Sở Thị Xuân Thu

- Tô cô nương, vị này là…
Không chờ Tô Xảo Đồng trả lời, bộc phụ trung niên đã lên tiếng:
- Lão thân là nghĩa mẫu của Xảo Đồng, họ Yến, người khác đều gọi lão thân là Yến đại nương.
- Yến đại nương…
Sở Tranh hừ một tiếng, đột ngột hữu chưởng đập một cái vào mép bàn, cái bàn mang theo tiếng rít bay thẳng về phía chủ tớ ba người. Phạm Nhược Thành thất sắc la lên:
- Ngươi điên sao?
Yến đại nương thần sắc không thay đổi, đợi khi cái bàn ruợu đến gần mình mới dùng tả chưởng vạch một nửa vòng tròn trong không trung, nhẹ nhàng đè lên trên cái bàn. Thế Lôi đình vạn quân lúc này bị triệt tiêu không còn tăm tích, đến cả chén, đũa, bình rượu trên bàn cũng không hề sứt mẻ gì.
Đám người Tô Xảo Đồng chỉ thấy mắt hoa lên thì đã thấy Sở Tranh đứng ngay trên bàn, cười nói:
- Hảo công phu, tiếp ta thêm một chiêu nữa.
Nói xong tung một quyền đánh thẳng tới Yến đại nương. Tốc độ của quyền này không hề nhanh, đến người không biết võ công như Phạm Nhược Thành cũng nhìn thấy rất rõ ràng, vậy mà Yến đại nương lại biến sắc, không dám lơ là một khắc, bước qua trái một bước bảo hộ Tô Xảo Đồng, hữu chưởng hướng về Sở Tranh.
Quyền chưởng hai người chạm vào nhau không gây ra một tiếng động nào, qua một lúc mới nghe thấy tiếng “rắc rắc” vang lên, chỉ thấy bàn rượu tay Yến đại nương đang ấn xuống nhanh chóng bị vỡ nát, chớp mắt đã biến thành một đống gỗ vụn.
Sở Tranh nhẹ nhàng hạ xuống đất. Khi nãy hai người giao thủ xem ra tương đương nhau, nhưng Sở Tranh biết người đàn bà họ Yến kia lúc nãy chỉ vì sợ làm tổn thương Tô Xảo Đồng, không dám toàn lực ra tay, chỉ thủ thế đưa quyền lực của hắn chuyển hết vào cái bàn xui xẻo kia, nếu thật sự ra tay Sở Tranh tự biết mình không phải là đối thủ của bà ta.
Tô Xảo Đồng trầm giọng nói:
- Vị tướng quân này, Xảo Đồng chỉ là một nữ tử đơn độc ngàn dặm xa xôi đi tìm người thân, rốt cuộc đã mạo phạm chỗ nào mà ngài lại ra tay với nghĩa mẫu của ta? Không lẽ cấm vệ quân đều là những kẻ ỷ thế hiếp người vậy sao?
Tô Xảo Đồng chính là Tiết Xảo Vân của Tần quốc, tuy ở Hàm Dương danh tiếng không lớn lắm, nhưng các trọng thần trong triều và không ít người trong hoàng cung nội viện đều biết nàng ta, cho nên sau khi xâm nhập vào Triệu quốc thì đổi tên thành Tô Xảo Đồng, cùng xưng mẹ con với Khấu đại nương vừa đổi thành họ Yến. Nhưng nàng ta không thể ngờ vừa bước chân vào kinh thành Triệu quốc thì Khấu đại nương đã bại lộ tung tích, thiếu niên kia làm sao nhận ra được? Hơn nữa võ công của y lại rất cao cường, rốt cuộc y là ai?
Sở Tranh phủi phủi quần áo, nói:
- Xin Tô cô nương bớt giận. Chỉ vì tại hạ không dám tin bên cạnh cô nương lại có một cao thủ như thế nên cố tình thử một phen. Vị tiền bối này sợ không phải là họ Yến, mà là họ Khấu mới phải.
Võ công của người đàn bà này trong thiên hạ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Sở Tranh có trực giác, bà ta là người của Khấu gia ở Tây Tần.
Khấu đại nương vội vã giao thủ với Sở Tranh nên không thể che đậy được khí chất thật của mình, tuy bà ta ăn mặc như một người tớ già nhưng lúc này thần thái rất oai phong. Nghe Sở Tranh nói vậy, Khấu đại nưong cười nhẹ nói với Tô Xảo Đồng:
- Vị tiểu tướng quân này hoài nghi mẹ con chúng ta là người của Tây Tần, cho rằng mẹ là truyền nhân của "Bất động minh sơn” Khấu gia.
Sở Tranh nói:
- Vãn bối tự thấy công phu của mình không tệ, nhưng so với tiền bối thì còn kém xa, ngoại trừ truyền nhân của những cao thủ thiên đạo hiện nay, vãn vối thật không nghĩ ra còn có môn phái nào có võ công cao thâm như vậy.
Yến đại nương xem thường nói:
- Đúng là kiến thức nông cạn, không lẽ chưa từng nghe nói đến võ lâm đệ nhất gia Yến gia của Hậu Hán sao?
Sở Tranh nhìn thấy bà ta trịnh trọng như vậy, đành phải lắc lắc đầu:
- Quả thật không biết.
Khấu đại nương nhẹ nhàng nói:
- Ngươi là đồ đệ của ai, đến cả chuyện này cũng không biết? Hơn nữa tâm pháp "Bất động minh sơn” căn bản không thích hợp nữ tử tu luyện, lão thân sao có thể là người của Khấu gia?
Chuyện này cũng không thể trách được Sở Tranh, trong đó còn có cả một đoạn lịch sử. Võ lâm Hậu Hán quả thật có một Yến gia hiệu xưng đệ nhất, nhưng những cao thủ xuất thế sau này danh tiếng lẫy lừng đã hoàn toàn chôn vùi danh tiếng của Yến gia. Vị truyền nhân cuối cùng của Yến gia bị bại dưới tay quốc sư Hồ Man, phút lâm chung vì không có truyền nhân nên đã mang độc môn tâm pháp của Yến gia giao cho Khấu gia Khấu Phủ Viễn. Khấu gia và Yến gia giao tình không phải bình thường, cho nên đến giờ vẫn còn ghi nhớ tên tuổi Yến gia. Nhưng ở những nơi như Triệu quốc, những ngày tháng huy hoàng của thiên hạ đệ nhất gia đã sớm biến mất trong ký ức của mọi người.
Thông qua lần giao thủ vừa rồi, Sở Tranh cảm nhận được nội công của Khấu đại nương thiên về âm nhu, so với “Bất động minh sơn” cương liệt cuồng mãnh trong truyền thuyết quả có điểm bất đồng, nhưng khi nghe Khấu đại nương có ý hạ nhục sư môn, bất giác trầm mặt xuống nói:
- Sư môn của vãn bối thứ không thể nói ra. Nhưng Yến gia cao thâm tuyệt học như thế sao chưa từng thấy lưu truyền trên giang hồ?
Khấu đại nương buồn bã nói:
- Năm xưa khi Hồ Man xâm nhập, quốc sư là Hô Thác Nhĩ sau khi đến Trung Nguyên đã khiêu chiến với các đại môn phái. Gia chủ Yến gia võ công tuy cao, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới thiên đạo, sau khi chiến đấu với Hô Thác Nhĩ đã tận phế hết võ công, sau này lại nhìn thấy mấy cao thủ thiên đạo xuất thế, ý chí nguội lạnh nên đã dắt theo con cháu mai danh ẩn tính, tình cờ đến Thương Lạc sơn gặp được tiên tổ của Xảo Đồng là Tô Bình Nhân đại nhân, gia chủ và Tô đại nhân vốn đã quen nhau từ trước, cho nên đã cùng nhau sinh sống ở Thương Lạc sơn, hai trăm năm nay chưa từng hiện thân giang hồ.
Sở Tranh nói:
- Với võ công của tiền bối sao lại ăn mặc như một bộc phụ? Như vậy thật không hợp với thân phận của người.
Yến đại nương lạnh lùng đáp:
- Lần này lão thân đi cùng nghĩa nữ đến kinh thành, chỉ lo lắng cho an toàn của nghĩa nữ chứ không phải đi tuyên cáo Yến gia trùng xuất giang hồ, những tiểu tiết này để ý làm gì.
Sở Tranh nghe họ nói rất có tình có lý, tuy rằng trong lòng còn hoài nghi nhưng cũng không tiện làm khó nữa. Huống chi nếu Tô Xảo Đồng thật sự là cháu của Thành Phụng Chi thì hắn càng không nên đắc tội. Thành Phụng Chi và Quách Hoài là hai vị trọng thần đắc lực nhất của Hoàng Thượng , bà cô còn trinh hận đời Triệu Mính đối với Thành Phụng Chi cũng rất tín nhiệm. Sở Tranh không sợ ai hết, nhưng vừa nghĩ đến Triệu Mính là có mấy phần khiếp vía.
Sở Tranh thi lễ một cái rồi nói:
- Yến tiền bối, Tô cô nương, lúc nãy đã đắc tội nhiều. Chỉ vì tại hạ thân là thủ lĩnh cấm vệ quân, phụ trách phòng vệ kinh thành, Yến tiền bối và Tô cô nương lại bất phàm như vậy, xin tha thứ cho hành vi vô lễ của tại hạ.
Tô Xảo Đồng thi lễ đáp trả, nói:
- Tướng quân tận tâm với chức trách, tiểu nữ sao có thể oán trách.
Khấu đại nương hừ một tiếng, nói:
- Tuy rằng ngài mang trọng trách bên mình, nhưng cũng hơi lỗ mãng. Nếu lão thân toàn lực ra tay thì ngài có thể chịu đựng được bao lâu chứ?
Sở Tranh đang muốn đáp lời, chợt nghe ngoài cửa điếm truyền đến tiếng nhịp bước chân đều đặn, một thanh âm hồn hậu cất lên:
- Đội trường cung, lắp tên, quân ném thương, chuẩn bị thương.
Sở Tranh xoa xoa hai tay, ngại ngùng nhìn hai người Yến - Tô cười. Lúc nãy hắn cảm nhận được Khấu đại nương thân mang tuyệt kỹ, đã ra dấu với Âu Dương Chi Mẫn, bảo gã đến thành môn phía nam điều binh đến gần đó chờ lệnh. Không ngờ Trương Đắc Lợi lại nhát gan, Sở Tranh và Khấu đại nương vừa mới động thủ y đã chạy đi gọi cấm vệ quân đến đây.
Một vị tướng quân mang áo giáp bước vào, hướng đến Sở Tranh thi lễ:
- Sở tướng quân, một ngàn cấm vệ quân thập nhị doanh đã đông đủ, xin chờ lệnh tướng quân.
Sở Tranh kéo y qua một bên nói nhỏ:
- Là hiểu lầm thôi, hạ nhân của tiểu đệ chuyện bé xé ra to. Hôm khác tiểu đệ sẽ đích thân đến thập nhị doanh tạ tội với Thận An đại ca, sau đó mới các huynh đệ đi uống rượu.
Vị quân gia đó cười nói:
- Sở tướng quân, ngài nói vậy là không đúng rồi, chuyện nhỏ này đâu cần phiền phức vậy, dù sao đám binh sĩ này cũng cần phải luyện tập thường xuyên. Tuy nhiên các huynh đệ của thập nhị doanh đã lâu không được gặp Sở tướng quân, hôm khác hạ quan sẽ đãi khách ở Vạn Hoa Lâu, Sở tướng quân nhất định phải đến dự, không có Sở tướng quân ngài đến thì các cô nương ở Vạn Hoa Lâu đối với các huynh đệ chúng tôi rất lạnh nhạt.
Thông thường Sở Tranh hay mời bọn họ đến Vạn Hoa Lâu uống rượu, sau khi đám người Sở Thận An đến đó vài lần cảm thấy những cô nương ở đó so với Phiêu Hương Các cũng không kém, hơn nữa lại điềm đạm nho nhã, xinh đẹp quyến rũ đến tận xương tủy, quả thật phong vị khác hẳn. Ngoài ra bọn họ luôn cảm thấy có gì đó không hợp với Phương Trung Thành, cho nên cả đám đã đổi sang Vạn Hoa Lâu làm nơi tụ họp uống rượu.
Sở Tranh vỗ vào vai y cười đáp:
- Tiểu đệ nhất định đến.
Vị quân gia đó tươi cười thi lễ với Sở Tranh rồi quay người buớc ra ngoài, đến trước cửa y nói với đám quân sĩ:
- Lần diễn tập này tuy không được thông báo trước nhưng các huynh đệ làm rất tốt, triệt thu đội ngũ hồi doanh.
Khấu đại nương nhìn theo đoàn cấm vệ quân đã đi xa, trong lòng thầm kinh hãi. Đội cấm vệ quân này ở Triệu quốc chỉ là quân đội hạng hai, nhưng có thể thấy bọn họ được huấn luyện rất bài bản, tuyệt không thể xem thuờng, nếu lúc nãy thật sự bị Sở Tranh ép phải động thủ, bản thân mình có thể nhờ vào võ công đào thoát nhưng Tô Xảo Đồng chắc chắn không thể thoát.
Khấu đại nương xem thường nói:
- Thì ra là muốn ỷ đông hiếp ít, võ công của ngươi xem ra cũng không thấp, sao lại không có chút khí phách nào của người luyện võ thế?
Sở Tranh cười đáp:
- Tiền bối võ công cao cường, vãn bối không phải là đối thủ. Hơn nữa vãn bối là mệnh quan triều đình chứ không phải người trong võ lâm, dùng võ tranh thắng bại là hành động theo cảm tính, không hợp với quân pháp.
Khấu đại nương nhất thời bị Sở Tranh làm cho nghẹn lời.
Sở Tranh nói với chưởng quầy:
- Mau dọn thức ăn, mấy tên tiểu nhị của ngươi còn nấp ở ngoài cửa làm gì thế?
Chưởng quầy trong lòng run sợ, vị quân gia lúc nãy lão biết mặt, nhưng cũng chỉ là biết mặt vậy thôi, lão chưa có tư cách nịnh hót đến vị quân gia cấp cao như vậy. Còn những quân sĩ ngày thường hay đến quán của lão huênh hoang khoác lác cũng chỉ là lính trong đội cung tiễn. Nhưng vị công tử ngay trước mắt có thể dễ dàng triệu tập cả ngàn người đến trong chốc lát, lão không thể nào ngờ được tiểu điếm của mình lại được tiếp đón một vị khách quý như thế. Hơn nữa nữ tử kia xem ra lai lịch cũng không nhỏ, hình như là cháu của một vị đại lão gia nào đó. Chưởng quầy nghĩ một hồi thầm nhủ nhất định phải tìm vị Phạm tiên sinh kia hỏi cho rõ lai lịch của hai vị khách quý này, để đám tiểu nhị ra ngoài khoe khoang một phen. Lúc này lão không dám chậm trễ lập tức sai tiểu nhị dọn dẹp dưới đất sạch sẽ rồi dọn cơm nước ra.
Sở Tranh ôm quyền hướng về Tô Xảo Đồng:
- Tô cô nương, lúc nãy đã đắc tội, hôm nay xin cho tiểu đệ làm chủ đãi khách, xem như là đền tội.
Tô Xảo Đồng khéo léo từ chối:
- Sở tướng quân khách sáo rồi, tiểu nữ chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi sẽ lập tức khởi hành ngay.
Sở Tranh cười đáp:
- Tô cô nương xin đừng khách sáo, chúng ta đều không phải là người ngoài, gia phụ và Thành đại nhân đều là quan trong triều, Thành đại nhân và tiểu đệ cũng khá thân thiết, tính ra tiểu đệ phải gọi Tô cô nương một tiếng tỷ tỷ mới đúng.
Tô Xảo Đồng chấn động, nói:
- Sở tướng quân họ Sở, chắc phải là người của Sở gia, không biết lệnh tôn là…
Sở Tranh cười đáp:
- Gia phụ họ Sở huý là Danh Đường.
Chưởng quầy đang đứng bên cạnh nghe vậy choáng váng say xẩm mặt mày, Thái Úy đại nhân! Trời ạ! Ngày mai nhất định phải đi thắp hương, còn nữa, cái bàn đó cũng không cho phép ai ngồi nữa, sau này mỗi một người khách đến đây đều phải giới thiệu cho họ biết công tử nhà Thái Úy đại nhân đã từng dùng bữa ở đây, vậy thì Tiên Cư Các ở thành nam này sẽ nổi danh như cồn.
Tô Xảo Đồng nhẹ kêu a một tiếng, nói:
- Thì ra Sở tướng quân là công tử của Sở Thái Úy đương triều, tiểu nữ thất lễ rồi.
Sở Tranh nãy giờ vẫn chưa hề báo danh, Sở gia lại đông con cháu, Tô Xảo Đồng vốn không để ý, lúc này biết được người đang đứng trước mặt là con trai của Sở Danh Đường, trong lòng Tô Xảo Đồng hiện lên một cái tên: Sở Tranh!
Thiên Cơ Các rất xem trọng Sở Danh Đường, do đó thu thập rất chi tiết những tư liệu về con cháu ông ta, Sở Tranh lại là người được chú trọng nhất. Tình báo các nơi đều nói rằng Sở Tranh rất có thể chính là tông chủ tiếp theo của Sở gia. Sở Danh Đường vì hắn mà đã điều con trai trưởng và con trai thứ ba của mình rời khỏi kinh thành. Xưa nay thứ bậc lớn nhỏ phân rất rõ, Sở Danh Đường lại xem trọng đứa con út này của mình như vậy, rõ ràng không đúng với đạo lý thông thuờng. Tô Xảo Đồng cũng cảm thấy rất hứng thú với vị thiếu niên nhỏ hơn mình vài tuổi này, chỉ tiếc Sở Tranh xưa nay hành sự kín đáo, mấy năm nay lần thể hiện xuất sắc duy nhất của hắn chính là lần giết chết Lý Vạn Sơn ở trước mặt Triệu Minh Đế. Chuyện đó được người đời truyền tụng rất thần kỳ, tai mắt của Thiên Cơ Các ở kinh thành cũng chỉ được nghe truyền tụng, khi viết mật báo quả thật thấy rất hoang đường. Ưng Đường lại thuộc về Sở gia, ngoại trừ Vương gia và một số ít người trong hoàng thất ra thì chẳng ai biết được chi tiết bên trong. Tô Xảo Đồng từng nghiên cứu những thông tin này khá lâu, phát hiện vị thiếu niên kia ngoại trừ cứ cách vài ngày cùng đám cấm vệ quân trong doanh đến thanh lâu uống rượu ra, phần lớn thời gian đều ở Sở phủ hoặc quân doanh, không nhìn ra có chỗ nào khác biệt với người bình thường.
Không ngờ vừa đến kinh thành lại gặp được hắn, Tô Xảo Đồng thầm nghĩ, chẳng trách lúc nãy cảm thấy người này lại khắt khe gây khó dễ cho mình như vậy, thì ra là hắn.
Sở Tranh lắc đầu nói:
- Tiểu đệ chỉ là kẻ ăn chơi lêu lổng dựa vào danh tiếng của phụ thân mà thôi, khiến Tô cô nương chê cười.
Tô Xảo Đồng cười lạnh trong bụng, ngươi cũng thật khiêm tốn lắm, nếu thật là vậy thì Sở Danh Đường đâu có xem trọng ngươi như thế, nhưng ngoài miệng vẫn cười đáp:
- Sở công tử nói đùa rồi. Không biết vị này là...?
Tô Xảo Đồng nhìn qua Phạm Nhược Thành, có câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã, thanh niên gầy gò này trông có vẻ nghèo khổ, nhưng có thể ngồi cùng bàn với Sở Tranh thì nhất định không phải người tầm thường.
Phạm Nhược Thành đỏ mặt, Sở Tranh cười đáp:
- Đây là thê đệ (em vợ) của tại hạ, Nam Tề tài tử Phạm Nhược Thành, y kinh luân đầy bụng, tiểu đệ luôn rất bội phục y.
Tô Xảo Đồng thi lễ, nói:
- Thì ra là Phạm huynh, tiểu muội xin ra mắt.
Trong lòng lại có chút nghi hoặc, Sở Tranh thành thân rồi sao? Trong mật báo không phải nói hắn chỉ có một thị thiếp xuất thân từ Nam Tề thôi sao? Sở Tranh gọi Phạm Nhược Thành là Nam Tề tài tử, trừ khi chính là đệ đệ của tiểu thiếp hắn?! Vậy người tiểu thiếp đó lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi?
Tô Xảo Đồng không kềm được lại liếc nhìn Sở Tranh, trong bụng cười thầm, nghe nói công chúa Triệu quốc điên đảo vì hắn cũng lớn hơn hắn hai tuổi, không lẽ người này thích lưu luyến tình cảm ấp vú mẹ, cho nên có sở thích đặc biệt?!
Sở Tranh sắp xếp mọi người cùng ngồi xuống, nói:
- Tô cô nương, người em vợ này của ta cũng là hậu nhân danh môn, tổ phụ (ông nội) của hắn là Nam Tề đại nho gia Phạm Hiếu Đồng.
Tô Xảo Đồng kinh ngạc, Phạm gia không phải đã bị xử trảm toàn gia rồi sao, vì sao vẫn còn hậu nhân trên đời?
Sở Tranh ra vẻ thờ ơ hỏi:
- Tô cô nương cũng biết Phạm gia ở Nam Tề?
Tô Xảo Đồng cười nhẹ đáp:
- Tiểu nữ từ nhỏ cách biệt thế sự, chuyện của Triệu quốc cũng không biết được bao nhiêu nói gì đến chuyện của nước khác. Tuy nhiên tổ tiên Phạm gia được người đời xưng tụng là đại nho gia, học vấn của Phạm huynh dĩ nhiên bất phàm, hôm khác nếu có cơ hội tiểu muội xin được chỉ giáo.
Trong lòng Tô Xảo Đồng ngầm cảnh giác, ở gần thiếu niên này thật không thoải mái chút nào, lúc nãy có thể là phản ứng của mình đã làm cho hắn nghi ngờ.
Phạm Nhược Thành buồn buồn đáp:
- Lúc tổ tiên bị hoàng đế Nam Tề tru diệt, Nhược Thành tuổi hãy còn nhỏ, học vấn không bằng một hai phần của tổ phụ, hai chữ "chỉ giáo" của Tô cô nương thật không dám nhận.
Tô Xảo Đồng không dám thất thố nữa, cố ý tỏ ra không biết tí gì chuyện của Phạm gia ở Nam Tề, nghe đến đoạn bi thương thì sụt sịt không ngừng.
Sở Tranh thấy không khí có chút buồn buồn liền chuyển chủ đề, giới thiệu với Tô Xảo Đồng tập tục của kinh thành, nói tới nói lui, đột nhiên lại thăm dò Tô Xảo Đồng vài câu, Tô Xảo Đồng chỉ còn cách tập trung toàn bộ tinh thần hết sức cẩn thận trả lời.
Sở Tranh thấy Tô Xảo Đồng nói năng cẩn thận trôi chảy đành phải thôi, lại thấy mọi người ăn uống cũng sắp xong, liền nói với Tô Xảo Đồng:
- Lần đầu tiên Tô cô nương đến kinh thành chắc không quen thuộc đường sá, lát nữa tiểu đệ sẽ đích thân đưa các vị đến phủ của Thành đại nhân.
Tô Xảo Đồng đáp:
- Không cần làm phiền Sở công tử, đã đến kinh thành rồi, tiểu nữ và nghĩa mẫu có thể tự đi được.
Sở Tranh cười đáp:
- Tiểu đệ là kẻ nhàn rỗi, hôm nay không có việc gì khác, hơn nữa tiểu đệ và Thành đại nhân đã lâu không gặp, đúng lúc muốn đến bái phỏng.
Tô Xảo Đồng biết Sở Tranh còn nghi ngờ mình, giả vờ từ chối vài câu sau đó miễn cưỡng đồng ý.
Sở Tranh nói với chưởng quầy:
- Điếm gia, tính tiền.
Chưởng quầy hồn đang mơ mộng viễn vông, tiểu nhị phải gọi mấy lần lão mới nghe thấy, vội vàng chạy đến cúi người nói:
- Sở công tử có thể đến tiểu điếm dùng cơm là vinh hạnh của tiểu điếm, tiểu nhân sao dám thu tiền của ngài.
Sở Tranh lắc đầu nói:
- Đây là ta muốn tạ tội với Tô cô nương, mau tính tiền đi, Tô cô nương phải lên đường ngay.
Chưởng quầy nói thế nào cũng không dám thu tiền, cứ đứng đó lải nhải không ngừng, Sở Tranh hết kiên nhẫn liền lấy ra vài đồng tiền lớn đặt lên bàn nói:
- Không cần thối, phần còn lại ghi sổ cho Phạm tiên sinh.
Nói xong Sở Tranh đứng dậy nói với Tô Xảo Đồng:
- Tô cô nương, chúng ta lên đường thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui