- Chuyện gì?
Sở Tranh nói:
- Đệ tử đã sai Trần Chấn Chung chọn ra 40 thiếu niên đệ tử Ưng đường, muốn nhờ sư phụ dẫn dắt bọn họ huấn luyện một thời gian, tiểu tử Âu Dương sẽ đi theo phò tá sư phụ.
Ngô An Nhiên nói:
- Cao thủ trong Ưng đường rất đông, sao lại muốn vi sư làm chuyện này?
Sở Tranh bất đắc dĩ nói:
- Cao thủ của Ưng đường tuy nhiều, nhưng ở đại đô hưởng phúc đã quen, nửa điểm nhuệ khí cũng không có. Lần trước tiêu diệt Ma môn Tây Vực cũng chỉ là dựa vào cung tiễn mà thôi, nếu thật muốn sống chết cùng với Ma môn thì e là tổn thất thê thảm. Cho nên đồ nhi muốn nhờ sư phụ huấn luyện đám đệ tử này, sau này nếu có thành tựu đồ nhi có thể chia một nửa trong số đó phục vụ cho mục đích trùng kiến Huyết Ảnh tông.
Ngô An Nhiên hừ một tiếng nói:
- Nói nghe thật hay, những kẻ này cho dù đến được Huyết Ảnh tông chẳng phải cũng chỉ nghe lời Ngũ công tử ngươi thôi sao? Nhưng có câu này vi sư phải nói trước, đám người này nếu đã giao cho vi sư, với thủ đoạn của vi sư e là tử thương hơn nửa, ngươi phải nghĩ cho kỹ.
Sở Tranh cười nói:
- Sư phụ cứ thoải mái hành sự, binh quý ở chỗ tinh nhuệ chứ không phải số lượng, đám đệ tử này có một nửa thành tài là đệ tử đã mãn nguyện rồi. Nhưng sư phụ cũng không được keo kiệt quá, số linh đơn ngày trước luyện được nên chia cho bọn họ dùng một ít, có Đại nội ngự dược phòng ở đây, muốn luyện thêm cũng đâu có gì khó.
Các quan viên trong triều rất giỏi quan sát sắc mặc, hơn nữa tin tức cũng tương đối linh thông, từ lúc Sở Danh Đường và Phương Lệnh Tín liên thủ làm khó dễ Hình bộ thượng thư Lương Thượng Duẫn, một số quan viên mẫn cảm đã cảm nhận được sự ảo diệu trong đó. Kinh thành đã thay đổi, tam đại thế gia xưa nay chưa từng kết thành liên minh thế này, xem ra Hoàng thượng đã mất đi rất nhiều quyền lực rồi. Cho dù Binh bộ thượng thư Quách Hoài vẫn trung thành tận tuỵ với Hoàng thượng, nhưng dưới sự kềm chế của hai người Sở Phương, làm gì cũng khó khăn, cộng thêm bình thường quan hệ của y với chúng thần cũng không thân thiết, nên chẳng có mấy người xem trọng hắn. Lương Thượng Duẫn bị ám sát, tuy đã công bố chuyện này là do Ma môn Tây Vực làm, nhưng các quan viên trong lòng luôn thấp thỏm, sợ việc đó không khéo lại rơi xuống trúng đầu mình.
Ngày đại hôn của trưởng tử của Sở Danh Đường, các quan viên trong tam đại thế gia không cần nói cũng tề tựu đông đủ, ai nấy trong lòng bất an cũng nhân cơ hội này đến lấy lòng Sở Danh Đường. Vốn dĩ Sở phủ chỉ mời những quan viên từ tam phẩm trở lên, nhưng số người tới nhiều hơn dự tính, ngoại trừ mấy quan viên Bộ binh do Quách Hoài dẫn đầu còn chưa thấy đến, cả người luôn được cho là thân tín của hoàng thượng là Thành Phụng Chi cũng mang lễ vật đến.
Sở Tranh và Sở Nguyên đi theo phía sau Sở Danh Đường đứng tại cửa nghênh tiếp các quan viên, hai người cười đến mức mỏi cả miệng. Sở Nguyên mệt mỏi nói:
- Tiểu Ngũ, thì ra thành thân là chuyện phiền phức như vậy, chi bằng ta lên núi tu đạo quách cho xong.
Sở Tranh khá hơn y một chút, cười nói:
- Huynh yên tâm, đến lúc đó đệ sẽ cúng cho đạo quán thêm ít tiền nhang đèn…
Lời còn chưa dứt Sở Danh Đường đã lên tiếng:
- Nguyên nhi, Tranh nhi, hai đứa mau dẫn Ngô đại nhân và Chu đại nhân vào trong an vị.
Hai huynh đệ cùng thở dài một tiếng, cố nặn ra bộ mặt tươi cười:
- Mời hai vị đại nhân.
Hai người đó cũng không biết là quan viên thuộc bộ nào hết sức cung kính với hai huynh đệ Sở Nguyên, luôn miệng nói không dám, nịnh hót hết bài này đến bài khác, Sở Tranh hận không thể xách cổ hai tên đó quẳng qua một bên.
Chờ mãi mới đến lúc lên đèn, người nên đến đều đã đến rồi, nỗi khổ của hai huynh đệ cuối cùng cũng đã kết thúc, hai người len lén tới xem tình hình của Sở Hiên
Sở Hiên lúc này đang ngơ ngơ ngác ngác, bị mấy người di nương xoay như chong chóng, bộ dạng ngờ nghệch, Sở Nguyên nhìn thấy y thì lăn ra cười đến không thở nổi.
Sở Tranh đứng từ xa nhìn Sở Hiên, đột ngột cảm giác người đại ca này của mình rất xa lạ. Rời khỏi Bình Nguyên thành chưa đến một năm, hai huynh đệ đã chia thành hai hướng đối lập, đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai, chỉ oán số phận trêu ngươi, hai người sao lại sinh ra trong Sở gia.
Sở Tranh đột nhiên cười một tiếng, thấy cách đó không xa Liễu Khinh Như đang đứng lẫn trong đám nha hoàn, liền bước tới chỗ nàng.
Phong tục của Triệu quốc và Nam Tề hoàn toàn khác nhau, Liễu Kinh Như nhìn đến mê mẩn, chợt thấy bàn tay nóng lên, thì ra đã bị một người nắm chặt lấy tay.
Liễu Khinh Như cả kinh vội quay đầu lại, thấy Sở Tranh đang mỉm cười với mình, lúc đó mới thở phào, hờn dỗi kêu một tiếng:
- Công tử.
Sở Tranh chỉ chỉ vào phu phụ Sở Hiên phía trước, cười nói:
- Thế nào, Khinh Như tỷ rất ngưỡng mộ phải không? Yên tâm đi, tỷ cũng sẽ có được ngày này.
Liễu Khinh Như trong lòng có chút buồn bã, nói:
- Công tử đừng chọc cho thiếp vui nữa, thiếp chẳng qua chỉ là tiểu thiếp, không dám đòi hỏi quá đáng.
Sở Tranh cười lạnh nói:
- Tỷ xem thần sắc của đại ca, có được nửa điểm vui vẻ không? Từ lúc Ninh gia tiểu thư đến phủ cũng chưa bao giờ mở miệng cười, hai người bọn họ thành hôn chỉ vì tuân theo lệnh phụ mẫu thôi. Lại còn đám tân khách hôm nay nữa, bọn họ bất quả chỉ đến vì Thái uý đại nhân thôi, có mấy người thật tâm đến mừng hôn lễ chứ?
Liễu Khinh Như than thở:
- Người đời vốn ham lợi, năm đó thiếp cửa nát nhà tan, ngoại công trong triều có biết bao môn sinh cũng không ai ra tay giúp đỡ, thiếp thân đã nhìn thấu rồi.
Sở Tranh đột nhiên trong lòng rung động, kéo Liễu Khinh Như đi nói:
- Khinh Như tỷ, đi theo ta.
Liễu Khinh Như lòng đầy hoài nghi, đi theo Sở Tranh thẳng đến Đạp Thanh Viên.
Sở Tranh quay người khoá cửa, cười với Liễu Khinh Như, Liễu Khinh Như trong lòng hoang mang, không biết tiểu công tử lại muốn làm gì đây?
Hai người đi đến bãi cỏ, Sở Tranh cúi người trên mặt đất loay hoay một hồi, nói với Liễu Khinh Như:
- Khinh Như tỷ, quỳ xuống với ta.
Liễu Khinh Như càng không hiểu, bị Sở Tranh kéo một cái không đứng vững được liền quỵ xuống.
Chỉ nghe Sở Tranh cao giọng nói:
- Hôm nay Sở Tranh ta ở đây lấy đất làm hương, lấy thiên địa làm chứng, Sở Tranh nguyện ý lấy Liễu Khinh Như làm vợ, kiếp này mãi mãi yêu thương, cả đời hoạ phúc cùng hưởng, không xa không rời, cho dù đất trời thay đổi, sông cạn đá mòn, tình này chẳng phai.
Sở Tranh nhìn Liễu Khinh Như nói:
- Liễu Khinh Như tỷ, ngươi có nguyện ý gả cho một người nhỏ hơn mình năm tuổi nhưng sẽ dùng cả đời để yêu thương ngươi, bảo vệ ngươi không? Ngươi có muốn dùng cả đời để chăm sóc hắn, yêu thương hắn, cùng chung hoạn nạn với hắn, cho đến khi cái chết chia lìa hai người không?
Sở Tranh đang dùng lời tuyên thệ của Tây phương ở kiếp trước của mình, tuy rằng nhớ không rõ ràng lắm, nhưng cũng đã tận hết tâm ý của hắn rồi. Nữ tử ở thời đại này thân phận thấp bé, Liễu Khinh Như chưa từng nghe qua lời thề nào tình thâm ý trọng như vậy, nhất thời xúc động, Sở Tranh hỏi xong một lúc lâu, nàng mới nghẹn ngào đáp:
- Thiếp thân bằng lòng.
Sở Tranh nắm chặt tay Liễu Khinh Như, khẽ hô:
- Nhất bái thiên địa.
- Nhị bái cao đường.
Hai người hướng về phía chỗ ngồi của phu phụ Sở Danh Đường cùng cúi lạy.
- Phu thê giao bái.
Hai người đối mặt cúi đầu, Sở Tranh nhìn gương mặt Liễu Khinh Như như hoa lê điểm chút sương, nhịn không được hôn lên mặt nàng một cái.
Liễu Khinh Như không né tránh, trái lại ngã vào lòng Sở Tranh, thủ thỉ nói:
- Công tử, Khinh Như được ưu ái như vậy, cuộc đời này không còn mong gì hơn nữa.
Sở Tranh ôm lấy Liễu Khinh Như nói:
- Khinh Như tỷ, ta chắc chắn sẽ cho tỷ một hôn lễ long trọng, để tỷ đường đường chính chính bước vào cổng lớn của Sở gia ta.