- Khinh Như, buổi tối ngủ hắn cũng ngáy to như thế à? Vậy làm sao hai người ngủ được?
Liễu Khinh Như đỏ bừng mặt. Cô chị chồng này đúng là chưa muốn xuất giá, cái gì cũng không biết, chuyện khuê phòng sao có thể tùy tiện nói cho người khác nghe. Nàng đành phải hàm hồ nói:
- Hôm nay có thể công tử uống hơi nhiều, ngày thường công tử không có như vậy.
Sở Thiến thật sự không chịu được nữa, dùng hai ngón trỏ và ngón cái vận hết sức nhéo mạnh một cái vào đùi Sở Tranh, chỉ nghe tiếng Sở Tranh hít vào một hơi thật sâu rồi tiếng ngáy ngưng bặt. Sở Thiến hài lòng cười nói:
- Cuối cùng cũng yên tĩnh được một chút.
Liễu Khinh Như thấy vậy thì đau lòng, nhưng nàng lại không tiện đôi co với Sở Thiến, dù sao nàng ta cũng là tỷ tỷ của công tử, còn mình chẳng qua chỉ là một thị thiếp. Nàng lái sự chú ý của Sở Thiến sang chuyện khác, nói:
- Hôm nay gặp mặt, Tô cô nương này quả nhiên bất phàm, khó trách không tới nửa tháng nàng ta đã nổi danh khắp kinh thành.
Sở Thiến gật đầu đồng ý, nói:
- Một số ý cảnh trong câu chữ của nàng ta từ trước tới nay tiền nhân không thấy có, nay ngẫm lại quả thật có chút đạo lý.
Liễu Khinh Như trầm tư suy nghĩ, nói:
- Sao muội cảm thấy hôm nay nàng ta nói ra một số luận điểm có vẻ quen quen, hình như muội đã từng nghe ai đó nói qua, là... là..., a, công tử...
Nàng đột nhiên nhớ lại lúc mình mới hầu hạ Sở Tranh, hắn đã sáng tác một nửa bài "Đại giang đông khứ", những lời giải thích lúc đó của hắn hao hao giống Tô Xảo Đồng.
Liễu Khinh Như chợt thấy Sở Tranh kéo mạnh áo sau lưng nàng. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy hắn hai mắt mở lớn, lắc lắc đầu ý bảo nàng đừng nói ra.
Tầm nhìn của Sở Thiến bị Liễu Khinh Như che khuất nên không thấy được vẻ mặt cổ quái của Sở Tranh, Sở Thiến liền hỏi:
- Tiểu Ngũ sao vậy?
Liễu Khinh Như ấp úng nói:
- Không... không có gì, hình như công tử tỉnh rồi.
Sở Thiến cười nhạt nói:
- Uống kiểu như hắn làm gì mà nhanh tỉnh rượu như vậy? Bộ không thấy tỷ tỷ vừa mới nhéo hắn như thế mà hắn cũng không có phản ứng gì sao?
Liễu Khinh Như cũng mù mờ không hiểu gì sất, mới vừa rồi nhìn mắt hắn không thấy có vẻ gì là say cả, tại sao hắn phải làm như thế?
Vừa về tới Đạp Thanh viên, Âu Dương Chi Mẫn chạy ra đón. Liễu Khinh Như nói:
- Âu Dương, ngươi đến Minh Nguyệt Lâu dắt con ngựa của công tử về.
Âu Dương Chi Mẫn đáp:
- Vâng, phu nhân. Công tử đâu rồi ạ? Phu nhân có muốn tiểu nhân đi đón luôn không?
Sở Thiến cười nói:
- Công tử nhà ngươi say khướt đến nỗi không biết trời trăng là gì đang nằm ở trong xe kia kìa.
Âu Dương Chi Mẫn thật sự rất ngạc nhiên, đi theo công tử bao nhiêu năm nay, gã chưa bao giờ thấy Sở Tranh say quá chén, hôm nay đụng phải cao nhân phương nào có thể chuốc rượu cho công tử say bí tỉ như vậy?
Âu Dương Chi Mẫn dìu Sở Tranh về phòng. Sở Tranh thấy Sở Thiến không đi theo nữa liền trở mình bước ra khỏi giường. Vén ống quần lên nhìn, hắn thấy chỗ vừa mới bị nhéo tím bầm, tức nhịn không được chửi ầm lên:
- Tứ nha đầu, ta chỉ trêu ngươi một chút mà ngươi lại hạ thủ ngoan độc như thế này?
Âu Dương Chi Mẫn cười nói:
- Tiểu nhân biết ngay mà. Công tử sao có thể bị người khác chuốc say cho được!
Liễu Khinh Như thấy Sở Tranh vẫn như thường, mặt lộ vẻ khó hiểu hỏi:
- Công tử...
Sở Tranh vội giải thích:
- Khinh Như, ta biết nàng có nhiều điều thắc mắc. Hôm nay ta bày trò này nọ tất cả là vì Tô Xảo Đồng, nàng ta rất có khả năng là gian tế của Tây Tần.
Liễu Khinh Như có vẻ không tin nói:
- Không thể nào, một nữ tử như nàng ta sao lại là gian tế được? Nếu quả đúng vậy thì Thành đại nhân chẳng phải cũng sẽ bị hiềm nghi ư?
Sở Tranh nói:
- Ta có chứng cớ vô cùng xác thực. Khinh Như, nàng cũng biết ta không phải hạng người hay ăn nói linh tinh, ta tin chắc đến chín phần mười nàng ta là gian tế. Âu Dương, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Âu Dương Chi Mẫn khom người đáp:
- Ưng đường đã làm theo lệnh của công tử ngày đêm giám sát Thành phủ, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khả nghi. Hôm nay tiểu nhân hỏi thăm cặn kẽ những người làm nhiệm vụ thì biết được có một chuyện tương đối kỳ quái. Mấy người canh gác ban đêm đều nói từng nhìn thấy một bóng đen chợt lóe qua, nhưng khi họ định thần nhìn lại thì không thấy gì hết. Lúc đó bọn họ cho là mình hoa mắt, đến hôm nay họ mới nói ra. Tiểu nhân đoán người này có thể chính là người bên cạnh Tô cô nương, Khấu đại nương.
Sở Tranh gật đầu nói:
- Không sai, với võ công của bà ta đám đệ tử Ưng đường dĩ nhiên không làm gì được, chuyện này cũng khá hao tổn tâm trí rồi đây. Lát nữa ngươi đi tìm Ngô tiên sinh, thỉnh tiên sinh tối nay đến ngoài Thành phủ trợ giúp.
Âu Dương Chi Mẫn nói:
- Vâng. Tiểu nhân còn có một chuyện bẩm báo, hôm nay Thái Tử đến thăm Thành phủ, cho đến bây giờ vẫn chưa rời đi.
o0o
Tô Xảo Đồng xuống xe ngựa, vừa đi vào cổng chính của Thành phủ thì lão quản gia đã chạy ra đón, nhẹ giọng nói:
- Thái tử tới thăm.
Năm xưa lão quản gia này và Thành Phụng Chi đến Triệu cùng một lúc, trong Thành phủ ngoại trừ vợ chồng Thành Phụng Chi ra thì chỉ có lão ta biết thân phận thật của Tô Xảo Đồng.
Tô Xảo Đồng nghe thấy thế khẽ cau mày. Bốn phía Thành phủ không biết có bao nhiêu tai mắt của Sở gia đang nhìn chằm chằm, Thành Phụng Chi sao không mật đàm với Thái Tử ở trong cung, khi không lại dẫn đến phủ làm gì?
Thấy Tô Xảo Đồng hình như có vẻ bất mãn, lão quản gia đi ở phía sau nàng nói:
- Là Thái Tử tự muốn tới bái phỏng, nghe phu nhân nói ý như muốn gặp cô nương.
Đến phòng khách, Tô Xảo Đồng không thấy ai khác ngoài trừ Thành Phụng Chi đang ân cần tiếp chuyện một thanh niên cường tráng khoảng trên hai mươi tuổi, người này chắc là Thái tử Triệu Khánh.
Quả nhiên, Thành Phụng Chi khi thấy Tô Xảo Đồng liền đứng lên nói:
- Xảo Đồng, mau tới ra mắt Thái Tử điện hạ của Đại Triệu.
Tô Xảo Đồng vén vạt áo quỳ lạy, nói:
- Tiểu nữ Tô Xảo Đồng tham kiến điện hạ.
Triệu Khánh híp mắt đánh giá Tô Xảo Đồng từ trên xuống dưới. Tô Xảo Đồng vẫn bình thản tự nhiên. Nàng ở bên cạnh Tần Vương bao nhiêu năm, so sánh khí thế này của Thái Tử Triệu quốc với sự oai vũ của Tần Vương quả thật cách biệt một trời một vực.
Triệu Khánh gật đầu nói:
- Không tệ, đúng là danh bất hư truyền, bổn vương không uổng công chuyến này.
Tô Xảo Đồng đứng dậy, bất đắc dĩ cười nói:
- Điện hạ quá khen.
Bụng nghĩ thầm, trông dáng vẻ của y như vậy mà Thành Phụng Chi còn nói y rất có tiền đồ? Đơn thuần là một tên háo sắc không hơn không kém, không biết vẻ tráng niên sung sức này của y còn kéo dài được tới lúc nào?!
Triệu Khánh nói với Thành Phụng Chi:
- Thành đại nhân, cháu gái của ông thật tốt quá, sau này bảo nàng năng vào cung một chút, ái phi Mị nương của bổn vương ở trong cung có hơi tịch mịch, cũng không có ai trò chuyện với, Xảo Đồng cô nương với học thức trứ danh có thể giúp ái phi giải buồn.
Tô Xảo Đồng hơi chấn động trong lòng vì nàng vẫn lấn cấn về cô gái với cái tên Võ Mị Nương này, ngoại trừ cái tên trùng lặp ra nàng ta cũng không có điểm gì tương tự với vị nữ hoàng kia. Nhưng với thân phận Thái Tử phi, nàng ta có thể đối phó với muội muội của Sở Danh Đường là Lâm quý phi, chỉ một điểm này cũng đủ cho thấy nàng ta có thủ đoạn không tầm thường. Tô Xảo Đồng quả thật rất muốn gặp mặt Võ Mị Nương, huống chi Sở Tranh đã có lòng ngờ vực nàng, nói không chừng lúc nào đó hắn sẽ kiếm cớ để đến Thành phủ lục soát, trốn tránh ở trong cung cũng có thể xem là một kế thức thời ứng phó. Nàng liền nói:
- Tiểu nữ ngưỡng mộ trữ phi đã lâu, rất vui lòng tòng mệnh.
Thành Phụng Chi cảm thấy rất lo lắng, chẳng lẽ Tô Xảo Đồng không nhìn ra dụng ý của Triệu Khánh? Nàng là một nữ tử khi vào cung không phải là để cho Triệu Khánh muốn làm gì thì làm sao? Nàng được Tần Vương sủng ái, lại xinh đẹp như thế, nhất định có tình cảm mập mờ với Tần Vương, nếu nàng bị áp bức hay lăng nhục gì đó ở Triệu quốc, Tần Vương làm sao tha cho lão được đây?
Triệu Khánh thấy Tô Xảo Đồng đồng ý, cao hứng nói:
- Thành đại nhân, hôm nay bổn vương đến đây một là để gặp mặt Xảo Đồng cô nương, hai là muốn nhìn tuyệt thế cao thủ mà ông đề cử với ta, không biết y hiện đang ở đâu?
Thành Phụng Chi liếc Khấu đại nương một cái. Khấu đại nương bất đắc dĩ bước tới nói:
- Dân phụ Yến thị tham kiến điện hạ.
Triệu Khánh trừng mắt nói:
- Thành đại nhân, tại sao lại là một nữ nhân hả?
Thành Phụng Chi sợ Khấu đại nương phật ý, bước lên phía trước một bước nói:
- Điện hạ, thuở nhỏ vi thần sinh trưởng ở trong Thương Nhạc Sơn, người trong thôn đều là di dân của Hậu Hán, không ít người là cao thủ thị vệ trong cung của Đông Hán năm xưa. Yến đại nương lại là người xuất sắc nhất trong số đó. Thần một lòng thần phục Hoàng Thượng cùng Thái Tử. Hôm trước thấy Thái Tử điện hạ ưu phiền vì bên cạnh không có người để dùng nên mạn phép tiến cử Yến đại nương với điện hạ.
Triệu Khánh suy nghĩ một chút rồi nói với Khấu đại nương:
- Ngươi là Yến phu nhân? Tuy ngươi được Thành đại nhân tiến cử, nhưng bổn vương dùng người chỉ đáng giá coi trọng tài năng của y. Như vậy đi, bên cạnh bổn vương có một tùy tùng là cao thủ đại nội, nếu ngươi đánh thắng hắn, bổn vương sẽ trọng dụng, thua cũng không sao, nể mặt Thành đại nhân bổn vương sẽ sắp xếp cho ngươi một chức trong cung.
Cho dù hàm dưỡng của Khấu đại nương có cao hơn nữa cũng không kềm được cơn giận, bà ta thầm nghĩ, nếu không phải vì Đại Tần, chỉ với mấy câu vừa rồi của ngươi Khấu gia ta quyết không tha cho ngươi.
Tô Xảo Đồng cũng dở khóc dở cười, thảo nào Triệu quốc chỉ có hư danh, để cho một kẻ dở hơi như vậy làm Thái Tử, thần tử làm sao không lo lắng đề phòng cho được? Sở Danh Đường có được quyền thế như ngày hôm nay, e rằng trong đó có công của vị Thái Tử này không ít.
Triệu Khánh sai Thành Phụng Chi gọi một gã thái giám vào rồi nói:
- Hàn Thượng, ngươi tỷ thí với vị phu nhân này, đừng để cho sư phụ ngươi là Hồ công công mất thể diện.
Tên thái giám với khuôn mặt hết sức nham hiểm trả lời "Dạ" một tiếng, buộc gọn lại áo bào rồi đi tới trước mặt Khấu đại nương ngạo nghễ nói:
- Ra tay đi.
Thành Phụng Chi ở bên cạnh Tô Xảo Đồng nói nhỏ:
- Gã Hàn Thượng này nguyên là tiểu thái giám thân cận của tổng quản thái giám Hồ Hữu Lâm trong cung, nghe nói Hồ Hữu Lâm và ba vị công công khác trong cung nội được xưng là đại nội tứ thánh vệ. Bọn họ chuyên chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Hoàng Thượng.
Tô Xảo Đồng khẽ mỉm cười, tứ thánh vệ đều là thái giám, chẳng lẽ là Quỳ Hoa bảo điển truyền nhân?
Khấu đại nương nhàn nhạt nói:
- Vậy ngươi xuất thủ trước đi, may ra còn có thể tiếp được ta mấy chiêu.
Hai hàng lông mày của Hàn Thượng nhướng lên, gã quát lớn:
- Cuồng vọng!
Nói xong hai tay thành trảo, tả trảo che ngực, hữu trảo chụp thẳng tới cổ họng Khấu đại nương.
Khấu đại nương vẫn đứng bất động. Hàn thượng cảm giác được đầu ngón tay sắp chạm vào yết hầu của đối phương, bụng không khỏi mừng thầm. Đột nhiên gã thấy bụng đau nhức, một luồng hơi tanh mùi máu tươi xộc thẳng lên cổ họng, cả người gã bị Khấu đại nương đá bay ra ngoài.
Khấu đại nương lắc đầu, nói:
- Chiêu thức không tệ, đáng tiếc nội kình chưa đủ, tốc độ quá chậm, nếu ngươi không phục có thể đấu lại.
Hàn Thượng lau vết máu trên miệng, gắng gượng ráng đứng dậy, nhưng hắn vừa cử động một xíu liền cảm thấy bụng đau như bị đao cắt, miệng thét lên một tiếng đau đớn rồi té nằm co quắp trên mặt đất.
Triệu Khánh trợn mắt nhìn, đột nhiên hắn vỗ tay bôm bốp, sai người khiêng Hàn Thượng ra ngoài, rồi nói:
- Rất tốt, Thành đại nhân, ông nói ở Thương Nhạc Sơn có bao nhiêu cao thủ giống như Yến phu nhân đây? Ông cho mời toàn bộ bọn họ tới đây giúp bổn vương, chỉ cần có thể làm được việc này, bất kể điều kiện gì bổn vương cũng đáp ứng.
Thành Phụng Chi nói:
- Điện hạ, võ công của Yến đại nương ở Thương Nhạc Sơn đã là số một số hai rồi. Lần này đại nương đi tới kinh thành chỉ vì phải hộ tống Xảo Đồng, nếu không cả kiếp này đại nương chắc sẽ không rời khỏi Thương Nhạc Sơn nửa bước.
Triệu khánh không nhịn được hỏi:
- Có phải vậy không? Yến phu nhân là gì của Xảo Đồng cô nương?
Thành Phụng Chi nói:
- Yến phu nhân là nghĩa mẫu của Xảo Đồng, cả cha mẹ của Xảo Đồng đều đã khuất núi, Yến đại nương vô cùng thương yêu Xảo Đồng, bất kể nó tới chỗ nào đại nương cũng ở cùng bên cạnh.