Sở Thiếu Anh Đừng Đến Đây!


Cô gái không biết thân biết phận kia bị kéo ra ngoài cũng đã hồi lâu nhưng dư âm của cô ta để lại cứ vẫn quanh trong đầu Sở Thẩm Mặc.

Anh bị liệt? Bọn họ nói anh bị liệt? Niềm kiêu hãnh của anh vậy mà để bọn họ chà đạp.
Thật muốn rút lưỡi khâu miệng bọn họ lại, nhưng công ty này có biết bao nhiêu người, làm được nhưng sẽ mất bao lâu?
Chịu không nổi anh lần nữa ấn cái nút trên bàn.
"Dương Dương, vào đây"
Dương Dương là trợ lý thân cận của anh vừa nghe anh gọi liền vội đi vào.
Vừa mở cánh cửa Dương Dương ngay lập tức cảm nhận được không khí nặng nề u ám trong phòng, nhìn đến khuôn mặt của tổng giám đốc cậu lại không rét mà run.
Không phải chỉ vì Hạ thư ký mà giận đến vậy chứ? Gọi cậu vào là để trút giận?
Thôi đi nha, cơn thịnh nộ của tổng giám đốc cậu gánh không nổi.
Suy nghĩ là thế nhưng Dương Dương vẫn trưng ra khuôn mặt bình thãn cúi đầu chờ lệnh của Sở Thẩm Mặc.
"Lại đây, tôi hỏi cậu"
Anh thấp giọng cất tiếng gọi Dương Dương đến.
Nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi, cậu chầm chậm tiến đến, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Đây có thể coi là kiếp nạn thứ 81 của cậu không?
Sở Thẩm Mặc trầm lặng một hồi sau đó lạnh giọng.

"Trong công ty có tin đồn nghi ngờ tôi bị liệt cái phương diện kia phải không?"
Anh chẳng ngại ngùng mà hỏi thẳng, Dương Dương bị anh hỏi đến ngơ, mắt cho O mồm chữ A, trên đầu treo dấu hỏi chấm cực lớn.
Đến bây giờ tổng giám đốc mới biết sao?
"Không có ạ"
Sở Thẩm Mặc liền nhíu mày, trong lòng có chút nhẹ nhõm hơn, đây là câu trả lời anh muốn nghe.

Có lẽ là lúc nãy Hạ thư ký kia muốn giữ mạng nên nói vậy thôi.
"Mọi người không nghi ngờ, mọi người chắc chắn"
Sở Thẩm Mặc còn chưa thả lỏng được bao nhiêu nghe câu này của Dương Dương anh lập tức đen mặt, không khí xung quanh anh như giảm đi chục độ.
Dương Dương cũng cảm nhận được, tay chân cậu phát run, bắt đầu khóc trong lòng.
Chồng ơi, cứu em! Có lẽ hôm nay em không về được nhà được rồi.
"Lui ra đi"
Dương Dương nghe đến câu này của Sở Thẩm Mặc lần nữa ngơ ngác, còn tưởng anh nổi trận lôi đình, chửi cậu một trận để xả giận, ai mà ngờ anh chỉ có một câu như vậy.
Mà nghĩ nhiều làm gì, còn không chuồng lẹ?
Cúi người nhận lệnh, Dương Dương quay người bước nhanh ra ngoài, vừa ra khỏi cửa cậu liền thở phào nhẹ nhõm.
Sống rồi! Sống thật rồi!
Tâm trạng cậu thì vui rồi lại rất khác tâm trạng của ai kia ngồi trong phòng.

Anh thở dài hết mấy hơi nhắm mắt gác lên trán khó chịu.
Anh vừa giận mà vừa hận.

Rốt cuộc là kẻ nào đồn ác nhân thức đức vậy?
Quan trọng là bây giờ phải giải quyết tin đồn này.

Anh đâu thể đứng trước mọi người tuyên bố anh không liệt, anh có thể hành hạ con gái nhà người ta mấy tiếng liền.
Suy nghĩ một lúc đột nhiên anh mở ra đôi mắt phượng, trên môi hơi câu lên.
Anh tìm ra cách giải quyết rồi.


Vừa vặn anh mới đuổi đi một cô thư ký cũng cần có người thế chỗ.
Hình như anh biết nên tìm ai rồi.
[...]
Tại Sở gia.
An Kỳ đang đọc sách sau vườn đột nhiên cô một trận rùng mình, theo thói quen cô kéo cao cổ áo.
Rõ ràng hôm nay trời không lạnh sao cô cứ thấy trong lòng run rẩy, thấp thỏm không yên như có gì đó không hay sắp xảy ra với mình.
Chỉ là cô không nghĩ tới nó lại xảy ra nhanh như vậy.

Trời vào chiều, ngồi trên bàn ăn An Kỳ chầm chậm ăn phần thức ăn của mình, cứ ngỡ ăn xong sẽ như mọi khi trở về phòng.
Nhưng còn chưa đợi cô đứng lên từ ngoài của đã có âm thanh xe chạy truyền đến.
Nhìn ra cô liền biết là xe của ai.
Sở Thẩm Mặc, hôm nay hắn về sớm vậy?
Thấy anh cô như thấy tà, nhanh chóng dọn bát đũa muốn đem vào trong bếp rồi nhanh chạy lên lầu khoá cửa, không cho anh gặp cô.
Kế hoạch cô tính rất kỹ lưỡng nhưng rồi lại bị một câu nói phá tan.
"Dọn ra, tôi đói"
Sở Thẩm Mặc cầm cặp táp trên người một thân âu phục từ ngoài cửa trầm ổn đi vào tiến thẳng đến chỗ bàn ăn ngồi xuống, tiện tay đem áo vest cùng cặp táp ném cho người hầu.
An Kỳ nghe lại vờ như không, chân vẫn cứ bước đi.
Cô không muốn thấy hắn chút nào.
"Tiền hỗ trợ cô nhi viện"
Anh nói không đầu không đuôi nhưng lại nhắc nhở được An Kỳ khiến cô phải dừng chân lại.

Hắn lại dùng cô nhi viện uy hiếp cô! Cô muốn phản kháng lắm, nhưng không được.
Dùng thái độ bất mãn cô quay trở lại, đem bát đũa sạch bày ra trước mắt anh, lại đi vào trong bếp bê ra món đầu bếp làm riêng cho anh.
Xong xuôi cô lần nữa muốn rời đi.
Sở Thẩm Mặc lại không cho cô thành toàn.
"Đứng lại, ở kế bên hầu tôi ăn"
Hà An Kỳ càng thêm không phục, cô bất mãn cắn môi mình, đứng ngay bên cạnh anh.
Từ đầu đến cuối buổi ăn, cô không mở miệng nói một câu, anh bảo gì cô chỉ làm đó không hơn không thiếu.
Sở Thẩm Mặc rất không ưng thái độ này của cô thêm hôm nay không được vui, ăn chẳng vào.
Ném đôi đũa xuống bàn ăn, anh khó chịu đứng lên.
"Dọn đi, sau đó tắm rửa sạch sẽ lên phòng tôi"
An Kỳ nghe đến lên phòng anh cô liền sợ hãi, thương tích anh để lại trên người cô vẫn còn hơn nữa cô rất ghét cảm giác ấy.
Vừa đau đớn lại còn nhục nhã.
Nhưng cô chỉ có thể bất lực chịu đựng tất cả, hợp đồng ký rồi biết bao giờ cô mới cô thể thoát khỏi hắn.
Thu xếp xong tất cả nghe theo lời anh tắm rửa rồi đi lên phòng.
Dù gì cũng phải chịu đau thôi thì cứ sớm một tí, cứ xem như bị heo gặm một cái, xong xuôi là có thể trở về phòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận