Sở Thị Xuân Thu

- Mau ngồi xuống, đó không phải là người ngươi có thể trêu vào.
Một thiếu niên mập lùn là cháu bà con xa với Thống lĩnh cấm vệ quân Triệu Vô Kỵ khinh thường nói:
- Không phải chỉ là một viên tướng của cấm vệ quân thôi sao? Cũng chỉ là thuộc hạ của bá phụ ta mà thôi.
Người nọ đang lôi kéo gã dở khóc dở cười nói:
- Y họ Sở, chính...
Thiếu niên mập lùn ngắt lời đồng bạn:
- Thì làm sao? Những kẻ bán hàng rong trên đường phố trong kinh thành đều họ Sở.
Người nọ sợ hãi liếc trộm Sở Tranh một cái, thấy y hình như không nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhẹ giọng nói:
- Đừng nói bậy nữa, đó chính là ngũ công tử của Sở Thái Úy.
Lời người nọ vừa dứt, trong phòng lập tức trở nên yên ắng không còn một tiếng động. Những người ở đây đều là con cháu các quan viên, trong đó đa phần là con cháu bên ngoại của các quan trung và hạ cấp hoặc là con cháu bà con xa của các trọng thần trong triều. Bọn họ mượn việc tham gia tụ họp này để đánh bóng tên tuổi của mình. Con gái của Thị Lang các bộ xuất hiện ở chỗ này đã là quý lắm rồi, con cháu trực hệ của tam đại thế gia nói chung không thèm tới đây. Sau khi đến kinh thành, Sở Tranh rất ít khi xuất hiện trước công chúng, phần lớn thời gian hắn không ở trong quân thì cũng ở trong Sở phủ. Trong phòng này, mọi người phần lớn chỉ nghe kỳ danh của hắn mà không biết người.
Sở Tranh thấy trong phòng yên ắng một cánh kỳ lạ, không kìm được quay một vòng liếc nhìn mọi người, mặt tên thiếu niên mập lùn kia tức thì xám ngoét, những người còn lại cũng lo ngay ngáy trong lòng.
Con trai trưởng của Thành Phụng Chi là Thành An Lễ ho khan một tiếng nói:
- Tại hạ xin chào Sở công tử.
Sở Tranh liếc gã một cái rồi hỏi Tô Xảo Đồng:
- Vị này là ai?
Tô Xảo Đồng nói:
- Đây là đại biểu huynh của tiểu nữ.
Sở Tranh đứng dậy ôm quyền nói:
- Hóa ra là Thành thế huynh, tại hạ Sở Tranh rất vui được gặp mặt.
Thành An Lễ chợt cảm thấy mặt mình sáng chói, không kìm được ưỡn ngực ra nói:
- Sở công tử đại giá quang lâm, Thành mỗ hết sức vinh hạnh, nôm nay cứ để Thành mỗ làm chủ mời Sở công tử uống vài chung.
Sở Tranh đang định khéo léo từ chối thì điếm tiểu nhị mở cửa phòng để ba nữ tử bước vào. Sở Tranh tức thì ngẩn người ngó trân. Nàng đứng ở giữa có thân hình nhỏ nhắn liễu yếu đào tơ, dung mạo đoan trang thanh tú, vầng trán toát ra khí chất thông minh, chính là tứ tỷ của hắn Sở Thiến, còn nữ tử bên trái nàng càng khiến cho Sở Tranh trợn trừng mắt, nàng chính là Liễu Khinh Như!
Sở Tranh mặc quân phục trên người ngồi ở chỗ dễ dàng thấy được. Sở Thiến và Liễu Khinh Như vừa bước vào phòng liền thấy hắn ngay tức khắc. Sở Thiến vẻ mặt rất ngạc nhiên, thế nào đi nữa nàng cũng không ngờ lại gặp mặt Sở Tranh ở chỗ này, còn Liễu Khinh Như thì chân tay luống cuống, khuôn mặt đỏ lựng. Nàng nhìn thấy Tô Xảo Đồng ngồi bên cạnh Sở Tranh đang cười tươi như hoa, ánh mắt liền lộ vẻ nghi hoặc.
Trong phòng mọi người không biết Sở Thiến và Liễu Khinh Như, nhưng có vẻ quen thuộc với người nữ tử còn lại. Bọn họ rối rít đứng dậy nghênh đón:
- Sở cô nương đã tới.
Sở Tranh liếc nhìn nàng kia, cảm thấy khuôn mặt có chút quen quen. Nàng ta họ Sở, vậy cũng là con cháu Sở gia. Sở Thiến thì có thể tới đây tụ họp không sao, nhưng tại sao nàng lại kéo Liễu Khinh Như đi cùng như thế?
Mọi người trông thấy Sở cô nương liền không kìm được tò mò nhìn hai nữ tử phía sau nàng. Sở phu nhân năm xưa xinh đẹp nổi tiếng kinh thành, đương nhiên Sở Thiến cũng không thua kém chút nào. Còn Liễu Khinh Như dung nhan tuyệt sắc, mấy năm qua nàng lại chuyên tâm luyện trú nhan thuật do Sở Tranh dạy cho nàng. Đó là độc môn tâm pháp của Thiên Mị môn, tuy chủ yếu dùng để gìn giữ sắc đẹp, nhưng nó cũng có vài chỗ tương đồng với mị công của Thiên Mị Môn, mỗi cử chỉ hành động của nàng ẩn hiện sự dụ dỗ mê hoặc từ lúc nào không hay, công lực của Sở Tranh thâm hậu nên tất nhiên không hề phát hiện ra, nhưng đám công tử cậu ấm ở đây thấy nàng hai mắt đều sáng rỡ, hô hấp trở nên dồn dập.
Từ khi tới Triệu quốc đến giờ, Liễu Khinh Như chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vầy, nghĩ tới Sở Tranh còn đang ở bên cạnh nhìn mình, bất giác vừa xấu hổ vừa sốt ruột.
Tô Xảo Đồng thấy Sở Tranh thỉnh thoảng lại nhìn hai nữ tử kia, trong lòng có chút không vui, nhịn không được liền hỏi:
- Sở tướng quân, tướng quân biết hai vị cô nương này à?
Sở Tranh mắt thấy mấy tên không biết trời cao đất rộng là gì đang định xán lại gần Liễu Khinh Như, tức thì sắc mặt sầm xuống lạnh nhạt đáp:
- Tất nhiên là biết.
Cô gái họ Sở kia tách ra khỏi mọi người, đi về phía Tô Xảo Đồng cười nói:
- Xảo Đồng, muội quả nhiên ở đây, giới thiệu với muội hai vị tài nữ của kinh thành chúng ta, tài văn chương của hai nàng so với tỷ tỷ ta cao hơn gấp bội, ta vất vả lắm mới mời được hai nàng tới đây đó.
Tô Xảo Đồng đứng dậy cười nói:
- Có thể được Sở tỷ tỷ sùng bái như vậy, hai vị tỷ tỷ này tất là người phi thường. Tiểu muội Tô Xảo Đồng thỉnh giáo cao tính đại danh của hai vị tỷ tỷ?
Sở Thiến hé miệng cười, tay chỉ chỉ Sở Tranh nói:
- Nếu Tô cô nương biết người này, chúng ta là ai, hỏi y là biết ngay.
Cô nàng họ Sở kia vừa nãy thấy Sở Tranh ngồi ở đó cũng không để ý, cho rằng hắn cũng chỉ là người ngưỡng mộ Tô Xảo Đồng, nghe Sở Thiến nói thế nàng mới cẩn thận đánh giá lại Sở Tranh, đột nhiên sắc mặt nàng đại biến, ấp a ấp úng nói:
- Thì ra là ngũ đệ, tỷ tỷ trí nhớ kém nhất thời không nhận ra.
Nàng dụ dỗ thị thiếp người ta ra ngoài, đột nhiên gặp phải người ta ở chỗ này, tự nhiên trong lòng bấn loạn.
Sở Thiến cười nói:
- Tiểu Ngũ, đây là Nghi tỷ nhà tứ thúc, đệ từng gặp rồi đó.
Sở Tranh lúc này mới nhớ ra, cô nàng này là con thứ tư của Lại Bộ Thị Lang Sở Danh Nam tên là Sở Nghi. Hắn từng gặp nàng trong phủ mấy lần, chẳng qua Sở Tranh cũng không để ý lắm, hơn nữa khi đó nàng ăn mặc trang trọng chứ không tùy ý như hôm nay, vì vậy nhất thời hắn không nhận ra .
Sở Tranh cười nói:
- Hóa ra là Nghi tỷ tỷ, tiểu đệ xin chào.
Sở Nghi thấy Sở Tranh không có ý trách tội, hơi yên lòng một chút cuối người hoàn lễ. Nàng không biết Sở Tranh đang tức giận nàng, nhưng có Liễu Khinh Như và Sở Thiến ở đây, nếu nói nặng lời thì chẳng phải sẽ làm cho hai người cũng cảm thấy khó chịu sao?
Tô Xảo Đồng nghe Sở Thiến gọi Sở Tranh là tiểu Ngũ liền đoán được ngay nàng là người phương nào, cười nói:
- Thì ra là Tứ tiểu thư trong phủ Thái Úy đại nhân, tiểu muội từng nghe Sở tỷ tỷ đề cập nhiều đến đại danh của Tứ cô nương, thất kính!
Mấy người phía sau Sở Thiến và Liễu Khinh Như tức thì hít vào một hơi thật sâu, hôm nay xảy ra chuyện gì thế này? Những người tới đây toàn là loại không thể động vào là sao? Bọn họ đều vội lui về phía sau.
Sở Thiến cười nói:
- Tài văn chương của Tô cô nương nổi tiếng khắp kinh thành, hôm nay được gặp, thực đúng là chuyện may mắn.
Sở Tranh thấy Sở Thiến và Tô Xảo Đồng thổi phồng tâng bốc lẫn nhau, không nhịn được bĩu môi một cái rồi ra hiệu gọi Liễu Khinh Như tới gần.
Liễu Khinh Như đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Tranh, Sở Tranh nhẹ giọng hỏi:
- Tại sao hai người lại tới đây?
Liễu Khinh Như cười khúc khích một tiếng rồi kể ra đầu đuôi câu chuyện. Thì ra Tô Xảo Đồng tới kinh thành chưa được bao lâu, nhưng danh tiếng tài nữ đã lan truyền rất xa, Sở Thiến ở trong phủ cũng nghe thấy, từ trước đến giờ nàng luôn có chút tự phụ tài học của mình, nên cảm thấy không phục vị tài nữ đột nhiên xuất hiện tại kinh thành này. Sở Nghi có giao tình rất tốt với Sở Thiến, thường ngày nàng ta lại thích giao lưu bên ngoài, có gặp qua Tô Xảo Đồng mấy lần. Hôm nay nàng ta đến Sở phủ thăm Sở Thiến, trong lúc nói chuyện phiếm liền xúi giục Sở Thiến rời phủ đi gặp Tô Xảo Đồng một phen. Lúc ấy Liễu Khinh Như cũng ở trong viện của Sở Thiến, Sở Thiến cũng rất khâm phục trình độ học vấn thi văn của Khinh Như, nàng liền rủ Khinh Như đi cùng. Liễu Khinh Như vốn muốn cự tuyệt, nhưng nàng không chịu nổi sự nhõng nhẽo kiên trì của Sở Thiến, lại nghe nói cô nàng họ Tô kia sở trường về thi văn thơ ca, nàng cũng có chút động tâm, nàng nhớ ra hôm nay Sở Tranh phải luân phiên trực ban ở trong quân doanh, chắc cũng không có việc gì cần tìm nàng, cùng lắm đến tối nàng nói lại với hắn một tiếng là được, vì vậy quyết định đi theo Sở Thiến.
Lúc này Sở Tranh mới hiểu hai nàng tới đây kết bạn làm thơ, trong lòng cảm thấy mất hứng. Hắn đọc sách không ít, nhưng nhắc tới sáng tác thơ thủy chung hắn không có chút thành tựu nào, vì thế thường hay bị Sở Thiến chế giễu. Lần này gặp Sở Thiến đang chuẩn bị múa bút sáng tác thơ, hắn toan tính muốn rời đi.
Liễu Khinh Như thấy mình vừa tới Sở Tranh liền muốn rời đi, khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung. Nàng cho rằng Sở Tranh có quan hệ mập mờ với Tô cô nương này, trong lòng có quỷ muốn giấu diếm nên mới vội vã rời đi như vậy, nghĩ tới đây mặt nàng lập tức lộ ra vẻ ảm đạm buồn bã.
Sở Tranh vốn tinh ý, suy nghĩ một chút liền đoán ra ngay ý tứ của Liễu Khinh Như. Hắn không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, bụng thầm nghĩ từ cổ chí kim tới nay, vào bất cứ thời đại nào, nữ nhân thích ăn dấm chua đều có bộ dáng như vậy. Sở Tranh đành phải cầm tay Khinh Như, giải thích cho nàng việc hắn quen biết Tô Xảo Đồng như thế nào.
Bên này Tô Xảo Đồng mời Sở Thiến và Sở Nghi an vị, bỗng liếc thấy Sở Tranh thân mật cùng một người con gái khác, hai người ngồi cạnh nhau nhỏ to chuyện trò thì không khỏi ngạc nhiên. Tuy nàng biết Sở Tranh có một thị thiếp, nhưng thị thiếp cũng không phải là chính thất, sao có thể tùy tiện xuất đầu lộ diện? Huống chi theo nàng biết thị thiếp kia của Sở Tranh lớn hơn hắn năm sáu tuổi, còn cô gái này tuổi chỉ xấp xỉ nàng.
Tô Xảo Đồng mắt lộ vẻ nghi ngờ, nhìn sang Sở Nghi thì Sở Nghi làm ra vẻ không thấy nhỏ giọng tán gẫu với Sở Thiến. Nàng có chút kiêng kỵ đối với Sở Tranh. Cha nàng là Sở Dang Nam thấy thiếu niên này cũng phải khách khí mấy phần, không dám lên giọng trưởng bối với hắn chứ đừng nói là nàng. Hôm nay nàng tùy tiện dẫn Liễu Khinh Như rời khỏi Sở phủ như vậy, tuy nói là chủ ý của Sở Thiến, nhưng cũng đã đắc tội với hắn, nàng nào dám gây thêm phiền phức nữa.
Thấy Sở Nghi không để ý tới mình, Tô Xảo Đồng có chút bất đắc dĩ vẫy tay gọi điếm tiểu nhị tới rồi cười nói với Sở Thiến:
- Tứ cô nương, Bách Hoa tửu ở tửu điếm này khá nổi tiếng ở kinh thành, nghe nói rượu này được chiết xuất từ sương mai đọng trên các loại hoa ủ thành, hương vị thơm ngát ngọt dịu, rất thích hợp cho phụ nữ uống.
Sở Thiến gật đầu nói:
- Vậy thì uống thử một chút xem sao.
Mấy cậu ấm công tử bên cạnh muốn lấy lòng các nàng nên lập tức gọi với ra ngoài cửa:
- Mang một vò Bách Hoa Tửu tốt nhất lại đây, nhanh lên một chút, nếu chậm trễ ta đập tan tành tửu điếm này của nhà ngươi đó.
Sở Thiến chau mày nói với Sở Nghi:
- Nghi tỷ, gian phòng này ầm ĩ quá!
Sở Nghi hiểu ý của nàng liền đứng lên nói:
- Tứ tiểu thư và Ngũ công tử của Sở phủ kinh thành đang ở chỗ này, mọi người không nên ồn ào ầm ĩ, đi ra ngoài cả đi.
Những người này ngày thường mắt cũng cao hơn đầu, nghe Sở Nghi nói thế không khỏi biến sắc.
Sở Tranh thấy vậy chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ tứ tỷ cũng lớn hơn mình không bao nhiêu, từ lúc còn nhỏ phụ thân Sở Danh Đường đã là chư hầu một phương, mặc dù nàng đọc không ít sách vở, nhưng tâm cao khí ngạo, nói chung không xem thường nhân ra gì. Giống như vừa rồi nàng trục xuất mọi người đi như vậy, Sở gia coi như đã đắc tội với con cháu của các quan viên cấp thấp trong kinh thành. Hắn vội vàng đứng lên nói:
- Tứ tỷ, mấy người tỷ ở chỗ này uống rượu làm thơ, đệ không quấy rầy nữa. Chư vị thế huynh thế tỷ, hàng ngày tiểu đệ công vụ bề bộn, khó có cơ hội cùng mọi người gặp mặt, hôm nay tiểu đệ làm chủ mời các vị mấy chung, nếu ai từ chối, chính là xem thường Sở Tranh này. Chẳng qua ở trong phòng này chật chội quá, tiểu nhị, dọn hai bàn tiệc rượu ở phòng bên cạnh, mời quý khách an vị.
Mọi người thấy Sở Tranh hào sảng phóng khoáng như vậy, bực bội trong lòng cũng giảm xuống, tất cả đều nói không dám.
Sở Tranh lại chắp tay nói với Thành An Lễ:
- Thành thế huynh, tiểu đệ lần đầu tới đây nên không quen thuộc cho lắm, thỉnh thế huynh giúp tiểu đệ an bài một chút.
Thành An Lễ cười nói:
- Sở công tử yên tâm, khoán cho Thành mỗ chuyện này.
Sở Thiến hừ nhẹ một tiếng, hình như nàng có chút bất mãn với hành động của Sở Tranh, nhưng Tô Xảo Đồng lại coi trọng Sở Tranh thêm vài phần, nàng thầm nghĩ người này có thể chú trọng tiểu tiết như vậy, xem ra rất biết cách lấy lòng người, khó trách Sở Danh Đường coi trọng hắn như thế.
Sở Tranh đến gian phòng trang nhã bên cạnh, điếm tiểu nhị đón hỏi:
- Tiểu nhân Trần Nhị phúc, không biết tướng quân muốn rượu và thức ăn gì?
Sở Tranh cười nói:
- Món ăn tùy Thành thế huynh chọn đi, cứ chọn mấy món ăn nổi tiếng của điếm là được, rượu thì lấy Bách Hoa Tửu.
- Bách Hoa Tửu?
Tiểu nhị nhìn Sở Tranh muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Thành An Lễ cười nói:
- Sở công tử, có chuyện này công tử chắc không biết. Bách Hoa Tửu tuy có tiếng, nhưng đây là rượu dành cho nữ nhân uống, trong điếm còn có một loại rượu ngon nổi tiếng khác là "Thiên Lý hương", rượu này rất thích hợp cho nam nhi túy lúy.
Lời đề nghị của Sở Tranh như làm trò hề trước mặt mọi người, nhưng hắn cũng chẳng để bụng, cười ha ha đánh Thành An Lễ một quyền:
- Vậy mà ngươi không nói sớm.
Mọi người thấy Thành An Lễ và Sở Tranh chuyện trò vui vẻ, không khỏi cảm thấy có chút hâm mộ, mấy người lớn gan cũng thử tiến tới bắt chuyện. Thành An Lễ hăng hái nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu đám người kia, giúp Sở Tranh giới thiệu hết một lượt. Trong phòng có ít người cảm thấy địa vị kém xa có chút đỏ mặt, nhưng Sở Tranh không phân biệt chút nào, bình đẳng thi lễ với mọi người. Mọi người thấy Sở Tranh khiêm tốn như thế, không khỏi phát sinh hảo cảm, vài nữ tử lại càng thêm nũng nịu thỏ thẻ, bám dính bên cạnh Sở Tranh thế nào cũng không chịu rời đi.
Sở Tranh tầm mắt thưởng thức rất cao, những nữ tử này sắc đẹp bình thường nhưng lại ỏn ẻn làm dáng quá mức, tức thì đầu óc choáng váng, giữa ngực và bụng xuất hiện cảm giác buồn nôn.
May mà tửu lâu hình như biết có khách quý tới nên rượu và thức ăn chuẩn bị cực nhanh. Những người này tuy là con cháu quan lại, nhưng dù sao cũng ở trong kinh thành, bậc cha chú nếu không có chức quan béo bở thì cơ hội vơ vét của cải cũng không nhiều lắm, bởi vậy gia cảnh phần phần lớn cũng giống như người bình thường, bọn họ tới đây đều chỉ để lấy thể diện, món ăn ngon nổi tiếng trong tửu lâu như "Uyên ương bát trân" này có chờ nửa năm cũng chưa chắc có thể hưởng thụ một lần. Sau khi cùng Sở Tranh kính qua một chung rượu, ngoại trừ Thành An Lễ và một số ít người khác, còn lại đều vùi đầu vào bàn tiệc.
Thành An Lễ tửu lượng không cao, đối ẩm với Sở Tranh mới có mấy chung đã có cảm giác say say, nói:
- Lâu này nghe lời đồn trong cấm vệ quân, Sở công tử hào sảng hơn người, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Sở Tranh cười nói:
- Thế huynh không phải cũng như thế sao? Sở Tranh ta chỉ cảm thấy tiếc chúng ta gặp nhau hơi muộn, nếu không phải nhờ có Tô cô nương, ta và ngươi vẫn chẳng biết lúc nào mới có thể cùng nhau uống rượu đây.
Thành An Lễ ha hả cười một lúc, đột nhiên sáp đến hỏi:
- Sở công tử có ý tứ với biểu muội này của ta có đúng không?
Sở Tranh đỏ mặt lên nói:
- Thế huynh nói đùa, Tô cô nương là thiên tiên hóa làm người, ta đây là loại phàm phu tục tử sao có thể xứng đôi với nàng.
Công lực hắn cao siêu, nội tức vận chuyển tùy ý, sắc mặt tự nhiên muốn hồng là hồng.
Thành An Lễ ợ hơi rượu một cái, cười nói:
- Sở công tử nói đùa, lệnh tôn là đương triều Thái Úy, nắm quyền văn võ cả triều, ngay cả công tử mà Xảo Đồng cũng cảm thấy chướng mắt thì ngoại trừ hoàng đế ra, còn ai có thể lọt vào mắt xanh của nàng?
Sở Tranh nhìn hắn một cái, nói:
- Thế huynh uống say rồi.
Lúc này Thành An Lễ mới ý thức được sơ suất trong lời của mình, tức thì toàn thân toát mồ hôi lạnh. Y vội vàng nhìn thoáng qua chung quanh, thấy không ai chú ý mới yên lòng.
Sở Tranh nhấp một ngụm rượu, nói:
- Huống chi cho dù Tô cô nương có đồng ý thì vẫn phải qua cửa ải của lệnh tôn nữa. Thế huynh chắc hiểu ý của tiểu đệ.
Thành An Lễ tất nhiên biết, chỉ có phụ thân y Thành Phụng Chi và Quách Hoài ở trong triều là ủng hộ Hoàng Thượng. Y cũng không rõ Quách Hoài là Binh bộ Thượng Thư nắm trong tay trọng binh, Sở Danh Đường cùng Phương Lệnh Tín đương nhiên có chút kiêng kỵ, nhưng phụ thân y chẳng qua chỉ là Lại bộ Thị Lang, lại xuất thân ở vùng xa xôi hẻo lánh, trong triều nói chung không có chỗ dựa nào, lấy cái gì để chống cự với tam đại thế gia? Đến nay Sở Danh Đường vẫn chưa động vào Thành gia, thứ nhất bởi vì cục diện chính trị trong triều vẫn ổn định, thứ hai Sở Danh Đường cũng không thèm để một Lại bộ Thị Lang vào trong mắt, nếu không ông ta muốn đối phó với phụ thân mình thì dễ dàng như nghiền chết một con kiến vậy.
Thành An Lễ nghĩ đến đây tức thì không rét mà run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui