Phương Tịnh Nghi thấy Sở Thẩm Mặc rời đi, liền nhanh chóng bước vào phòng xem An Kỳ ra sao.
Vẻ mặt của Sở Thẩm Mặc không vui, ắt hẳn An Kỳ cũng không tốt hơn.
Như Phương Tịnh Nghi đã dự đoán.
An Kỳ không vui nổi.
Lúc bấy giờ cô vẫn ngồi yên, cái đầu nhỏ cúi thấp xuống nhìn mũi chân của mình, trên môi là nụ cười tự giễu.
Người mang cô đến công ty là anh, người sỉ nhục cô là anh, người gián tiếp đẩy cô vào cảnh thập tử nhất sinh cũng là anh, thế vậy mà anh lại cứu cô.
Cô có loại cảm giác bản thân mình điều gì cô cũng không tự quyết được chỉ có thể dựa vào anh, anh vui cô có thể an ổn một ngày, nhưng nếu anh không vui anh lại lấy cô ra trút giận, mà cô phản kháng được sao?
"An Kỳ"
Dòng suy nghĩ của cô lại bị tiếng kêu của Tịnh Nghi cắt đứt, lúc này cô mới hoàn thần, nhìn lên Tịnh Nghi cô khẽ đáp.
"Vâng?"
Phương Tịnh Nghi thở dài một hơi, cô chứng kiến An Kỳ lớn lên từng ngày, nhìn một cái cô liền biết An Kỳ có tâm sự.
Hơn nữa còn là loại chuyện rất khó nói.
Cô mong đừng như cô nghĩ, con bé chỉ mới 18 tuổi, nếu như cái cô dự đoán là đúng, há chẳng phải cuộc đời của An Kỳ sẽ bị chôn vùi sao.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé gầy gò của cô Tịnh Nghi nhỏ nhẹ hỏi.
"Em với thiếu gia có chuyện đúng không? Cứ nói đi chị nghe"
An Kỳ cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay của Tịnh Nghi cô chợt lặng người.
Như suy nghĩ gì đó, đôi môi cô mấp máy vài lần cuối cùng chỉ lắc đầu.
"Không có gì đâu, chị đừng lo"
Nói ra chỉ khiến Tịnh Nghi thêm lo lắng, Sở Thẩm Mặc là người không dễ chọc, Tịnh Nghi cũng như vậy.
Bình thường thì ít nói, nhưng khi giận lên thì trời cũng không cản được.
Từ trước đến gì chị luôn là người bảo vệ cô, ai dám ức hiếp cô chị sẽ liều sống chết với kẻ đó, Sở Thẩm Mặc cũng không ngoại lệ, cô sợ chị tức giận làm chuyện không phải, anh nhất định sẽ không tha cho chị.
Tịnh Nghi hít sâu một hơi xoa nhẹ mái tóc của An Kỳ, dang ra đôi tay ấm áp khẽ ôm cô vào lòng.
"Ngoan, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi"
An Kỳ lúc này cũng thả lòng người để cho Tịnh Nghi ôm, cô cũng ôm lại, nhụi khuôn mặt nhỏ vào lòng ngực của chị.
Thật muốn khóc quá! Tủi thân An Kỳ lại ôm Tịnh Nghi càng chặt, cô mong rằng sẽ được mãi mãi bình an như này.
Chẳng qua đó chỉ là ước mơ xa vời thôi.
Phương Tịnh Nghi hai mắt hiện lên ảm đảm, không ngừng vuốt lưng cô trấn an.
An Kỳ không nói nhưng cô biết, cái cô đoán hình như đúng rồi.
Cô cũng không giúp được nhiều cho An Kỳ, cô chỉ có thể an ủi, giúp đứa em này đỡ tủi thân phần nào.
Cô chỉ mong rằng Sở Thẩm Mặc vẫn còn tính người đến một ngày nào đó sẽ buông tha cho An Kỳ.
Hôm nay hắn lo lắng cho An Kỳ như vậy, hay là cô cứ thử thăm dò một chút tâm ý của hắn, từng bước giúp cô gái nhỏ thoát khỏi hắn.
[...]
Buổi tối trở về Sở gia, Phương Tịnh Nghi như lời đã dặn dò của Sở Thẩm Mặc đến báo cáo tình hình.
Vừa xử lý công việc anh vừa hỏi đến, cũng không có ngẩng đầu vẫn đang tập trung vào tài liệu.
"Cô ta thế nào?"
Phương Tịnh Nghi liền nhẹ giọng.
"Vẫn ổn, chỉ là tâm trạng không được tốt cho lắm, ăn uống chỉ được một ít"
Sở Thẩm Mặc nghe đến lập tức đen mặt.
Lại chống đối?
"Ép ăn, ngày mai tôi gửi người đến"
Phương Tịnh Nghi lắc lắc đầu, hắn ta vẫn cực đoan như vậy.
"Không phải biện pháp lâu dài, vấn đề là em ấy đang quá stress cần thư giãn"
Nhướng lên hai hàng chân mày ánh mắt anh đăm chiêu nhìn Phương Tịnh Nghi.
"Muốn gì nói đi"
Phương Tịnh Nghi môi hơi câu lên rồi lập tức nói.
"Cho em ấy thời gian rảnh ra ngoài, anh ép em ấy quá đáng chỉ khiến em ấy rơi vào trầm cảm"
Cắn môi khó chịu Sở Thẩm Mặc dựa cả người vào ghế, hơi thở có chút nhanh và nặng nề.
Rõ ràng anh đang không vui.
Chẳng qua một chút sợ sệt trong mắt Phương Tịnh Nghi cũng không có, cô vẫn giữ vững lập trường của mình.
Đợi thêm một chút, chiếc thẻ đen giá trị không giới hạn rơi xuống ngay dưới chân cô, âm thanh lạnh lùng của anh cũng vang lên.
"Cô ta muốn đi đâu thì đi"
Hạ người nhặt chiếc thẻ đen lên, Phương Tịnh Nghi vẫn dáng vẻ cũ, kính trọng chứ không sợ hãi.
"Không còn gì tôi lui ra đây"
Sở Thẩm Mặc vẫn nhắm mắt phẩy phẩy tay.
Phương Tịnh Nghi hiểu ý lập tức rời đi.
Lúc ra khỏi phòng cô không khỏi câu lên khoé môi của mình, có lẽ vẫn còn cứu vãn được.
Ngồi một mình trong phòng Sở Thẩm Mặc tự suy nghĩ, cũng không hiểu bản thân vì cái gì lại dễ thoả thuận với Phương Tịnh Nghi như vậy.
Có lẽ chính anh cũng nhìn ra được, khoảng thời gian này, Hà An Kỳ đã bị dồn ép đến sắp thở không nỗi.
Cho cô ra ngoài giải khuây cũng tốt, thời gian này anh cũng bận lo chuyện của Sở Nhất Kiến, không có thời gian "đòi nợ" cô.
Sau này tính với cô sau vậy.