- Sư phụ, mị nữ kia là người thế nào?
Ngô An Nhiên nhìn hắn hừ nhẹ:
- Tiểu tử nhà ngươi đừng lắm chuyện như vậy.
Sở Tranh nghe vậy bực bội nói:
- Vậy sư phụ nói cho đồ nhi biết người mượn mị nữ kia để làm gì? Không phải mang nàng về phủ đấy chứ? Nếu như thế Xuân Doanh tỷ không lột da người mới là lạ.
Ngô An Nhiên tức giận quát:
- Câm miệng, ngươi dám nói chuyện như vậy với sư phụ à?
Sở Tranh nói xong cũng biết mình không đúng, liền đổi giọng:
- Dạ, dạ, đồ nhi biết sai rồi. Sư phụ, vậy mượn mị nữ kia là để…
Sở Tranh vừa nói vừa chỉ lên phía trên, ý muốn nói ngoại trừ đưa nàng ta vào cung Ngô An Nhiên chắc cũng không có dụng ý khác.
Ngô An Nhiên nhìn hắn một cái nói:
- Tiểu tử ngươi coi như có chút hiểu biết, mị nữ này chính là người tu luyện "Mị hoặc chúng sinh" thần công, môn võ công tối cao của Thiên Mị môn, trong vạn người mới tìm được một người thích hợp để tu luyện, môn thần công này nghe nói là do Đắc Kỷ tiên tử, một trong ba tổ sư của Thánh môn khi xưa sáng chế ra.
Sở Tranh nghe xong suýt ngất:
- Ai cơ? Đắc Kỷ? Có phải là Đắc Kỷ ái phi của vua Trụ nhà Thương hay không? Đắc Kỷ không phải là hồ ly tinh sao?
Ngô An Nhiên cốc lên đầu hắn một cái nói:
- Nói năng lung tung bậy bạ, sao ngươi ăn nói bất kính với Đắc Kỷ tổ sư như thế? Cái gì mà hồ ly tinh? Chỉ biết nói hươu nói vượn!
Sở Tranh xoa xoa đầu nói:
- Sư phụ, tại sư phụ trước đây không nói cho đồ nhi biết nên đồ nhi mới nhỡ miệng, đồ nhi quả thật không biết lịch sử Thánh môn lại có nguồn gốc như vậy, thế còn hai vị tổ sư kia là ai ạ?
Ngô An Nhiên đáp:
- Là Thân Công Báo tổ sư và Tây Thiên đạo nhân tổ sư.
Sở Tranh nghe xong nhịn không được rên lên một tiếng, ngoại trừ Tây Thiên đạo nhân hắn chưa nghe nói đến, còn hai người kia xú danh thiên cổ, nếu đổi Tây Thiên đạo nhân thành Trụ vương thì đúng là một bộ ba gian ác nhất triều Thương.
Ngô An Nhiên không để ý tới hắn, tiếp tục nói:
- Hồi đó ba vị tổ sư phò tá Trụ vương thảo phạt Tây Chu, nhưng trời không giúp Thánh môn chúng ta, bị Khương Tử Nha dẫn đầu bọn người chính đạo đánh bại, Đắc Kỷ tổ sư và Trụ vương tình thâm như bể, cả hai cùng tự thiêu bỏ mình, Thân Công Báo tổ sư và Tây Thiên đạo nhân tổ sư liều mạng chạy tới hoàng cung nhưng không kịp cứu họ, chỉ tìm được bản tâm pháp không đầy đủ của "Mị hoặc chúng sinh", liền giao trả cho Thiên Mị môn do Đắc Kỷ tổ sư sáng lập ra. Từ xưa đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, Thánh môn chúng ta vì phò tá Đại Thương triều liền bị biến thành Ma môn, qua nhiều thế hệ bị đám người được gọi là chính phái truy sát, việc xảy ra đã hơn nghìn năm, đám người chính đạo không còn bao nhiêu người biết đến đoạn điển cố này, nhưng người trong Thánh môn ta vĩnh viễn sẽ không quên.
Sở Tranh nghe xong cảm thấy váng đầu hoa mắt, điều này khác hoàn toàn so với lịch sử mà hắn biết, nhưng nghĩ lại cũng khó trách, sách sử từ trước đến nay đều do kẻ chiến thắng viết, lịch sử chân tướng thế nào cũng khó biết.
Ngô An Nhiên nói tiếp:
- Thiên Mị môn có được bản tâm pháp "Mị hoặc chúng sinh" liền chọn những đệ tử ưu tú nhất để tu luyện, nhưng có lẽ do bản tâm pháp không đầy đủ nên cả nghìn năm nay chưa có ai luyện đến đại thành, hơn nữa những mị nữ đến khoảng ba mươi tuổi đều bị dục hỏa công tâm mà chết. Thiên Mị môn rơi vào đường cùng không còn cách nào khác đành phải dựa theo "Thiên Mị công", một môn võ công kém hơn để tuyển chọn môn chủ, nhưng Thiên Mị môn các đời môn chủ vẫn nuôi hy vọng với tâm pháp "Mị hoặc chúng sinh", vẫn tuyển chọn đệ tử ưu tú để tu luyện. Môn tâm pháp "Mị hoặc chúng sinh" này mặc dù không đầy đủ nhưng uy lực cực lớn, có điều Thiên Mị môn không cho mị nữ xuất hiện tại giang hồ. Lúc ta còn trẻ một lần đến Thiên Mị môn đã từng xảy ra xung đột với một mị nữ, đối đầu với "Mị hoặc chúng sinh" ta không có cách nào giữ vững được tinh thần, không còn lực để đánh trả. Theo ta nghĩ, đương thời mị nữ của Thiên Mị môn chắc chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, dùng để mê hoặc thái tử quả thực dư sức.
Sở Tranh có chút lo lắng:
- Những mị nữ này nếu như có khả năng điên đảo chúng sinh, vậy nhỡ lúc vào cung lại bị hoàng thượng ngắm trúng trước thì sao?
Ngô An Nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, tâm pháp "Mị hoặc chúng sinh" quả thật là thiên hạ kỳ công, thu phát mị hoặc tùy tâm, chỉ cần mị nữ nghịch chuyển tâm pháp, tâm thần liền biến đổi, người khác sẽ không nhìn ra nàng ta có gì đặc biệt, nếu giảm bớt công lực thì người đã từng ở bên cạnh mị nữ cũng không nhận ra nàng ta.
Sở Tranh nghe xong chỉ biết trợn mắt há mồm, nếu đúng như Ngô An Nhiên nói, chẳng khác nào hắn dẫn vào cung một Đắc Kỷ thứ hai? Hắn suy nghĩ một chút rồi lại hỏi:
- Nếu như mị nữ lợi hại như vậy, sao sư phụ chỉ mượn có ba năm? Nhỡ đến lúc đó thái tử vẫn chưa ra tay động thủ thì phải làm sao?
Ngô An Nhiên nhìn hắn một chút rồi nói:
- Chỉ cần mị nữ ở trong tay ngươi, lúc đó muốn mượn bao lâu chẳng lẽ Thiên Mị môn còn làm chủ được sao?
Sở Tranh sửng sốt, rồi cười hắc hắc.
Ngô An Nhiên nhỏ giọng độc ác nói:
- Đệ tử Thiên Mị môn từ xưa đến nay hầu như đều là nữ nhân, các nàng tu luyện công phu âm độc so với Huyết Ảnh tông chúng ta chỉ hơn chớ chẳng kém, đến lúc đó cũng chẳng cần phải hạ độc, chỉ cần thi triển bất cứ môn công phu nào cũng có thể êm thắm giết chết thái tử. Sau khi thành công, mị nữ kia ngươi muốn trả thì trả, muốn giữ thì giữ, không phải là do ngươi quyết định sao?
Sở Tranh cười khan mấy tiếng, thầm nghĩ nếu giữ mị nữ kia ở bên người cũng không hay cho lắm, không ít người sẽ nhận ra nàng ta, giữ lại bên người chẳng phải tự chuốc lấy phiền toái sao? Hơn nữa…
Sở Tranh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn quanh một chút, thấy cửa xe đóng chặt, Âu Dương Chi Mẫn cùng xa phu bên ngoài chắc không nghe được bên trong nói chuyện, bèn nghiêm túc nói với Ngô An Nhiên:
- Sư phụ, đồ nhi hỏi người một việc.
Ngô An Nhiên thấy hắn sắc mặt nghiêm túc, cũng nghiêm mặt lại nói:
- Chuyện gì?
Sở Tranh nói:
- Nơi này không có người ngoài, sư đồ chúng ta hãy thẳng thắn với nhau, hồi xưa sư phụ có nói chỗ tai hại khi luyện Long tượng phục ma công cuối cùng là thật hay giả?
Ngô An Nhiên khẽ biến sắc nói:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng sư phụ lừa ngươi sao?
Sở Tranh thành khẩn nói:
- Sư phụ, sư phụ nhớ lại đi, ngày đó người vừa nói thế, mọi người trong Sở gia lo lắng lòng nặng như đeo đá. Bây giờ đồ nhi đã lớn, không còn là đứa trẻ nghịch ngợm khi xưa nữa, hơn nữa đồ nhi mỗi ngày đều bận rộn xử lý sự vụ của Ưng đường, trong nhà lại có Liễu Khinh Như bầu bạn, tuy rằng đồ nhi vẫn chưa thành niên, chưa thể nghĩ đến chuyện viên phòng, nhưng trong lòng đồ nhi vẫn canh cánh chuyện này, nghĩ đến lúc thành niên thì sẽ ra sao. Tục ngữ nói: trong ba tội bất hiếu, không có con là tội lớn nhất. Sư phụ, người con trai con gái đều có, người hãy nói thật để đồ nhi yên tâm.
Ngô An Nhiên nghiêm mặt lại nói:
- Theo như ngươi nói chẳng khác nào người bảo sư phụ lừa ngươi?
Sở Tranh mỉm cười:
- Sư phụ có lừa đồ nhi hay không thì không biết. Nhưng sư phụ nên biết Triệu quốc có một phân đường của Ưng đường, nói vậy có nghĩa là cũng có một phân đường của Lang đường nữa, hai phân đường Ưng Lang đều thuộc về hai nhà Sở Vương, suy cho cùng cũng đều xuất phát từ Ma Môn mà ra. Lúc mẫu thân biết việc này, người đã phái người của Lang đường sang Tây Vực Phật môn hỏi thăm, bắt một đệ tử Phật môn để thẩm vấn, đệ tử này thành thật khai rằng Long tượng phục ma công không hề có cái cấm kỵ như lời sư phụ nói. Sư phụ, người nói đồ nhi nên tin ai bây giờ?
Ngô An Nhiên hừ một tiếng, Sở Tranh rõ ràng là đang khoa môi múa mép, nếu Lang đường đích thực đã điều tra ra sự thật, người khác không nói chứ Sở phu nhân sợ rằng đã sờ gáy hỏi tội ông ta từ khuya. Tuy vậy nghĩ đi nghĩ lại, việc này cuối cùng cũng chẳng giấu được mãi, Sở Tranh đã chấp chưởng Ưng đường, còn Lang đường lại là thuộc hạ của ông ngoại hắn, nghe nói thế lực không thua kém Ưng đường, hai đường Ưng Lang mà hợp lực điều tra thì thiên hạ chuyện gì mà chẳng biết, nếu để đến lúc Sở gia tới tận cửa hỏi tội thì không hay, chi bằng nói ra ngay bây giờ cho xong.
Ngô An Nhiên trầm giọng nói:
- Ta nói như vậy là có nỗi khổ tâm, thấy ngươi còn nhỏ tuổi, muốn cho ngươi chuyên tâm luyện võ nên mới nói với ngươi như thế. Ngươi xem hai người anh của ngươi, trong viện ở cùng với nha hoàn từ sáng tới tối, thần trí lúc nào cũng mơ màng đần độn, Long tượng phục ma công dù sao cũng là Phật môn tâm pháp, Phật môn chú trọng thanh tâm quả dục, thần trí hỗn loạn quả thực không thích hợp để tu luyện.
Sở Tranh nghe Ngô An Nhiên cuối cùng cũng thừa nhận, trong lòng vui sướng, nhưng ngay tức thì nổi cơn giận, thầm nghĩ ngươi lừa lão tử đến khổ, hôm nay có việc quan trọng phải nhờ ngươi hỗ trợ nên bỏ qua, sau này xem ta trả thù ngươi như thế nào.
Mấy người cuối cùng cũng về đến Đạp Thanh viên, nhưng Ngô An Nhiên không chịu quay về phòng của mình. Sở Tranh cũng chẳng thèm để ý, Đạp Thanh viên rộng lớn có thể phi ngựa, có thêm một người cũng chẳng chật đi tí nào, hắn còn có chuyện cần phải làm.
Sở Tranh nhìn sắc trời rồi rời Đạp Thanh viên đi tới gặp hai vợ chồng Sở Danh Đường ở Bắc viện.
Sở Danh Đường vừa mới tan triều trở về, đang nói chuyện với Sở phu nhân, thấy Sở Tranh bước vào cửa thì cười nói:
- Tranh nhi tới đấy à.
Sở Tranh thi lễ với hai người rồi hỏi:
- Sao hôm nay cha tan triều về sớm vậy?
Sở Danh Đường nói:
- Hai ngày nay hoàng thượng long thể bất an, lâm triều hai ngày qua là do cha và Phương tể tướng chủ trì, gần đây cũng không có chuyện gì lớn, chỉ cần nghị sự một chút là bãi triều.
Sở Tranh trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ hoàng thượng không ổn? Nếu Triệu Khánh mà lên ngôi bây giờ thì quả thật phiền phức, vội hỏi:
- Cha, không biết sức khỏe hoàng thượng ra sao?
Sở Danh Đường nghe vậy kỳ lạ nhìn hắn nói:
- Nghe ngự y nói bệnh tình hoàng thượng cũng không có gì, mấy ngày qua khí trời oi bức, do vậy tinh thần hoàng thượng không tốt thế thôi.
Sở Tranh thở phào nhẹ nhõm, Sở Danh Đường thấy thế hỏi:
- Tranh nhi, con hỏi chuyện này để làm gì?
Sở Tranh có chút do dự, lúc đầu hắn định nói chuyện mấy ngày vừa qua cho mẫu thân biết trước, sau đó mới nói lại với phụ thân, nhưng lúc này hai người đều ở đây, nếu nhất định phải nói ra thì sẽ không hay, suy cho cùng thế lực của hắn vẫn còn mỏng, căn cơ chưa vững, nhiều chuyện phải dựa vào lực lượng của hai người.
Sở Tranh ho khan một tiếng nói:
- Cha, mẹ, con có việc muốn bẩm báo.
Sở phu nhân nhìn sang Sở Danh Đường cười nói:
- Chàng xem Tranh nhi càng ngày càng hiểu chuyện, ngay cả nói chuyện với cha mẹ cũng nghiêm trang đứng đắn hẳn lên.
Sở Danh Đường mỉm cười nhìn Sở Tranh nói:
- Tranh nhi, con nói đi.
Sở Tranh cặn kẽ thuật lại mọi chuyện hắn làm những ngày vừa qua cho hai vợ chồng Sở Danh Đường biết, đương nhiên hắn không nói ra chuyện hắn muốn ám sát thái tử, còn chuyện sắp xếp người trong cung Sở Tranh nghĩ hai người chắc sẽ cho phép, thầm nghĩ không chừng hai người cũng đã gài sẵn người ở trong cung rồi ấy chứ.
Hai vợ chồng Sở Danh Đường nghe xong quay sang kinh dị nhìn nhau, Sở Danh Đường vốn tưởng Sở Tranh mấy ngày nay còn đang ổn định thế lực trong Ưng đường, không ngờ con của mình lại có mắt nhìn xa trông rộng đến vậy, đã lên kế hoạch chuẩn bị đối phó với thái tử rất chu đáo.
Sở Danh Đường suy nghĩ một chút nói:
- Vậy Lục Phong và mị nữ của Thiên Mị môn rút cục có thể tin cậy được không? Tranh nhi, việc này quan hệ trọng đại, nhất định phải cẩn thận hành sự, không được sơ suất.
Sở Tranh cung kính nói:
- Lục Phong là do con tuyển chọn kỹ lưỡng từ trong Thanh đường nên chắc không có vấn đề gì, còn mị nữ của Thiên Mị môn hài nhi cũng chưa thấy qua, Thiên Mị môn vẫn chưa đưa mị nữ đến kinh thành, hiện đang ở Trần huyện cách kinh thành không xa, mấy mị nữ này thường ngày chỉ đóng cửa luyện công, hiếm khi gặp người ngoài, chờ mị nữ đến kinh thành con sẽ đưa đến chỗ cô cô sắp xếp việc tiến cung.
Sở phu nhân hỏi:
- Nếu mị nữ xuất sắc như vậy, chỉ sợ vừa nhập cung đã làm mọi người chú ý, các thế lực trong cung chắc chắn sẽ điều tra kỹ càng, lúc đó e rằng khó tránh khỏi lộ chân tướng.
Sở Tranh cười nói:
- Việc này hài nhi cũng có nghĩ tới, nhưng nghe sư phụ nói, nếu mị nữ nghịch chuyển tâm pháp "Mị hoặc chúng sinh" thì sẽ không khác gì người bình thường, có chăng chỉ xinh đẹp hơn người thường một tí, nếu ăn mặc quần áo xấu xí một chút thì không ai chú ý tới.
Sở Tranh cố ý nói về mị nữ giảm đi chút ít, nhưng thật ra hắn luôn cảm thấy bất an khi để một nữ tử giống Đắc Kỷ nhập cung.
Sở phu nhân kinh ngạc nói:
- Con nghĩ chu đáo như vậy tốt!
Sở Danh Đường ở một bên nói:
- Đừng để cô cô con đưa mị nữ đó vào cung, giờ đây cô cô con ở trong cung là cái đích bị mọi người soi mói chỉ trích. Con cứ để mị nữ kia ở lại Trần huyện, một thời gian nữa là đến kỳ hạn năm năm tuyển mỹ nữ tiến cung, con hỏi Thiên Mị môn tên của nàng ta rồi lệnh cho Trương Bá Xương đến Trần huyện an bài cho nàng ta một thân phận hợp lý, đến lúc đó tự nhiên quan viên tuyển mỹ nữ sẽ tuyển và đưa nàng ta vào cung.
Sở Tranh vui vẻ nói:
- Phụ thân an bài thật hợp lý và khéo léo quá, Trương Bá Xương đã quen làm mấy việc này, ông ta trước kia đã từng đưa không ít người vào cung, việc này xem ra không có sơ hở gì.
Sở Danh Đường nói:
- Chuyện hài nhi của Trương Bá Xương cha sẽ sai Lại Bộ Thị Lang đi làm, phê chuẩn cho hắn đi nhậm chức quan huyện.
Sở phu nhân có chút tiếc nuối:
- Mị nữ nếu thật sự tốt như Ngô tiên sinh nói mà chúng ta không được gặp mặt một lần thì thật đáng tiếc, bằng không nếu thấy vừa ý thì giữ lại cho Tranh nhi, không mang cho thái tử nữa.
Hai cha con tức thì cùng nhíu mày, Sở Danh Đường nói:
- Nàng đã hứa gả Khinh Như cho Tranh nhi, tại sao còn muốn nạp thiếp cho hắn nữa?
Sở Tranh thầm nghĩ không gặp mặt là hay nhất, sư phụ nói mị nữ kia vô cùng quyến rũ, hắn lại rất dễ mềm lòng với nữ nhân, đến lúc đó nếu thực sự luyến tiếc, không nỡ để nàng ta nhập cung thì sẽ lớn chuyện mất, hiện giờ chủ tớ Liễu Khinh Như ba người đều một lòng đối xử tốt với nhau như vậy, nếu thêm một người lạ vào, quả thật hắn thấy không an tâm.
Sở phu nhân cười với Sở Tranh:
- Tranh nhi, cha con đã đồng ý cho con nạp Khinh Như làm thiếp, còn không mau cảm tạ?
Sở Tranh mặt mày đỏ bừng lên, quay ra hành lễ với Sở Danh Đường. Sở Danh Đường nói:
- Được rồi, Khinh Như vừa khôn khéo lại giỏi giang, sau này sẽ là một trợ thủ đắc lực, từ giờ con hãy đối xử tốt với nàng ta.
Sở Danh Đường suy nghĩ một chút rồi lại nói:
- Khinh Như mặc dù đã là thiếp của con, nhưng võ công con tập còn có điều cấm kỵ, con cũng không nên học theo hai anh con, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Sở Tranh nghe xong không khỏi căm giận nói:
- Cha đừng nói nữa, nhắc tới việc này hài nhi lại cảm thấy bực mình khó chịu.