Sở Thẩm Mặc trên môi treo nụ cười hài lòng.
Cắn lấy một miếng, thế nhưng vẫn chưa đủ, anh nắm lấy An Kỳ kéo vào lòng mình.
Để cô ngồi đối diện anh.
Anh ăn luôn cái miếng bánh trong miệng cô.
An Kỳ bất ngờ mở to mắt, tiếp xúc thân mật khiến mặt cô đỏ ửng.
Miếng bánh trong miệng cái bị chiếc lưỡi thuần thục của anh kéo ra, anh còn tranh thủ lướt qua một vòng quanh môi cô.
Cái tên này ngộ nghĩnh thật, rõ ràng bảo cô ăn, đến khi cô ăn thì lại cướp bánh của cô.
Nhai được vài lần Sở Thẩm Mặc từ từ cảm nhận.
An Kỳ cũng có phần tò mò liền hỏi đến.
"Ngon không?"
Cô làm cả buổi đó, tâm tư không ít đâu.
Sở Thẩm Mặc nhìn cô hai mắt hiện lên đăm chiêu.
"Không ngon, còn thiếu chút gia vị…"
Anh dừng một chút rồi nhìn chăm chăm vào môi của cô.
"Thiếu cái gì?"
Hai mày An Kỳ nhíu lại, bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là thiếu cái gì, rõ ràng trước giờ cô làm đều như thế, lần này cũng đầy đủ.
"Thiếu em!"
Sở Thẩm Mặc vội nói.
Lần nữa anh hạ môi mình đặt lên môi cô, ngấu nghiến hôn.
Chiếc lưỡi linh hoạt luồng vào khoang miệng rút lấy mật ngọt của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương thơm mềm.
"Ưm…"
An Kỳ đặt tay mình lên ngực anh, cố đẩy ra, nhưng anh lại ôm cô càng chặt, hôn tới tấp.
Đến khi rời khỏi, An Kỳ như biến thành quả bóng xì hơi, mềm nhũn dựa vào người anh thở dốc.
Sở Thẩm Mặc cười gian manh, đưa lưỡi quét qua môi mình, cảm nhận lần nữa hương vị của cô còn sót lại.
"Giờ thì ngon rồi, rất ngọt"
An Kỳ phồng má hờn giận, cái tên vô sỉ nay, còn nghĩ hắn buồn sẽ không thể ghẹo cô.
Ai mà ngờ có đánh chết hắn hắn vẫn thói cũ.
"Buông tôi ra, không cho anh ăn nữa"
An Kỳ giãy dụa muốn tuột xuống, Sở Thẩm Mặc chỉ nhìn cô, môi anh hơi mím lại.
Bàn tay đang ôm eo cô dần buông ra di chuyển đến mặt của cô ôm lấy.
Anh cụng trán mình lên trán cô, mũi mình đụng vào mũi cô.
"Hôm nay tôi hơi mệt, chiều tôi một tí có được không?"
Anh thật sự rất mệt, dù có cố gắng dùng công việc để quên đi nhưng vẫn không giúp ích được bao nhiêu.
Sự thật vẫn ở đó.
Mẹ anh phát điên, ba anh hại chết ba mẹ của An Kỳ.
Mà đáng sợ hơn là hôm nay Lý Kim Dung như nhắc nhở anh.
An Kỳ quá ngây thơ, cô chẳng biết gì về ân oán ấy.
Nếu cô không tránh xa họ ra, cô nhất định sẽ bị tổn thương.
Giống như hôm nay, anh không đỡ chắc mẹ anh sẽ đánh An Kỳ đến chết.
Giọng anh trầm trầm có thể nghe ra nội tâm anh là một mớ hỗn độn.
An Kỳ cũng vì điều này mà ngưng giãy nảy.
Cô dừng lại cảm nhận hơi thở khó nhọc của anh.
Anh giờ đây như một con hổ oai hùng bị thương.
Đau nhưng chẳng thể nói ra, chỉ có thể âm thầm gặm nhấm.
Anh ngẩng đầu lên, vòng tay ra sau lưng An Kỳ, gục đầu lên vai cô.
"Em có muốn biết chuyện năm xưa không?"
Anh chỉ muốn cô biết sợ để tránh xa Lý Kim Dung và Sở Nhất Kiến.
Anh càng ngày càng sợ mất cô rồi.
Đột nhiên, anh hỏi cô, làm cô có chút giật mình.
Cô đương nhiên muốn biết.
"Muốn"
Sở Thẩm Mặc ngẫm nghĩ một lúc hít sâu một hơi anh mới chầm chậm nói.
Kể hết cho cô nghe về ân oán năm xưa, lý do mẹ anh hận mẹ cô, lý do Sở Nhất Kiến nhận nuôi cô.
Và đương nhiên anh giấu nhẹm chuyện Sở Nhất Kiến giết ba mẹ cô.
An Kỳ nghe đến nổi lạnh cả người, ân oán thật sự sâu đậm đến vậy sao?
Mà trong câu chuyện này mẹ cô không có lỗi và cô cũng không có lỗi.
Nhưng đến cuối cùng lại bị cuốn sâu vào.
Sở Thẩm Mặc ngước đầu lên véo nhẹ má cô.
"Nhớ, em phải tránh xa Lý Kim Dung và Sở Nhất Kiến có biết không?"
An Kỳ nhìn sâu vào mắt anh.
Thấy trong đấy ngập tràn lo lắng.
Cô biết nhưng trong hai mắt cô đầy nghi hoặc và ấm ức.
"Mà tôi rốt cuộc có lỗi gì trong câu chuyện này?"
Sở Thẩm Mặc lắc đầu.
"Em không có lỗi"
An Kỳ lại cười.
"Thế sao lúc trước anh lại làm thế với tôi?"
Sở Thẩm Mặc mấy phần cũng đoán được phản ứng này của cô, anh đã chuẩn bị tinh thần nghe cô trách mắng.
"Là anh mù quáng!"
Thà rằng anh để cô biết được sự thật rồi tránh xa hai con người đáng sợ kia ra.
Cô giận anh một chút cũng được.
Quả thật là anh vô lý.
Đến bây giờ khi bình tĩnh anh mới biết mình đã tệ hại ra sao.
"Hiện giờ anh biết mình có lỗi, tha thứ cho anh được không? Từ bé đến lớn anh đã không có được một gia đình êm ấm, tận đến khi lớn lên anh vẫn cô đơn, giờ đây anh chỉ còn mỗi em thôi"
Anh dùng khổ nhục kế, nhìn thẳng vào mắt cô, hai tròng mắt anh rưng rưng đáng thương.
An Kỳ câu môi lên cười mỉa mai.
Trước giờ cô còn tưởng rằng anh hận cô vì điều gì kinh khủng lắm, hoá ra chỉ vì cô là con gái của người mà ba anh yêu.
Thật nực cười.
Đáng lý ra cô phải giận anh, thật giận anh, nhưng không hiểu sao nghĩ đến từng việc anh làm cho cô, cô lại giận anh không nổi.
Đỡ đạn, cứu cô, cho cô cảm giác hạnh phúc, cảm giác vô tư hồn nhiên.
Cô quá yếu mềm rồi! Nhưng trách làm sao được, có lẽ cô cũng đã quen việc có anh cạnh bên.
Cô nào đau biết được, yêu càng nhiều thì sẽ lại đau càng nhiều..