Sở Thẩm Mặc ồ ồ thở dốc rút mình ra khỏi cô, mất đi sự ngăn chặn của anh dòng dịch vừa trút vào trong cô cũng chầm chậm chảy ra rơi xuống sàn.
Cô vừa mới tắm sạch lại bị anh làm bẩn rồi.
Như muốn chuộc lỗi, anh ôm cô bước vào bồn tắm đầy nước, giúp cô vệ sinh thân thể, từ đoá hoa kia lên đến tay chân thế mà đụng chạm một hồi cái nơi kia của anh lại cứng lên.
Cái này không trách anh được, là tại cô quá mê người thôi.
Đè người cô lên thành bồn anh muốn ăn sạch cô lần nữa, chỉ là anh còn chưa "ăn" cô đã run lẩy bẩy, chắc hẳn là do lạnh.
Dừng lại công cuộc của mình, anh chầm chậm ôm cô đứng lên.
Cô còn nhiều cái cần dùng làm để cô bệnh thì không hay.
Lấy khăn lau người cho cô anh trầm ổn đem cô ra cái giường lớn bên ngoài, còn cẩn thận lấy chăn đắp lên cho cả hai mà anh lại nằm trên cô.
Anh câu lên khó mỗi nham hiểm, bây giờ chắc hẳn là ấm rồi nhỉ? Không còn gì ngăn cản anh gấp gáp nâng chân cô lên cho tiểu đệ đệ của mình vào.
"Ư…"
Trong cơn mơ màng An Kỳ khẽ kêu, Sở Thẩm Mặc rít răng thoả mãn, nắm chặt chiếc eo mảnh khánh của cô anh bắt đầu luân động, đôi môi đào hoa hôn khắp người cô, nơi nào cũng lưu lại dấu vết của anh.
Chiếc chăn theo từng cái nhấc hong của anh mà động đậy, tần suất ngày càng tăng cao mà bên trong xảy ra điều gì ắt hẳn ai cũng đã biết.
Anh cũng không biết anh đã làm cô trong bao lâu chỉ biết làm từ lúc còn mưa đến hết mưa, thoả mãn rồi anh từ từ nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng rồi cả hai thiếp đi, ngủ một giấc thật ngon.
Thẳng cho đến khi trời tối An Kỳ bị cơn đói cùng cơn đau làm cho giật mình tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt điển trai của Sở Thẩm Mặc, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh gần như vậy, xem chừng là có chút đẹp trai nhưng tính tình của anh cô không chấp nhận nổi.
Động người một chút cô chợt phát hiện cô và anh cả hai đều trần trụi, một miếng vải che thân cũng không có.
Cô cũng nhớ ra cả hai đã trải qua chuyện gì, khuôn mặt trắng nõn lập tức ửng đỏ vì ngại và vì giận.
Cô nhanh chóng bật người ngồi dậy nhích xa anh một khoảng, cô không muốn cùng anh nằm chung một chỗ.
Cô vừa ngồi cánh tay của anh trên eo cô liền rơi xuống, anh cũng thức giấc.
Chầm chậm mở ra đôi mắt phượng anh liền nhìn thấy bộ dạng ngại đỏ mặt của An Kỳ.
Anh chợt cười, lấy tay chống đầu mình lên, ngả ngớn hỏi thăm cô.
"Lúc nãy không phải rất thích sao, bây giờ lại giả vờ thuần khiết ngại ngùng, cô cũng thay đổi nhanh quá đó"
An Kỳ cắn môi dưới, bộ dạng lưu manh cùng mỉa mai của Sở Thẩm Mặc khiến cô khó chịu càng thêm khó chịu.
Bắt lấy cái gối đầu cô ném thẳng vào mặt anh.
"Có tên vô lại như anh mới thích á"
"Phịch" một tiếng anh ăn trọn đòn của cô, thế nhưng anh chỉ cười, nhắm mắt mở mắt anh nhìn chăm chăm cô.
An Kỳ cảm nhận được nguy hiểm rồi, thà rằng anh tức giận mắng chửi còn hơn bộ dạng cao thâm khó lường này.
An Kỳ cố nhích ra sau, cô chuẩn bị sẵn rồi, chân vừa chạm đất nhất định sẽ chạy.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, mới nhích được hai lần cô đã bị anh nắm lấy đôi chân trắng nõn kéo lại đè xuống giường, anh thì trên người cô chèn ép.
Tim An Kỳ thình thịch đập, lúc nãy cô nào có biết sợ, bây giờ thì biết rồi, Sở Thẩm Mặc giận lên chắc hẳn lại sẽ làm ra trò đồi bại với cô.
Thế nhưng cô nhầm, hắn không giận cô mà ngược lại còn cười rất ma mị.
"Cô cũng nên tự hào đi, tôi chỉ vô lại với mình cô thôi"
An Kỳ giật giật khoé môi, tự hào vì hắn vô lại với cô? Hắn điên hay sao mà nghĩ ra ý nghĩ đó.
Nhưng cô lại không dám chống đối anh nữa, hít sâu một hơi cô cố gắng làm theo lời anh nói, nở một nụ cười thân thiện cô nhẹ nhàng nói.
"Thật cảm ơn anh, hihi"
Rõ ràng là đã theo ý anh nhưng sắc mặt anh dần đen đi.
An Kỳ bất an, có phải cô nói sai gì không.
Cô thật không ngờ đến không những sai mà còn là quá sai.
Cô cứ nghĩ nghe lời anh là tốt nhưng cô đâu biết biểu cảm và lời nói của cô nó sượng trân cỡ nào.
Ý tốt của cô rơi vào mắt anh như sự châm chọc.
Sở Thẩm Mặc nhướng mày rồi gật gật đầu, cái cô gái nhỏ này ngày càng lớn gan, anh không dạy lại chắc có ngày leo lên đầu anh ngồi.
Bóp chặt hai má của cô, anh dần hạ người muốn hôn lấy đôi môi không an phận của cô.
Thấy khuôn mặt anh ngày càng đến gần, An Kỳ càng lo lắng, mắt nhắm tịt không dám đối diện.
Thế vậy mà lúc môi anh sắp chạm môi cô thì…
"Ọt, ọt~"
Âm thanh lạ lùng thu hút sự chú ý của cả hai, khuôn mặt sợ hãi của An Kỳ lập tức chuyển sang ngại ngùng.
Là bụng cô kêu.
Sở Thẩm Mặc cũng nhận ra điều này, anh chợt nhíu mày rồi hỏi cô.
"Đói sao?"
An Kỳ dù đói nhưng vẫn kịch liệt lắc đầu.
"Không đói"
"Ọt~~"
Âm thanh từ bụng cô lần nữa phát ra thành công biến thành cú vả mặt cô.
Sở Thẩm Mặc tặc lưỡi sau đó buông tha cho cô, ngồi xuống mép giường, anh lấy ra điện thoại.
"Chuẩn bị một phần ăn tối đầy đủ cho hai người, một lúc nữa tôi xuống"
Nói rồi anh cúp máy.
An Kỳ khuôn mặt vẫn đỏ ửng nhìn anh mấy lần rồi e thẹn cúi đầu.
Tuy là chán ghét anh nhưng cái loại thất thố này thật khiến cô xấu hổ.
Có cái lỗ cô sẽ lập tức chui xuống.
Sở Thẩm Mặc lần đầu thấy được bộ dạng này của cô thích thú nói.
Tức giận lúc nãy cũng quên đi.
"Thay đồ rồi xuống ăn với tối, ngại không chết nhưng đói sẽ chết"