- Lá gan của ngươi lớn thật, tự ý làm bậy, không ở nhà phụng dưỡng mẫu thân chạy tới đây làm gì?
- Con nhớ phụ thân
Sở Tranh giọng đáng thương thốt lên.
Sở Tranh trông thật tội nghiệp, cũng khó trách, hai ngày vừa qua hắn phải vượt núi băng rừng, lại đánh nhau với người khác, dơ bẩn cùng người. Trước khi vào gặp Sở Danh Đường, hắn còn cố ý xé vài vết rách trên quần áo, lấy chút đất bôi bẩn lên mặt.
- Càn quấy!
Sở Danh Đường ngoài miệng thì răn dạy con, nhưng có chút đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn, nghĩ đến việc hắn chạy đến đây khổ cực, sự tức giận cũng giảm đôi ba phần:
- Thôi được rồi, đêm nay ở lại đây, ngày mai cha cho người đưa con về lại Bình Nguyên thành.
Sở Tranh sốt ruột nói:
- Phụ thân, con không về.
Sở Danh Đường nghiêm mặt, lại muốn nổi giận.
- Phụ thân, con năm nay đã mười ba tuổi, không còn là đứa con nít ngây thơ không biết gì. Thời xưa mười hai tuổi đã có thể tự bái trướng, con mặc dù không dám sánh với các bậc tiền nhân, nhưng phụ thân chắc cũng không muốn con suốt ngày bám váy mẹ, núp bóng cha, đại ca nhị ca đã tòng quân, con cũng đã trưởng thành..
Sở Danh Đường nói:
- Nói thì nói vậy, nhưng nơi này là chiến trường hai nước đang giao tranh, đao kiếm không có mắt, làm sao mẫu thân ngươi yên tâm cho được.
Sở Tranh cười nói:
- Phụ thân là Triệu quốc chủ tướng, dụng binh có phép tắc, tuy quân hai bên đang giao tranh, nhưng nếu ở trong trướng của ngài mà còn gặp nguy hiểm, đương kim Hoàng Thượng cũng sẽ không để cho ngài thống lĩnh quân đội.
- Được rồi, vậy cho ngươi ở lại, nhưng nhất định không thể chạy loạn, mọi việc hay có yêu cầu gì phải báo cho cha trước.
Sở Tranh mừng rỡ:
- Đa tạ phụ thân.
Lúc này thị vệ bước vào bẩm báo có Triệu Kỳ quận chúa cầu kiến.
Sở Danh Đường không dám chậm trễ vội hô:
- Cho mời.
Triệu Kỳ bước vào trướng, khóe mắt vẫn còn hơi hơi đỏ.
Sở Danh Đường đã được Sở Nguyên thuật lại đại khái sự việc, nhưng vẫn chỉ có thể tỏ ra không biết gì, tiến lên thi lễ:
- Hạ quan Sở Danh Đường tham kiến quận chúa.
Triệu Kỳ đáp lễ nói:
- Sở đại nhân khách sáo rồi, ngài cùng phụ vương quen biết đã lâu, tình như thủ túc, ngài là bậc cha chú của chất nữ.
Đi theo sau Triệu Kỳ có hai tên Hắc kỵ quân, hai người kéo Lâm Phong Ngôn đến trước mặt Sở Danh Đường.
Lâm Phong Ngôn cũng không thèm nhìn Sở Danh Đường một cái, chỉ nhìn chòng chọc vào Sở Tranh, hai mắt phát hỏa. Hắn được coi là võ lâm nhất đại tông sư ở Nam Tề, lại không ngờ bị lật thuyền trong cống, bại trong tay tên tiểu hài tử Sở Tranh này, hiện tại cơn giận của hắn bị dồn nén lên đến cực điểm.
Triệu Kỳ quay sang Sở Danh Đường nói:
- Sở đại nhân, người này tên là Lâm Phong Ngôn, chính là Giang Nam võ lâm Lâm gia đệ tử, lần này lẻn sang Đai Triệu ta dò xét quân tình. Người này võ công cao cường, chất nữ cùng lệnh công tử hợp lực mới bắt được hắn, hiện giao hắn lại cho Sở đại nhân xử lý.
Sở Danh Đường nhìn thoáng qua Sở Tranh, thầm nghĩ quận chúa sao quá khiêm nhường, Sở Tranh tiểu hài tử này có thể làm được gì. Ông ta không biết võ công, vẫn chỉ tưởng Sở Tranh bái Ngô An Nhiên làm sư phụ mới được vài năm, ông hoàn toàn không biết võ công nhi tử của mình đã liệt vào hàng cao thủ.
Triệu Kỳ lấy bản đồ cùng mật hàm của Lâm Phong Ngôn từ trong người giao cho Sở Danh Đường.
Sở Danh Đường cẩn thận xem xét, mặt lộ ra vẻ kinh sợ, hướng Triệu Kỳ thi lễ:
- Quận chúa bắt giữ được tên giặc này quả lập được công lớn. Thông tin bí mật này mà tới tay Nam Tề, hậu quả thật không thể lường được, hạ quan thay mặt quân sĩ trên dưới ở nam tuyến đại doanh cảm tạ quận chúa.
Triệu Kỳ vội đáp lễ:
- Sở đại nhân quá khách sáo rồi, chất nữ là con dân Đại Triệu, cũng vì Đại Triệu mà ráng sức.
Hai người sau khi khách sáo qua lại một phen, Sở Danh Đường nói:
- Trời cũng đã tối, thỉnh quận chúa nghỉ tại đại bản doanh một đêm, ngày mai hẵng quay về Bình Nguyên thành, tránh Vương gia lo lắng.
Triệu Kỳ nhìn Sở Danh Đường mặt có vẻ ngượng ngập muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Sở Danh Đường vội hỏi:
- Quận chúa có chuyện gì xin cứ nói.
- Sở đại nhân, chất nữ muốn ở lại quân doanh vài ngày, không biết có thuận tiện không.
Trong lòng Triệu Kỳ cực kỳ mâu thuẫn, thuở nhỏ nàng rất có hảo cảm với Sở Hiên, nhưng mới rời nhà một năm khi quay lại thì Sở Hiên đã đính hôn với người khác, lúc đó nàng cực kỳ thất vọng chán nản, nhưng bây giờ lại có chút luyến tiếc nếu rời nơi đây.
Sở Tranh phấn chấn trong lòng, sắp có trò hay để xem, quận chúa xem ra đối với đại ca quả vẫn chưa dứt được tình.
Sở Danh Đường nghe xong có vẻ khó xử, Triệu Kỳ vì sao muốn lưu lại ông biết rõ, chưa nói đến chiến sự lần này có nhiều bí mật không thể cho nhiều người biết, hơn nữa từ xưa đến nay trong quân trung có chủ soái nào nguyện ý lưu hoàng thân quốc thích lại bên người:
- Quận chúa hẳn cũng biết, chiếu theo luật pháp Đại Triệu, phải có thánh chỉ của Hoàng Thượng thì hoàng tộc tôn thất mới được tham gia chiến sự.
Triệu Kỳ tháo một cái ngọc bội ở thắt lưng trao cho Sở Danh Đường:
- Sở đại nhân, không biết ngọc bội này có dùng được không?
Sở Danh Đường có chút kinh hãi. Đây là Tử Long giác (hạt ngọc kép, hai miếng ngọc ghép lại thành đôi) đặc biệt của Hoàng Thượng đặc sứ, có quyền sinh sát đối với quan viên phủ huyện. Trong đầu ông nảy ra vô số nghi vấn, miếng Tử Long giác này rõ ràng không phải vật Xương Bình Vương phủ có thể sở hữu, luật pháp Đại Triệu quy định rõ, ngay cả các Thân Vương được phong ở các quận cũng không được nhúng tay vào chính vụ ở địa phương quận mình, chứ đừng nói Triệu Kỳ chỉ là quận chúa. Chẳng lẽ lời phu nhân là sự thật, chuyện này có liên quan tới sư phụ của Triệu Kỳ?
Sở Danh Đường cảm thấy những năm gần đây bản thân có chút lơ là sơ ý, chỉ tập trung để ý vào chuyện trong triều, còn những người bên cạnh thì bỏ sót, trong Bình Nguyên thành cư nhiên có một người ngầm có trong tay Tử Long giác mà ông cũng không biết. Nếu Triệu minh đế muốn đối phó với ông, Triệu Kỳ hoàn toàn có thể dùng miếng Tử Long giác này lôi kéo nửa số quan viên dưới quyền trong quận, hơn nữa đa số đám quan viên này là đám sợ chết.
- Không ngờ quận chúa là người chấp chưởng Tử Long giác.
Sở Danh Đường thi lễ nói với Triệu Kỳ:
- Tuy nhiên Tử Long giác đối với hạ quan chỉ có quyền khuyên can, không có quyền ngăn cản, quận chúa nếu muốn lưu lại trong quân doanh thời gian dài, nhất thiết vẫn cần Hoàng Thượng hạ chỉ.
Triệu Kỳ đưa ra Tử Long giác, Sở Danh Đường càng không thể lưu nàng lại, nếu không chẳng khác nào lưu lại bên người một mầm tai họa lớn.
Triệu Kỳ cũng biết Sở Danh Đường nói đúng sự thật, bất đắc dĩ nói:
- Chất nữ làm phiền Sở đại nhân.
Sở Danh Đường sai thị vệ đưa Triệu Kỳ vào doanh trướng nghỉ ngơi. Sở Tranh nhìn theo bóng dáng chán nản lãnh đạm của Triệu Kỳ, cảm thấy có chút tội nghiệp, nhưng vô kế khả thi, huống chi đại ca cũng không thực sự thích nàng, nỗi đau ngắn không bằng nỗi đau dài, như vậy cũng tốt.
Sở Danh Đường nhìn kỹ lại một lần những vật Triệu Kỳ giao cho ông, cảm thấy có chút bất an, chẳng lẽ Nam Tề đã phát hiện ra kế hoạch của mình? Chuyện này khó giải quyết đây, Sở Danh Đường chỉ chỉ Lâm Phong Ngôn nói với thị vệ:
- Đem giao tên này cho Vương phó thống lĩnh thẩm vấn nghiêm ngặt.
Nói rồi ông lại quay sang hai tên Hắc kỵ sĩ:
- Làm phiền hai vị vất vả lần nữa.
- Chờ, chờ một chút.
Sở Tranh bước tới nói:
- Tên này vừa rồi trên đường rất vô lễ với bản công tử, ta nhất định cho hắn nếm mùi đau khổ.
Sở Tranh ngầm vận nội kình tung một cước đá ngay vào đan điền Lâm Phong Ngôn. Hắn biết Lâm Phong Ngôn võ công cao cường, thủy chung vẫn không yên tâm, quy củ võ lâm chi chi đó hắn hoàn toàn không biết, vừa đúng lúc không có Triệu Kỳ ở đây liền phế bỏ võ công tên kia.
Lâm Phong Ngôn ở trên đường âm thầm liệu thương, thương thế trong người đã đỡ hơn phân nửa, đang chuẩn bị toàn lực giải khai huyệt đạo, đúng lúc này trúng một cước của Sở Tranh, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, ba mươi năm khổ luyện trong nháy mắt hóa thành hư ảo.
Lâm Phong Ngôn lúc này mới chân chính mất hết hy vọng, nước mắt lã chã tuôn ra.
Hai Hắc kỵ quân hướng Sở Danh Đường thi lễ rồi lôi Lâm Phong Ngôn ra khỏi đại trướng.
Sở Danh Đường ném bản đồ cùng mật hàm cầm trong tay lên bàn, quay sang hỏi han Sở Tranh tình hình trong nhà gần đây ra sao, ông cùng hai đứa con trai lớn đã mấy tháng chưa về nhà.
Sở Tranh tùy ý kể một ít chuyện trong nhà. Hắn cảm thấy có chút kỳ quái về việc phụ thân không mấy hứng thú đối với mấy món vật Triệu Kỳ vừa giao nộp. Nhìn cái bản đồ kia thôi, có thể do gian tế vẽ ra, vậy mà phụ thân chẳng hề quan tâm hay thắc mắc, vì thế hắn cầm mật hàm kia nhìn kỹ lại thêm một lần nữa.
Sở Danh Đường thấy tiểu nhi tử trịnh trọng xem xét, tự nhiên có chút buồn cười hỏi:
- Ngươi xem cái đó làm gì?
Sở Tranh đáp:
- Phụ thân dường như không thèm để ý đến nó.
Sở Danh Đường nói:
- Tiểu hài tử ngươi biết cái gì mà nói.
Sở Tranh gục gặc đầu suy đoán:
- Hay phụ thân đã sớm biết chuyện này?
Sở Danh Đường thích thú nhìn nhi tử:
- Tại sao ngươi biết?
Sở Tranh chỉ vào một đoạn bên trong mật hàm nói:
- Những người khác phụ thân có thể mặc kệ, bởi vì bọn họ ở trong Bình Nguyên thành, nhưng người này là một giáo úy trong quân, phụ thân cũng thây kệ không cần, điều này có nghĩa phụ thân đã sớm biết việc này, hoặc hắn chính là người của phụ thân cài vào để liên hệ với Nam Tề.
Sở Danh Đường cười nói:
- Không sai!
Bắc Triệu và Nam Tề đã nhiều năm không xảy ra chiến sự, thủy quân hai bên đóng ở hai bờ sông cũng không có hành động hay thái độ thù nghịch gì quá lớn, trái lại còn vụng trộm buôn bán tới lui một số vật phẩm của hai phía. Sau khi Sở Danh Đường nhậm chức, đối với việc này cũng không đặc biệt cấm, tuy nhiên ông muốn mọi việc nằm trong tầm kiểm soát của mình, hơn nữa còn cố ý gài người của mình bị phía Nam Tề mua chuộc, cung cấp cho Nam Tề một ít tin tức trông bề ngoài thì giống như thật nhưng thực ra bên trong là giả.
Buôn lậu xưa nay vốn là việc kiếm ra những món lợi nhuận kếch xù , Sở Danh Đường cũng không hoàn toàn đứng giữa kiếm tiền riêng cho mình, quan quân Nam tuyến đại doanh căn bản cũng được hưởng ích lợi tương đồng, tính kỹ ra còn được hưởng phần trội hơn. Nhưng vẫn có một vài người bất mãn với chuyện này, thảo cáo trạng phái người báo về kinh. Sở Danh Đường âm thầm chặn đón người mang tin tức, hoặc uy hiếp mua chuộc, hay thẳng tay gán đại tội danh nào đó rồi giết đi. Đợi đến khi Triệu Minh Đế phát hiện ra thì Nam tuyến đại doanh đã hoàn toàn thuộc về Sở Danh Đường, vững như bàn thạch.
Sở Danh Đường thấy Sở Tranh phát hiện ra sự ảo diệu bên trong một cách nhanh chóng như vậy, cũng có chút vui mừng. Sở Tranh thiên tính thông minh, khi đọc Chư Tử Bách Gia thường luôn có những lời diễn giải khiến người kinh ngạc, có những điều Sở Danh Đường cũng chỉ mới nghe lần đầu, nhưng suy nghĩ kỹ lại, thấy có nhiều đạo lý, bởi vậy ông mặc dù rất cưng chiều Sở Tranh, nhưng kỳ vọng vào hắn cũng vượt xa Sở Hiên, Sở Nguyên.
Sở Danh Đường thầm nghĩ, đứa nhỏ này phàm là người phi thường, đương nhiên không thể đối đãi bình thường. Lần này để hắn ở lại trong quân, không chừng lại có lợi lớn đối với hắn.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Kỳ rời đi không lời từ giã, chỉ để lại trong trướng một bức thư đề "Sở Hiên thân khải" .
Sở Tranh, Sở Nguyên đem bức thư giao cho Sở Hiên.
Sở Hiên đọc xong toàn bộ bức thư, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn không phải hoàn toàn vô tình vô ý với Triệu Kỳ, chỉ tại nàng dù sao cũng là quận chúa, hơn nữa phụ mẫu đã vì hắn định việc hôn nhân, quan hệ của hắn và nàng lúc đó chỉ có thể coi như không có gì.
Sở Danh Đường ngồi trong đại trướng, mặt trầm lặng như nước. Đêm qua Lâm Phong Ngôn một thân võ công hoàn toàn mất sạch, chịu không nổi khổ hình tàn khốc, rốt cục thú tội khai ra, Nam Tề Ngạc Thân Vương phát hiện quân đội Bắc Triệu có xu hướng động thái khả nghi, liền chuẩn bị điều khiển binh mã chi viện cho thuỷ quân.
Sở Danh Đường trong lòng có chút hối hận, có lẽ nên ra tay trước một vài ngày, không nên chờ Hắc kỵ quân. Bất quá xem ra Nam Tề lần này điều binh, lực lượng chủ yếu là để phòng thủ, bọn họ chưa phát giác ra việc Bắc Triệu chuẩn bị xuất binh. Suy nghĩ kỹ lại, ai có thể dự đoán được, tình thế của Bắc Triệu đang phải đương đầu với Tây Tần đại binh ở phía Tây, sao có thể chủ động tấn công Nam Tề. Cho dù ở trong nội trướng này, cũng chỉ có Vương Minh Viễn cùng Trần Thượng Chí hai vị phó thống lĩnh biết được tâm tư Sở Danh Đường.
Sở Danh Đường đưa ra hành động này thật mạo hiểm. Bắc Triệu cùng Tây Tần giống nhau, công trạng trong chiến đấu thì cao hơn những công lao khác, Sở Danh Đường ở trước triều ra sức để đạt được danh vọng cao hơn, chỉ có thể khai đao với năm vạn thuỷ quân ở bên kia sông. Nếu thành công, công trạng của ông mới có thể sánh cùng Quách Hoài ở Bắc Cương, và cũng là một công trạng nặng ký trên con đường trở thành gia chủ của gia tộc Sở thị.
Tuy nhiên Hắc kỵ quân đến đây cũng là chuyện tốt, tăng cường thực lực to lớn cho Nam tuyến đại doanh. Năm vạn Hắc kỵ quân là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Triệu, chinh chiến ở Bắc Cương và Hồ Man nhiều năm nay, trong khhi đó Nam tuyến đại doanh Kiêu kỵ quân đã lâu không ra trận, theo Sở Danh Đường, Hắc kỵ quân ít nhất có thể lấy một chọi ba.
Về việc Nam Tề lấy bộ binh cùng thủy quân làm quân chủ lực, nếu năm vạn Hắc kỵ quân liều mạng tấn công ở trên Bình Nguyên, mười vạn quân Nam Tề cũng không thể ngăn được.
Sở Tranh nghiêm trang đứng bên cạnh Sở Danh Đường, khuôn mặt trẻ con non choẹt kia làm cho tướng lĩnh trong trướng thật sự buồn cười. Tuy Sở Hiên, Sở Nguyên đã ở trong Kiêu kỵ quân, nhưng bọn hắn dù sao cũng là tướng qua trường huấn luyện đào tạo, lãnh binh có phương pháp, cũng tương đối được binh lính ủng hộ, nhưng vị tiểu công tử này thật sự còn con nít quá!
Chỉ có Sở Lạc Thủy, Chu Hàn An, Hạ Mạc ba người là không hề có ý khinh thị đối với Sở Tranh, hắn ở vệ đường thét lớn một tiếng vang xa vài dặm ngăn chặn Hắc kỵ quân lại, một tiểu hài tử bình thường có thể làm được sao?
- Chư vị.
Sở Danh Đường nhìn lướt qua các tướng lĩnh trong trướng, điềm nhiên nói:
- Nam Tề lần này lợi dụng lúc chúng ta gặp khó khăn, cấu kết Tây Tần, có ý đồ bất lợi đối với chúng ta, ta lãnh nhận hoàng ân sâu nặng bao năm qua, lúc này thề quyết sống chết đền đáp ơn Đại Triệu. Hôm qua Hắc kỵ quân Sở tướng quân bắt được một tên gian tế Nam Tề, Vương phó thống lĩnh suốt đêm thẩm vấn, thu thập được tin tức Nam Tề đang điều động quân đội các nơi điều tới thuỷ quân đại doanh, chuẩn bị xâm chiếm Đại Triệu của ta. Đại triệu trong cơn nguy ngập, bắc cự Hồ Man, tây chống Tây Tần, Nam tuyến đại doanh ta một mình đối mặt với Nam Tề đang chuẩn bị xâm lấn, các tướng quân, chúng ta có thể lùi bước sao?
- Không thể!
Trong trướng một tiếng gầm to.
- Tốt.
Sở Danh Đường nói:
- Bản thống lĩnh cùng hai vị phó thống lĩnh thương lượng mấy ngày qua, quyết định thừa dịp Nam Tề các lộ viện binh chưa kịp hội tụ đông đủ, chủ động xuất binh đánh tan thủy quân Nam Tề!
Trong trướng dấy lên một trận xôn xao.
Các tướng lĩnh Nam tuyến đại doanh ai cũng không ngờ được, Sở Danh Đường đưa ra đề nghị xuất thủ trước. Hắc kỵ quân Sở Lạc Thủy, Chu Hàn An, Hạ Mạc ba người liếc nhau trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Hắc kỵ quân ở Bắc Cương sa trường tung hoành ngang dọc, tướng sĩ cùng một lòng xông pha chiến trận, bọn họ kính phục quyết không phải là một viên tướng quân nho nhã, mà là một thống soái sấm rền chớp giật, sát phạt quyết đoán. Nghe thấy Sở Danh Đường đối mặt cường địch, quyết định chủ động xuất binh chiếm tiên cơ, bọn họ không khỏi có ấn tượng cực tốt với Sở Danh Đường.
- Lần này tác chiến cần có kế hoạch chu mật, các đại doanh phối hợp không thể có chút sơ hở sai lầm nào.
Sở Danh Đường đảo mắt nhìn các tướng lĩnh:
- Các tướng cấp bậc từ phó tướng trở xuống mời xuất trướng chờ lệnh. Hắc kỵ quân Sở tướng quân ba vị xin lưu lại.
Trong trướng còn lại non nửa số người, Sở Danh Đường ra lệnh cho thị vệ trải tấm bản đồ ra:
- Chư vị xin mời xem, thủy quân Đại Triệu cùng thủy quân Nam Tề cách nhau một con sông, thuyền bên ta toàn lực phóng sang bờ bên kia cũng cần gần một canh giờ, thủy quân Nam Tề nếu nghênh chiến, cho dù tướng sĩ quân ta có dũng mãnh, sĩ khí dâng cao, thì số thương vong chắc chắn vẫn cao, Hắc kỵ quân tuy là cánh quân tinh nhuệ nhất Đại Triệu, nhưng chỉ quen tác chiến ở Bắc Cương đại mạc, không rành thủy tính, cho dù đi thuyền lọt sang tới bờ bên kia chỉ sợ hơn nửa quân đã say sóng vô lực ứng chiến, nếu Nam Tề lúc này phái đại quân phản công, Hắc kỵ quân tất chịu thương vong thảm trọng.
Sở Lạc Thủy ba người yên lặng không nói gì, biết lời này của Sở Danh Đường là thực. Hôm qua sau khi Hắc kỵ quân tạm thời hạ trại, Chu Hàn An, Hạ Mạc trong đời chưa bao giờ xuống tới bờ sông, cực kỳ hưng phấn khi lên tham quan chiến thuyền, sóng gió ở trên sông mặc dù không lớn, nhưng hai người ở trên thuyền bị ói lên ói xuống, rời thuyền đầu nặng trịch choáng váng, mất cả buổi mới hồi phục lại bình thường.
Sở Danh Đường thấy ba người im lặng không ý kiến, trong lòng giảm bớt lo lắng. Hắc kỵ quân ngạo khí thập phần, tuy Sở Lạc Thủy đối với ông có vẻ tôn trọng, nhưng tướng sĩ dưới trướng vị tất đối xử với ông như vậy, ông lại không thể xử dụng thủ đoạn kịch liệt đối với cánh quân này, chỉ có thể xử dụng tài năng thực sự vỗ về. Triều đình phái Hắc kỵ quân tới đây, để cùng phòng thủ nam tuyến, Nhưng Sở Danh Đường lại không nghĩ như vậy, nếu xử dụng cánh quân này một cách thích đáng, Nam Tề không một ai chống lại được mũi nhọn này.
Sở Danh Đường tiếp tục:
- Như vậy, quân ta chỉ còn cách tìm lối đi tắt khác. Chư vị thỉnh xem, cách chỗ quân ta trú đóng ven sông ước chừng tám mươi dặm nam hạ, có một thôn nhỏ tên là Cận Giang thôn, bờ bên kia tiếp cận với Nam Tề và Đông Ngô biên giới, chỗ này mặc dù mặt sông hơi rộng hơn, nhưng dòng nước chảy không xiết. Ở chỗ này, Nam Tề thiết lập một quân doanh tổng cộng khoảng hơn hai ngàn người, ngày mai là ngày đầu tháng, ban đêm không trăng, quân ta lợi dụng trời tối xuất phát, tập trung toàn bộ thuyền nhỏ ở đây, ban đêm vận chuyển một vạn Kiêu kỵ quân, năm ngàn thuỷ quân, một vạn Hắc kỵ quân toàn bộ sang bờ bên kia.
Sở Danh Đường vừa dứt lời, trong trướng nhất loạt ồ lên, Thiên tướng Lưu Khải Thiện nhịn không được tiến lên một bước nói:
- Thống lĩnh đại nhân, Nam Tề từ trước tới nay phòng thủ nghiêm mật vùng ven sông, các doanh trại hỗ trợ ăn ý với nhau, một khi có chuyện xảy ra, lập tức phóng hỏa báo tin, chỉ sợ quân ta chưa lên tới bờ, quân Nam Tề đã dàn sẵn trận đón đánh.
Tất cả các tướng lĩnh đều cho rằng kế hoạch của Sở Danh Đường không thể thực hiện.
Sở Danh Đường cười cười nói:
- Chư vị có điều không biết, tướng Nam Tề coi doanh trại này là người của Đại Triệu ta, đã ở Nam Tề bao nhiêu năm nay, ba ngày trước, năm trăm quân Đại Triệu đã vượt sông, lấy danh nghĩa là viện quân của Nam Tề trú đóng ở doanh trại này.
Đây mới chân chính là chỗ Sở Danh Đường dựa vào để tiến đánh Nam Tề.
Kỳ chiêu này Sở Danh Đường năm năm trước đã bắt đầu bố trí sắp đặt. Sở Danh Đường sau khi nhậm chức thống lĩnh Nam tuyến đại doanh bắt đầu dõi mắt nhắm vào Nam Tề, nếu đã ở chỗ này thì ông ta phải nhân tiện lập mưu biến nó làm con bài tiến thoái chính trị. Do quản lý Nam tuyến đại doanh nội sự vụ, cũng như chưởng quản toàn bộ con đường buôn lậu hàng hóa giữa Bắc Triệu và Nam Tề, Sở Danh Đường bắt đầu mua chuộc và phái rất nhiều mật thám đến Nam Tề.
Người Nam Tề hưởng thái bình bao lâu nay, ngày càng lơ là việc phòng bị, Sở Danh Đường dùng đám mật thám đút lót quan quân thủy quân Nam Tề khắp nơi, nắm bắt rõ ràng việc phòng ngự vùng ven sông ở bờ bên kia một cách nhanh chóng. Sở Danh Đường thuở nhỏ nằm lòng binh thư, nhưng đối với việc hai quân chính diện đánh đấm như mãnh phu chọi trâu hoàn toàn không có hứng thú, ông biết rõ đó không phải là sở trường của mình, chỉ luận việc chỉ huy thủy quân, ông quyết làm không tốt hơn hai vị phó thống lĩnh Vương Minh Viễn và Trần Thượng Chí.
Ưu thế của Bắc Triệu so với Nam Tề chính là kỵ binh và bộ binh, quân Nam Tề lên được bờ cũng không trụ được bao lâu, đây là nguyên nhân chủ yếu vì sao Nam Tề không cách chi tấn công được Bắc Triệu.
Sở Danh Đường luôn suy nghĩ tìm sở trường của quân mình để công vào sở đoản của địch. Một cơ hội đến thật ngẫu nhiên, một thương thuyền Bắc Triệu trở về từ NamTề, trên thuyền có hai người Nam Tề làm công, hai người này đều là thôn dân của một làng chài ở bên kia sông. Sở Danh Đường sau khi biết điều này chợt nảy ra một kế, ông cho giữ thương thuyền này lại rồi phái người đến làng chài ở bờ bên kia tìm hiểu gia cảnh của hai người này một cách tường tận, biết được gia đình hai người đã ở làng chài này qua nhiều thế hệ, không có họ hàng thân thích ở bên ngoài, ông ta liền lệnh giết chết hai người, rồi phái một cánh thuỷ quân ngụy trang thành cướp trên sông sang làng chài kia tru sát toàn bộ dân làng.
Sở Danh Đường sau đó chọn ra hai người trong Kiêu kỵ quân, tướng mạo tuổi tác giống hai người kia, hơn nữa lại thông thạo ngôn ngữ tập tục của Nam Tề, theo thương thuyền Bắc Triệu quay lại Nam Tề. Hai người lính Kiêu kỵ quân đến làng chài kia, thấy làng chài của mình bị thiêu hủy, liền đến cáo quan phủ địa phương. Quan lại nha môn thấy hai người cửa nát nhà tan, tình cảnh đáng thương, liền đồng ý đề cử hai người đến Nam Tề thủy quân. Hai người vốn là lính, võ nghệ cũng khá cao, dễ dàng chiếm được cảm tình của thượng cấp, sau đó lại ra tay hào phóng, quà cáp biếu xén lo lót, không bao lâu liền được trọng dụng.
Một năm trước, một trong hai người được bổ nhiệm làm giáo úy tọa trấn tại một doanh trại ở biên giới Tề Ngô. Sở Danh Đường nhận được tin, vui mừng quá đỗi, lập tức hạ lệnh cho người này không được vọng động, hơn nữa còn cung cấp cho hắn rất nhiều tiền để mua chuộc quan binh trong doanh trại, rồi bí mật xây dựng bến tàu ở phía bắc, điều động trưng dụng các loại tàu thuyền, sau đó giấu trong các bụi cỏ lau bên bờ sông. Còn viên giáo úy nằm vùng kia cả ngày uống rượu mua vui cùng tướng sĩ trong doanh, cho dù có người phát hiện bờ bên kia có gì khác thường cũng bị hắn áp chế xuống.
Tướng lĩnh trong trướng nghe Sở Danh Đường thuật lại đầu đuôi kế hoạch, đều bội phục Sở Danh Đường mưu tính sâu xa. Sở Lạc Thủy tiến lên trước nói:
- Khi ty chức ở Bắc cương đại doanh, thường nghe thống lĩnh Quách đại nhân nói, người mà ông ta kính nể nhất chính là Sở đại nhân, người cùng đỗ Trạng Nguyên với ông ta. Nay nghe mưu kế của Sở đại nhân, mới biết lời nói của Quách đại nhân quả không sai, ty chức thật vinh hạnh có thể dốc sức dưới trướng Sở thống lĩnh.
Nam tuyến đại doanh tướng lĩnh nghe lời này đều cảm thấy tâm bừng bừng, nhao nhao bước tới khen ngợi Sở thống lĩnh lập kỳ mưu trước trận chiến, dụng binh có phương pháp.
Sở Danh Đường vuốt râu mỉm cười. Sở Tranh đứng ở sau lưng nhìn phụ thân tràn ngập kính nể, không ngờ phụ thân là nhân vật lợi hại như vậy, nhìn không ra ở trước mặt mẫu thân lại không tỏ ra nổi bật gì.
Sở Danh Đường đột nhiên ra dấu tay, trong trướng lặng ngắt như tờ. Sở Danh Đường nói:
- Lưu Khải Thiện, Sở Lạc Thủy nghe lệnh!
Hai người đồng thời bước ra khỏi hàng đáp:
- Có mạt tướng.
- Hai người các ngươi dẫn một vạn Kiêu kỵ quân, một vạn Hắc kỵ quân giờ Dậu (5-7 giờ chiều) hôm nay xuất phát, cần phải tới Cận Giang Thôn đúng vào giờ Tuất (7-9 giờ tối), hạ trại nghỉ ngơi trong thôn, chú ý cảnh giới, nếu có người lạ lai vãng tới gần, giết không tha. Năm ngàn thuỷ quân chờ sẵn, đêm mai lên thuyền, mỗi kỵ binh mang lương khô đủ cho hai ngày, kể cả thức ăn cho ngựa.
Sở Danh Đường quay sang Sở Lạc Thủy nói:
- Sở tướng quân, Hắc kỵ quân ở Bắc cương đối với địa hình Nam Tề không quen thuộc cho lắm, hành quân lần này do Lưu Khải Thiện tướng quân cầm đầu, ngươi có ý kiến gì không?
Sở Lạc Thủy ôm quyền nói:
- Thỉnh thống lĩnh đại nhân yên tâm, Hắc kỵ quân ở đây đều nghe theo lệnh Lưu tướng quân.
Sở Danh Đường gật đầu nói:
- Tốt. Tình hình cụ thể ở trong túi gấm này, hai người các ngươi sau này sẽ rõ, làm theo kế hoạch của bản thống lĩnh, nếu có điểm nào không rõ thì nêu ra.
- Vương Minh Viễn nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
- Vương tướng quân, ngươi đi chỉnh đốn binh mã, ngày mai ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm đúng giờ Dần (3-5h sáng) rời bờ, giờ Mão (5-7h sáng) phải tới chỗ cách bờ Nam năm dặm, nghe được pháo lệnh thì dốc toàn lực tấn công sang thủy quân Nam Tề.
- Mạt tướng tuân mệnh!
Sở Danh Đường nhất nhất hạ quân lệnh cho các tướng lĩnh trong trướng.
Mọi người sau khi nghe lệnh mặt lộ vẻ vui mừng, Sở Danh Đường xuất kỳ bất ý ra quân, kế hoạch chu mật, Nam Tề nếu toàn bộ không phòng bị khẳng định sẽ nếm mùi đau khổ. Nam tuyến đại doanh nhiều năm không ra chiến trận, tướng lãnh lên chức từng nấc một, tương đối chậm chạp. Đều là Thiên tướng, Sở Lạc Thủy mới có hai mươi bảy tuổi, trong khi Lưu Khải Thiện đã trên bốn mươi. Nếu chiến thắng trận này, các tướng lĩnh đều có thể thăng cấp nhanh chóng. Trong trướng không khí lúc này thật náo nhiệt.
Sở Danh Đường thấy vậy nhịn không được hừ một tiếng, chúng tướng lập tức im lặng, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
Sở Danh Đường ánh mắt quét qua mặt chúng tướng, dữ tợn nói:
- Trận chiến lần này hoàn hoàn bảo mật, các tướng quân cần phối hợp chặt chẽ, nếu xảy ra một chút sai lầm, sẽ làm trận chiến sắp thành mà bại. Bản thống lĩnh nói trước, vô luận tướng quân nào không đến đúng chỗ đúng thời hạn hoặc tác chiến bất lực, giết không tha. Cho dù các ngươi chết trận ở sa trường, con nhỏ trong nhà vẫn bị sung quân điều ra biên giới.
Chúng tướng đã đi theo Sở Danh Đường nhiều năm, biết lời nói vừa rồi không giả, cả người chợt phát lạnh.
Sở Danh Đường khoát tay chặn lại:
- Đi ra đi. Lưu Khải Thiện tướng quân lưu lại một chút.
Chờ chúng tướng tất cả rời khỏi trướng, Sở Danh Đường sau một lúc lâu trầm ngâm, nhìn Lưu Khải Thiện nói:
- Khải Thiện, lần này ngươi và Bắc cương Hắc kỵ quân cùng tác chiến, phải chú ý nhiều hơn. Hắc kỵ quân kiêu ngạo thành thói, khó có thể khống chế, Lạc Thủy lại là cháu trong tộc của ta, ngươi ráng hết sức cùng hắn thương lượng, hai quân trong lúc tác chiến không thể xảy ra xung đột gì.
Lưu Khải Thiện khom người nói:
- Thỉnh thống lĩnh yên tâm, mạt tướng lĩnh hội.
Sở Danh Đường nhắm mắt lại nói:
- Vậy là tốt rồi. Còn nữa, Sở Hiên, Sở Nguyên đều ở dưới trướng của ngươi, mang bọn hắn đi theo, cho thống lãnh một doanh, ngươi không cần để ý đến bọn chúng quá.
Lưu Khải Thiện trong lòng thầm kêu khổ: "Không thèm để ý, ta có thể không thèm để ý sao? Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, ta còn mạng ở lại Nam tuyến đại doanh à?" Nhưng hắn cũng không dám không tuân theo, đành phải lĩnh mệnh đi ra.
Sở Danh Đường yên lặng thầm nghĩ: muốn phú quý cần kinh qua nguy hiểm, Hiên nhi Nguyên nhi, đây là lúc hai con cần tỏ ra bản lãnh thực sự.