Sở Thiếu Quay Đầu Ngày Ngày Ăn Vả


Nửa năm sau ly hôn, Sở Mộ Bạch vẫn chưa có người mới.

Hằng ngày, anh đến công ty làm việc rồi lại về nhà, chăm sóc cho cô con gái nhỏ.

Thi thoảng, Sở Mộ Bạch lại len lút đứng trước cửa nhà Thẩm Vân Hạ, âm thầm quan sát cô.

Cuộc sống của anh vô cùng tẻ nhạt, dường như chẳng có niềm vui nào là trọn vẹn.
Hôm nay, Thẩm Vân Hạ đến công ty làm việc như mọi ngày, cấp trên kêu cô vào phòng, giao cho một nhiệm vụ mới.

Sắp tới cô phải sang nước ngoài một tuần, gặp gỡ đối tác và bàn giao công việc cho chi nhánh bên đó.

Lần đầu tiên xuất ngoại, Thẩm Vân Hạ có chút lo lắng.
“Em sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
Đây là cơ hội tốt, Thẩm Vân Hạ cần phải nắm bắt.

Nếu chuyến đi này thành công, cô sẽ được thăng chức, mức lương cũng tăng theo hệ số nhân.

Từ này, cuộc sống của ba mẹ con cô sẽ càng tốt đẹp hơn.
Một thời gian dài trôi qua, Thẩm Vân Hạ vẫn luôn ghi nhớ bóng hình của của Đặng Tư Thành.

Đêm đến, trước khi đi ngủ, cô vẫn xem đi xem lại mấy tấm ảnh cũ của anh khi cô còn học ở lớp tại chức.

Vì vậy, Thẩm Vân Hạ cũng vơi đi nỗi nhớ anh.
Ngày mai Thẩm Vân Hạ sẽ bay sang nước ngoài công tác, hai đứa nhỏ cô đành giao lại cho Sở Mộ Bạch chăm sóc giùm mình.

Cô hẹn Sở Mộ Bạch ra ăn tối, dẫn theo Tiểu Thành và Tiểu Nặc để gửi anh chăm sóc khi cô vắng nhà.
“Vân Hạ, em vẫn khỏe chứ?”
Ít khi gặp mặt trực tiếp, Sở Mộ Bạch nói chuyện với cô có phần xa lạ.

Anh vẫn chưa quên được cô, sợ sơ ý lại để lộ tình cảm của mình.

Còn cô thì khác, xem anh như một người bạn, thoải mái trò chuyện:
“Em vẫn tốt.

Công việc của anh sao rồi? Dạo này hình như rất bận, ít khi thấy anh tới thăm hai đứa nhỏ.”
Sở Mộ Bạch gật đầu.
Sở dĩ anh không ghé nhà cô thường xuyên là sợ sẽ lún sâu vào đoạn tình cảm mà mình không thể quên.

Còn về Tiểu Thành, Tiểu Nặc, anh vẫn hay đến trường đón chúng đi học về, đi ăn, đi chơi, tuyệt đối không để hai đứa nhỏ phải thấy tủi thân.

Điều này, Thẩm Vân Hạ không hề hay biết.
“Em thì sao? Đã có… người nào chưa?”
Sở Mộ Bạch muốn hỏi về mối quan hệ của Thẩm Vân Hạ với Đặng Tư Thành.

Tuy nhiên, khi không còn là vợ chồng, bất kể lời hỏi thăm nào cũng trở nên gượng gạo.
“Hiện tại em chưa nghĩ đến chuyện đó.

Chăm sóc Tiểu Thành với Tiểu Nặc nên được ưu tiên hơn hết.”
Đó là suy nghĩ của cô, cũng là suy nghĩ của Sở Mộ Bạch lúc này.
“Vậy cũng tốt.

Dù sao chúng ta cũng ly hôn rồi, em xứng đáng có một người tốt hơn anh.”
“Anh cũng vậy.”
Ăn tối xong, Thẩm Vân Hạ cùng Sở Mộ Bạch đưa hai đứa nhỏ về nhà họ Sở.

Lâu lắm rồi không gặp lại Thẩm Vân Hạ, bà Ân Hiểu Cầm vẫn đối xử tốt với cô:
“Vân Hạ, ngồi đi con.”
“Cảm ơn bác.”
Hai người đã ly hôn, Thẩm Vân Hạ cũng thay đổi cách xưng hô cho phải phép.

Ngộ ngỡ có ai nghĩ nhiều lại bảo cô muốn quyến rũ anh, tìm cách trở lại làm thiếu phu nhân nhà họ Sở.

Từ sau khi bọn họ kết thúc cuộc hô nhân không hạnh phúc, Sở Mộ Nhiên đối với cô cũng không còn gay gắt như xưa.
“Ngày mai con phải đi công tác một tuần ở nước ngoài.

Hai đứa nhỏ con nhờ bác chăm sóc giùm.”
“Yên tâm đi, mẹ sẽ chăm sóc bọn nhỏ thay con.”
Nhất thời, bà Ân Hiểu Cầm vẫn chưa thể đổi cách xưng hô.

Đối diện với bà, Thẩm Vân Hạ có chút ngại ngùng.
“Vậy con xin phép về trước để chuẩn bị.”
“Ừ!”
Thẩm Vân Hạ ngồi xuông ôm hai đứa nhỏ vào lòng, cẩn thận dặn dò: “Ngày mai mẹ có việc bận, phải đi làm xa.

Hai đứa ở nhà nghe lời bố, nghe lời bà nội, tuần sau về mẹ mua đồ chơi cho nhé!”
“Vâng ạ!”
Nói xong, Thẩm Vân Hạ đi ra ngoài, Sở Mộ Bạch đuổi theo cô đề nghị: “Để anh đưa em về!”
“Không cần đâu.

Em tự đón xe được.”
“Em nói ly hôn rồi chúng ta vẫn là bạn.

Không lẽ… em vẫn còn tình cảm với anh sao?”
“Vậy phiền anh nhé!”
Trên đường trở về, hai người không nói với nhau một câu nào, bầu không khí vô cùng yên lặng.

Khi đến nhà, Thẩm Vân Hạ nói tiếng cảm ơn Sở Mộ Bạch, dặn anh một vài thứ liên quan tới hai đứa nhỏ rồi đi vào.

Một lúc sau, tiếng động cơ vang xa dần, chiếc xe màu đen cũng không còn ở đó nữa.
Khi chuông báo thức vang lên, Thẩm Vân Hạ mang theo hành lý ra sân bay, đón chuyến sớm nhất sang nước Nhật.

Chuyến bay vừa đáp xuống, cô dựa theo hình ảnh mà Đặng Tư Thành đăng trên trang cá nhân, chạy tới tìm anh.

Kết quả, sau khi rong ruổi khắp các con phố xa lạ, cuối cùng Thẩm Vân Hạ cũng được nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu.

Khi ở cạnh nhau, cô không nhận ra tình cảm của mình.

Khi xa rồi, trái tim cô lại ngày đêm thổn thức, nhung nhớ khôn nguôi.
“Đặng Tư Thành!”
“Vân Hạ! Sao em lại ở đây?”
Giữa rừng hoa anh đào đang trổ bông, cánh hoa bay bay trong gió, hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý vô cùng sâu đậm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui