Khi hoàn tất danh sách, Sở Thiên đứng dậy, định ra ngoài để bắt đầu chuẩn bị, nhưng khi mở cửa, cậu chợt lặng im.
Một ý nghĩ bất ngờ lóe lên: có thể tất cả chỉ là một giấc mơ.
Sở Thiên đứng yên, đấu tranh với suy nghĩ của mình.
“Không thể nào,” cậu tự nhủ, “sự việc mấy năm đó quá chân thực.
Làm sao có thể chỉ là mơ?” Dẫu vậy, sự hoài nghi không ngừng gặm nhấm tâm trí cậu.
Cuối cùng, cậu đóng cửa lại, bước vào nhà với nỗi phân vân chưa thể giải đáp.
Để chắc chắn rằng những ký ức về tận thế không chỉ là ảo ảnh, Sở Thiên quyết định đợi đến tối.
Theo như ký ức của mình, ngoại ô thành phố sẽ có một ngôi làng mà toàn bộ người dân mất tích một cách bí ẩn và được cảnh sát phát hiện vào ngày hôm nay.
Cậu không rõ sự kiện này là do con người hay là điềm báo của tận thế, nhưng đó sẽ là dấu hiệu rõ ràng nhất để kiểm chứng ký ức của cậu.
Sở Thiên bật tivi và ngồi chờ đợi.
Cậu hồi hộp theo dõi các bản tin, hy vọng rằng sự kiện này sẽ diễn ra đúng như trong ký ức.
Nếu tin tức tối nay thông báo về ngôi làng mất tích toàn bộ người dân, cậu sẽ biết chắc rằng mình không hề mơ.
Cậu sẽ có thể chuẩn bị kỹ càng cho tận thế sắp đến.
Nhưng nếu bản tin không thông báo gì, Sở Thiên sẽ nhẹ nhõm hơn.
Mọi thứ đều là mơ sẽ là điều tốt nhất.
Sống trong một thời buổi bình an, không phải ngày ngày lo sợ về việc sinh tồn, vẫn tốt hơn nhiều so với viễn cảnh tận thế đầy khủng khiếp.
Dù sao, cậu cũng hy vọng rằng thế giới mà cậu đang sống vẫn là một nơi an toàn và yên bình.
Trong lúc chờ, một cơn mưa đầu mùa hạ bắt đầu tí tách rơi, từng giọt mưa nặng nề quật xuống mặt đường phố nhẵn nhụi như đánh sâu vào quá khứ trong lòng Sở Thiên.
Cậu vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi, cũng bị vứt lại trong một góc nhỏ của thành phố tấp nập nhộn nhịp này trong một cơn mưa đầu hạ.
Những ký ức về những ngày tháng đầu đời tràn về, như những giọt mưa không ngừng rơi trên mái hiên.
Lúc còn nhỏ, Sở Thiên phải lớn lên với đủ mọi cách sinh tồn.
Ban đầu là trộm cắp, cậu lẻn vào các khu chợ đông đúc, lợi dụng sự bất cẩn của người lớn để kiếm những thứ lặt vặt.
Khi đã khôn hơn chút, cậu bắt đầu tham gia vào những vụ cướp giật nhỏ lẻ, mỗi lần chạy trốn là một lần mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Không chỉ dừng lại ở đó, Sở Thiên còn buôn bán thông tin, liên lạc với nhiều đầu dây lớn nhỏ trong thành phố, từ đó có được những thông tin quý giá để đổi lấy đồ ăn và tiền bạc.
Cuộc sống của Sở Thiên thay đổi khi cậu được một ông lão thương người thu xếp cho một công việc ổn định về tay chân.
Tuy mệt nhọc nhưng đó là công việc kiếm tiền trong sạch.
Ông lão dặn dò cậu phải bỏ những thứ xấu xa trước đây, rằng cuộc sống lương thiện sẽ mang lại cho cậu một tương lai tươi sáng hơn.
Sở Thiên biết ơn ông lão vô cùng và cố gắng làm việc chăm chỉ, không dám lơ là.
Khi trưởng thành, ông lão ấy mất.
Sở Thiên, nhờ thông minh, tài ăn nói, sắp xếp gọn gàng ổn thỏa lại nhanh nhạy, được một công ty đem về đào tạo thành tài.
Cậu trở thành trợ lý của giám đốc một công ty có tiếng.
Những năm tháng yên ổn đó đã giúp cuộc đời cậu phất lên, mọi thứ dường như đang đi đúng hướng.
Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng suôn sẻ.
Chỉ sau ba năm yên yên ổn ổn, tận thế ập đến.
Zombie tràn ngập khắp nơi, mọi nỗ lực của Sở Thiên bị đánh bay.
Nhưng cũng nhờ bản thân có được chút năng lực sinh tồn từ ngày nhỏ, cậu trốn chạy và bảo toàn mạng sống được trong những ngày tận thế đầu tiên.
Những kỹ năng cũ đã giúp cậu sống sót khi mà mọi thứ xung quanh đều sụp đổ.