũng chỉ còn lại một mình Ngô mỗ lẻ loi mà thôi.
Sở Tranh nghe vậy cười nói:
- Sư phụ, còn có đồ nhi nữa mà.
Từ Cảnh Thanh liếc nhìn sang Sở Tranh, hỏi Ngô An Nhiên:
- Quả là một hài tử anh tuấn. Đây là đồ đệ của sư huynh à?
Ngô An Nhiên hừ một tiếng nói:
- Đồ đệ này của ta thì có như cũng như không.
Ông ta biết Sở Tranh mặc dù đáp ứng sẽ gây dựng lại Huyết ảnh tông, nhưng với thân phận của hắn thì không thể tham gia vào giang hồ chém giết được, ngày sau Sở Tranh làm quan, sợ rằng cũng khó có thể giấu diếm thân phận đệ tử Huyết Ảnh tông, dù sao danh tiếng của Ma môn trên giang hồ thực sự quá xấu.
Từ Cảnh Thanh cho rằng Ngô An Nhiên nói vậy là do tư chất của Sở Tranh quá kém, vì vậy không để ý tới Sở Tranh nữa, nói với Ngô An Nhiên rằng:
- Năm đó Huyết Ảnh tông bị võ lâm Nam Tề tiêu diệt, tiểu muội sau khi kế nhiệm môn chủ, nghe nói Ngô sư huynh may mắn thoát được tai kiếp, cũng đã phái nhiều người tìm kiếm, nhưng thủy chung vẫn không có kết quả, tưởng rằng Ngô sư huynh đã ẩn cư. Hôm nay sư huynh đột nhiên tới Thiên Mị môn, chắc không phải chỉ muốn ôn chuyện cũ chứ?
Ngô An Nhiên nói:
- Đương nhiên, Ngô mỗ muốn mời sư muội hợp tác, giúp sư huynh một số chuyện.
Từ Cảnh Thanh nhíu mày nói:
- Nếu Ngô sư huynh muốn gây dựng lại Huyết Ảnh tông, tiểu muội có thể phái một ít môn hạ theo sư huynh đến Nam Tề. Thiên Mị môn và Huyết Ảnh tông vốn có giao tình sâu đậm, nhưng mong sư huynh thứ lỗi, Thiên Mị môn mấy năm vừa rồi cũng gặp rất nhiều khó khăn, lại đang phải chịu sự chèn ép của quan phủ, tiểu muội cũng không thể phái nhiều người theo sư huynh được.
Ngô An Nhiên thấy lạ liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Từ Cảnh Thanh lắc đầu cười khổ:
- Tiểu muội cũng không biết. Triệu quốc có tam đại thế gia, trước đây lúc hai nhà Sở Vương nắm giữ triều chính thì đối với Thiên Mị môn chúng ta mắt nhắm mắt mở, căn bản không can thiệp vào việc của Thiên Mị môn. Hiện nay tể tướng Phương Lệnh Tín lên nắm quyền, từng phái người mời Thiên Mị môn ra sức cho hắn, nhưng sư phụ và tiểu muội không muốn liên quan đến tranh chấp trong triều đinh, liền cự tuyệt. Phương tể tướng liền nói chúng ta là người của tà giáo, lệnh cho quan phủ các nơi toàn lực chèn ép Thiên Mị môn. May mà Thiên Mị môn bình thường hành sự kín đáo, nếu không chắc đã bị tổn thất rất lớn.
Ngô An Nhiên thầm nghĩ, hai nhà Sở Vương vốn đều có xuất thân từ Ma môn, đương nhiên có chút cảm tình với Thiên Mị môn, chỉ là không thể nói rõ cho Từ Cảnh Thanh biết được, vì vậy nói:
- Sư muội lần này đoán sai rồi, Ngô mỗ đến không phải vì việc của Huyết Ảnh tông.
Từ Cảnh Thanh hơi kinh ngạc hỏi:
- Vậy rốt cục là có chuyện gì?
Ngô An Nhiên nói:
- Thiên Mị môn từ xưa đến nay đều bồi dưỡng một số mị nữ, Ngô mỗ muốn mượn sư muội một người trong vòng ba năm, trong ba năm này, người đó không được có bất cứ liên hệ nào với Thiên Mị môn.
Từ Cảnh Thanh ngẩn ra, lạnh lùng nói:
- Sư huynh yêu cầu cũng hơi quá đáng rồi, trong Thiên Mị môn từ xưa đến nay số mị nữ đều không vượt quá ba người, sư huynh lại muốn mượn một người đi, lại mượn những ba năm, cho dù ta có đáp ứng thì các vị trưởng lão cũng sẽ không đáp ứng.
Ngô An Nhiên mỉm cười nói:
- Sư huynh cũng biết là hơi quá phận, nhưng nếu có thể thành toàn cho sư huynh, thì ba năm sau sư huynh sẽ đáp ứng Thiên Mị môn ba việc.
Từ Cảnh Thanh hừ một tiếng:
- Lẽ nào huynh có thể giết ‘Phong hành vạn lý’ Lý Vạn Sơn và ‘Kiếm nhược du long’ Đồng Khả Thành, võ lâm Triệu quốc Thiên Mị môn ta làm chủ mà cũng không làm được, Ngô sư huynh ngươi có thể làm được sao?
Ngô An Nhiên nghiêm túc nói:
- Đương nhiên.
Sở Tranh nghe xong trong lòng lè lưỡi, việc này đích thị là sư phụ hứa suông rồi.
Ngô An Nhiên trong lòng hối hận, nhưng nghĩ khi việc này mà hoàn thành thì Sở gia tại Triệu quốc có thể một tay che trời, lúc đó Sở Tranh cũng đã nắm chắc Ưng đường trong tay, làm một hai việc chắc không phải chuyện gì quá lớn, nếu việc không hoàn thành, hắc hắc, ông ta cũng không có nói nếu không hoàn thành thì sẽ thế nào. Ông ta rất muốn Từ Cảnh Thanh đồng ý, dù sao nếu chỉ dựa vào thực lực của Thiên Mị môn, chuyện đến Tây Tần giết ‘Phong hành vạn lý’ Lý Vạn Sơn và ‘Kiếm nhược du long’ Đồng Khả Thành là việc không thể làm được.
Quả nhiên Từ Cảnh Thanh tim đập thình thịch, nhưng suy nghĩ một chút liền nghi ngờ hỏi:
- Ngô sư huynh, huynh có nói hơi quá không đó? Lẽ nào sư huynh cho rằng chỉ dựa vào huynh là có thể giết hai người bọn họ sao?
Ngô An Nhiên cười cười nói:
- Ngô mỗ không phải thiên đạo cao thủ, một mình sao có thể làm được chuyện này.
Từ Cảnh Thanh nhất thời suy tư, cảm thấy khó có thể tin tưởng, liền nói:
- Lẽ nào sư huynh đang ra sức cho người khác?
Ngô An Nhiên không đáp lời ngay, nhìn sang Cơ phu nhân và Cầm Nhi đứng bên cạnh.
Từ Cảnh Thanh hiểu ý hắn, ra hiệu mấy người Thiên Mị môn còn lại lui ra.
Sở Tranh biết đã đến lúc hắn ra mặt.
Ngô An Nhiên nói:
- Năm đó Ngô mỗ bị võ lâm bạch đạo Nam Tề đánh trọng thương, không thể ở lại Nam Tề, liền đi tới Bình Nguyên thành của Triệu quốc, may mà được Sở Danh Đường Sở đại nhân lưu lại, từ đó đến nay đều ở tại Sở phủ. Ngũ công tử của Sở đại nhân cùng Ngô mỗ rất… hợp ý, nên đã thu hắn làm đồ đệ. Sở đại nhân không lâu sau được trở về triều, Ngô mỗ do đó cũng theo tới kinh thành.
Từ Cảnh Thanh nhìn sang Sở Tranh hỏi:
- Lẽ nào vị này là Ngũ công tử của Thái úy đại nhân?
Sở Tranh đứng dậy hành lễ nói:
- Vãn bối Sở Tranh bái kiến sư cô.
Từ Cảnh Thanh ở kinh thành đã lâu, biết được Sở gia tại Triệu quốc thế lực hùng hậu, không dám nhận lễ của hắn, liền đứng dậy nói:
- Xin Ngũ công tử đứng lên.
Từ Cảnh Thanh nhìn sang Ngô An Nhiên nói rằng:
- Sở thái úy là tông chủ hiện tại của Sở gia, quyền khuynh thiên hạ, sư huynh nếu đang ở Sở phủ, còn có chuyện gì không thể làm được, sao lại nhất quyết muốn mượn mị nữ của Thiên Mị môn ta?
Ngô An Nhiên nghiêm túc nói:
- Sư muội, việc này xin thứ cho Ngô mỗ không tiện nói, nhưng việc Ngô mỗ đáp ứng, tuyệt đối sẽ làm được cho sư muội.
Từ Cảnh Thanh biết Ngô An Nhiên có Sở gia làm chỗ dựa phía sau, nghĩ lời ông ta nói vừa rồi cũng không phải là giả, chần chừ một lúc mới nói:
- Sư huynh, Ngũ công tử, Thiên Mị môn ta ngày đó không đầu nhập Phương gia, không muốn tham gia vào tranh chấp triều đình, mị nữ tiểu muội có thể cho huynh mượn, nhưng Thiên Mị môn không muốn đầu nhập dưới trướng Sở gia, mong Ngũ công tử thứ lỗi.
Ngô An Nhiên vừa định mở miệng, Sở Tranh ở bên cạnh đã cười nói:
- Sư cô là trưởng bối của tiểu chất, sư cô đã nói vậy tiểu chất xin nghe theo, nhưng sư phụ đã đáp ứng việc giết hai trưởng lão Ma giáo, vãn bối cũng nên cống hiến sức lực, tương trợ cho Thiên Mị môn xưng bá võ lâm Triệu quốc, nhưng việc sư cô đối với Sở gia ta hờ hững, tiểu chất thật không biết ăn nói với gia phụ thế nào. Huống hồ Phương tể tướng lòng dạ hẹp hòi, sư cô không nghe theo lời hắn, hắn nhất định ghi hận trong lòng, hiện nay hắn đang bận việc tranh đấu trong triều không có thời gian để ý tới Thiên Mị môn, chờ cục diện trong triều ổn định, hắn chắc chắn sẽ toàn lực đối phó sư cô. Với thực lực của Thiên Mị môn hiện nay, lẽ nào có thể chống đỡ được đương triều tướng quốc sao?
Từ Cảnh Thanh im lặng không nói, biết Sở Tranh nói đúng, nếu đã dựa vào Sở gia, lại không muốn vì Sở gia xuất lực, thiên hạ nào có chuyện tốt thế này, hơn nữa Thiên Mị môn đã đắc tội với Phương gia, giờ lại đắc tội với Sở gia nữa thì Thiên Mị môn sẽ không còn chỗ dung thân tại Triệu quốc rồi, nghĩ đoạn đành nói:
- Vậy ý công tử thế nào?
Sở Tranh cười nói:
- Sư cô yên tâm, tiểu chất không giống họ Phương kia. Lại nói, Sở gia tại Triệu quốc đứng vững bao năm, cũng chẳng có mấy chuyện không làm được, bất quá nhiều khi Sở gia không tiện ra mặt, lúc đó phải nhờ Thiên Mị môn trợ giúp. Hơn nữa Sở gia cũng không ai biết tiểu chất và sư cô có quan hệ, nếu có việc cần sư cô hỗ trợ, tiểu chất sẽ tự mình đến bái kiến sư cô.
Từ Cảnh Thanh suy nghĩ một chút nói:
- Công tử đã nói như vậy, ta thay mặt Thiên Mị môn đáp ứng công tử, nhưng mỗi năm chỉ có thể giúp Sở gia làm không quá ba việc.
Sở Tranh trong lòng cười nhạt, nữ nhân này làm việc do dự không quyết, thảo nào Thiên Mị môn thủy chung không thể ngửa mặt nhìn trời. Nhưng Sở Tranh cũng không vội, trong tay hắn có Ưng đường, lại có sư phụ Ngô An Nhiên hiểu rõ nội tình Thiên Mị môn, nếu Thiên Mị môn đã đồng ý làm việc cho Sở gia, lẽ nào còn sợ nó sẽ bay mất sao?