Sở Thích Của Sùng Ninh [h+]

Edit: Yann.
Beta: Đậu Xanh

Trong balô của Đường Sùng Ninh có khăn giấy nhưng cô lại không dám lộn xộn, cảm giác rõ ràng được chất lỏng sền sệt đang chảy dọc theo kẽ mông đi xuống, cô thở dốc, "Trong balô có khăn giấy, cầm lấy lau đi."

Thẩm Hòe An nhanh chóng đồng ý, cầm khăn giấy mềm như bông giúp cô lau tinh dịch trên mông.

Lúc này, chuông vào lớp vang lên, âm thanh vui vẻ nhắc nhở bọn họ nên từ thế giới hoang dâm hai người trở về hiện thực.

Đường Sùng Ninh lo lắng cho Thẩm Hòe An, mông vặn vẹo, thúc giục nói: "Nhanh lên, cẩn thận lát nữa lại vào trễ tiết một."

Động tác Thẩm Hòe An hơi dừng lại, sau đó ở phía sau cười thành tiếng, "Để ý học tập như vậy?"

"Anh sao lại trở thành thế này, không thể chỉ lo yêu đương không chịu đọc sách, học sinh hư." Cô nhẹ giọng trách cứ nói.

Làm bộ làm tịch trách cứ đổi lấy tiếng cười và xoa bóp không có ý tốt của Thẩm Hòe An, anh dùng sức xoa xoa mông cô, sau đó ấn trên mặt cô một nụ hôn nhẹ nhàng, cúi đầu kéo quần lót và quần của cô lên, giúp cô mặc thật tốt.

Lúc giúp cô mặc nội y có chút mới lạ, mất một lúc anh mới làm xong.

Đường Sùng Ninh xoay người nhìn anh, hai người đã mặc chỉnh tề, chỉ là trên mặt vẫn còn ửng hồng, cô cào cào mái tóc hơi rối của mình, cầm cặp sách từ trên mặt đất, "Đi thôi."

Thẩm Hòe An 'Ừ' một tiếng, lúc này hai người mới đi ra khỏi phòng chứa đồ chật chội.

Vừa rồi đôi tình nhân còn dán nửa thân trần bên nhau sa vào dục vọng lại biến thành học sinh sạch sẽ ngăn nắp.

*

Vì che giấu quan hệ hai người, bọn họ một trước một sau trở lại lớp học.

Đường Sùng Ninh đi vào lớp, Trần Nhất Chu nhướng mày, hài hước nói: "Chịu đi học rồi?"

Đường Sùng Ninh vừa tiến hành vận động thể lực, không còn tinh lực ba hoa với cậu ấy, sau khi liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, mở cặp lấy sách giáo khoa ra.

Một buổi sáng không dễ chịu lắm.

Quần lót hơi ẩm ướt, phía dưới còn tê dại, chắc là bị anh cọ đỏ, nhưng đi kèm với đau đớn chính là khoái cảm cùng nhau xâm nhập.

Cô không ngừng nhớ lại nửa giờ hoang đường của hai người trong phòng chứa đồ, nghĩ nghĩ, quần lót lại càng ướt.

Phía dưới ướt đến khó chịu, cô thật sự muốn chạy nhanh về nhà tắm rửa.

Thật vất vả chờ đến khi tan học, cô chào Thẩm Hòe An chuẩn bị đi về.

Rồi lại nhận được tin nhắn của anh, anh bảo cô chờ anh.

Đường Sùng Ninh ngọt ngào phát hiện Thẩm Hòe An so với tưởng tượng của cô còn dính người.

Cô tới hẻm nhỏ ở cổng sau trường học đợi anh, đợi mãi mà không thấy Thẩm Hòe An tới, ngược lại gặp phải Lương Chí Hoằng.

Hai người có một đoạn thời gian không gặp, sau khi cậu ta tái hợp với Lam Kỳ thì không tìm tới cô nữa.

Đường Sùng Ninh cảm thấy hai người cũng tính là bạn chơi chung, tuy rằng nhìn có chút cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng luôn rõ một điều, một khi đối phương có đối tượng sẽ tự động cách xa.

Khoảng thời gian trước bọn họ đi lại gần, cũng là vì cậu ta không biết cô theo đuổi Thẩm Hòe An, nhưng mà cái hiểu lầm kia lại giúp cô và Thẩm Hòe An nhanh chóng thành đôi, nói đến đây cô vẫn phải cảm ơn cậu ta.

Lương Chí Hoằng thấy cô thì tới chào hỏi, hai người hàn huyên một lúc, Thẩm Hòe An mới xuất hiện.

Anh đứng ở đầu ngõ, thân hình cao gầy bị đồng phục rộng thùng thình che giấu, một cơn gió thổi qua, góc áo và tóc hơi hơi đong đưa.

Đường Sùng Ninh thấy rõ anh nheo mắt lại, lo lắng anh lại hiểu lầm, cô nhanh chóng kết thúc đối thoại với Lương Chí Hoằng.

Lương Chí Hoằng theo ánh mắt cô nhìn qua, thấy Thẩm Hòe An thì hơi sững sờ, hỏi cô: "Lớp trưởng lớp cậu à?" Cậu ta nhìn Thẩm Hòe An rất quen mắt, vừa học giỏi lại vừa đẹp trai, vẫn luôn là đối tượng được bọn con gái ưu ái.

Đường Sùng Ninh không tỏ ý kiến, chỉ thúc giục cậu ta mau đi đi.

"Các cậu... đang hẹn hò?" Lương Chí Hoằng hỏi, tuy cậu ta đã chơi với Đường Sùng Ninh một thời gian dài, nhưng chưa từng thấy cô nói chuyện yêu đương với ai, trước kia còn muốn giới thiệu đàn ông cho cô, cô lại mắng cậu ta có bệnh. Còn tưởng cô không có dây thần kinh yêu đương hoặc là đồng tính luyến ái, bây giờ xem ra, cũng không giống như những gì cậu ta nghĩ.

Phản ứng đầu tiên của Đường Sùng Ninh là muốn thừa nhận, lời vừa đến miệng lại nuốt xuống. Cô chưa hỏi Thẩm Hòe An có muốn công khai không, tự nhiên không thể nói cho người khác quan hệ của hai người, hơn nữa Thẩm Hòe An là học sinh ngoan trước mặt thầy cô, nếu tình yêu của hai người tới tai cô chủ nhiệm, khả năng sẽ có ảnh hưởng không tốt tới anh.

Vì thế sau khi cô suy nghĩ cặn kẽ một lúc, nhún vai: "Đừng nói bậy, chỉ có chút chuyện muốn nói mà thôi, cậu còn không đi đi?" Quang minh chính đại thúc giục cậu ta rời đi.

"Chuyện gì vậy? Cần phải nói ở chỗ này à." Lương Chí Hoằng trêu chọc, dáng vẻ không định rời đi.

"Liên quan gì đến cậu?" Đường Sùng Ninh liếc mắt nhìn Thẩm Hòe An đang đến gần, đẩy Lương Chí Hoằng.

Thẩm Hòe An sắp đi tới bên cạnh cô, mặt không cảm xúc, nhìn thoáng qua vẻ mặt chế nhạo của Lương Chí Hoằng, chuyển ánh mắt tới phía mặt Đường Sùng Ninh, "Đi thôi."

Ngữ khí nhàn nhạt, cũng coi như xa cách, vừa lúc chứng minh cho lời nói dối của Đường Sùng Ninh với Lương Chí Hoằng.

Đường Sùng Ninh không biết hai người định đi đâu, dù sao không thể cứ đứng ngốc ở chỗ này.

Lương Chí Hoằng giống hệt linh cẩu cố gắng muốn ngửi ra mùi gì đó.

Cô trừng mắt nhìn Lương Chí Hoằng, đi theo Thẩm Hòe An rời đi.

Lương Chí Hoằng đợi Đường Sùng Ninh đi cách đó 10 mét sau đó hét lớn: "Em gái, nếu có vấn đề gì lúc nào cũng có thể gọi điện, anh trai vĩnh viễn làm chỗ dựa cho em."

"Cậu có bệnh à!" Đường Sùng Ninh nghiến răng nghiến lợi.

Khi quay đầu, cô phát hiện sắc mặt Thẩm Hòe An cực kỳ khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui