Sở Thiên không mất nhiều thời gian để tiếp tục kế hoạch của mình.
Cậu đến công ty xây dựng có uy tín nhất trong ngành, đặt ra yêu cầu rõ ràng: căn nhà cần được gia cố bằng thép, sắt chắc chắn, đồng thời sửa sang sân vườn để tạo ra một căn hầm kín đáo để lưu trữ vật tư, việc xây sửa cần hoàn thành trong vòng hai mươi năm ngày.
Cậu cũng đề cập đến việc công ty sẽ được trả thêm tiền xứng đáng với công sức họ bỏ ra, bất kể có gấp ba hay gấp năm lần, nhưng điều này phụ thuộc vào việc hoàn thành đúng tiến độ và chất lượng công việc.
Ban đầu, những người đại diện cho công ty xây dựng có vẻ hoảng hốt trước yêu cầu của Sở Thiên.
Họ gấp rút điện thoại gọi giám đốc của công ty ra nói chuyện trực tiếp.
Giám đốc đưa ra nhận định rằng việc hoàn thành công trình trong thời gian ngắn như vậy có thể đòi hỏi họ phải điều động thêm lao động.
Tuy nhiên, ông cũng cảnh báo rằng trong quá trình làm việc gấp rút, có thể xuất hiện một số lỗi nhỏ.
Ông yêu cầu Sở Thiên cần phải chấp nhận điều này.
Sở Thiên lắng nghe những lời của giám đốc và sau đó đưa ra quyết định một cách quyết đoán.
Cậu chấp nhận rủi ro, chỉ cần bảo vệ được bên ngoài nhà và kho thật chắc chắn, bên trong lại không sập là được và yêu cầu công ty xây dựng đảm bảo rằng mọi công việc sẽ được thực hiện với chất lượng cao nhất có thể, mặc dù trong thời gian ngắn.
Cậu cũng cam kết trả trước 30% số tiền và sau khi công việc hoàn thành.
Trong vòng 10 ngày, cậu sẽ thanh toán phần còn lại theo hợp đồng.
Sau khi thành công kí hợp đồng với công ty xây dựng, Sở Thiên nhận được một cuộc gọi sau khi bước ra khỏi đó, nhìn vào tên người gọi là Tạ Quang Hồng, giám đốc công ty cậu, cậu vừa bước lên xe vừa nghe máy:
"Tại sao nghỉ lễ kết thúc rồi mà em không tới làm?" - Giám đốc hỏi.
Sở Thiên nắm chặt vô-lăng, đầu óc chợt nghĩ về thời gian đầu khi tận thế, cậu không biết giám đốc lúc đó làm gì, ở đâu, có sinh tồn nổi với thế giới khắc nghiệt đó không, sau đó lại nhớ về sự phản bội của những người xung quanh.
Cậu lặng im không nói nổi lên lời.
Thấy Sở Thiên hơi lạ, giám đốc quan tâm:
"Em sao vậy, gặp chuyện gì sao, hay vấn đề khó nói, hay em bị ốm rồi? Nếu là việc tôi giúp được thì tôi sẽ giúp em"
Cảm nhận sự ấm áp của giám đốc, khóe mắt cậu chợt cay cay, cậu lại nhớ về ơn cũ nhận của anh.
Nhờ anh ấy đào tạo mà cậu mới bước được lên vị trí cao cao tại thượng như ngày hôm nay, nếu không phải tận thế xuất hiện, có lẽ cuộc đời cậu sẽ cứ vậy mà phất lên, làm người không thể quên đi ơn nghĩa, nhất là từ một người ấm áp như giám đốc, liền cất lời:
"Anh à, nếu em nói với anh rằng em nhận được thông tin từ một nguồn tín hiệu tin cậy, từ một người quen trong nhà nước, anh có tin em không?" - Sở Thiên đáp lại.
Giám đốc, hơi bất ngờ, trả lời:
"Tin gì?"
Sở Thiên tiếp tục:
"Phòng nghiên cứu quân sự nhà nước bị rò rỉ chất cấm, nó biến đổi con người thành một thứ quái vật hung ác.
Chỉ trong một tháng nữa, có lẽ chất cấm này sẽ lan rộng sang các thành phố lớn, thị trấn.
Sự mất tích của người dân ở làng quê hôm qua là một trong số các nạn nhân của chất cấm này.
Anh, dù có tin thông tin này hay không, nhưng anh nên chuẩn bị một ít vật tư để cất trữ trong nhà muộn nhất là 25 ngày tới, phòng trường hợp bất đắc dĩ, sau ngày thứ 27 nên ở trong nhà, tránh ra ngoài đường hay đến công ty nhiều.
Em có lẽ sẽ nghỉ làm từ hôm nay.
Nếu có thêm thông tin gì mới, em sẽ báo lại anh sau..."