Hay tin Joyce bị bắt giam, Ngô Thần Thần vô cùng vui mừng.
“Cuối cùng cô cũng có ngày hôm nay.
Đúng là ngu xuẩn!”
Nếu là Ngô Thần Thần, cô ta sẽ không lựa chọn cách thức ngu ngốc như Joyce đã làm.
Khi trong tay có tiền, con người ta nên để cho đồng tiền ra mặt, còn bản thân mình phải tìm cách né tránh những rắc rối từ trên trời rơi xuống.
“Giả sử Thẩm Vân Hạ cũng biến mất khỏi thế giới này thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?”
Vừa ngồi xem tivi, Ngô Thần Thần vừa cười khoái chí.
Cô ta không thể bước chân vào nhà họ Sở thêm một lần nào nữa, vậy thì… Thẩm Vân Hạ cũng đừng mơ tưởng tới điều đó.
Nghĩ là làm, Ngô Thần Thần bắt tay vào thực hiện kế hoạch.
***
Hôm nay, sau khi đi làm về, Thẩm Vân Hạ ghé vào siêu thị mua chút thức ăn về nhà nấu cơm.
Từ khi rời khỏi nhà họ Sở, cuộc sống của cô có vất vả hơn một chút nhưng tâm trạng lúc nào cũng vô cùng thoải mái.
Không bị ràng buộc, không bị kiểm soát, Thẩm Vân Hạ được tự do sống cuộc đời mà mình muốn.
“Chắc bọn nhỏ sẽ thích món này lắm.”
Thẩm Vân Hạ vừa mua thức ăn vừa nghĩ đến Tiểu Thành và Tiểu Nặc.
Cứ cách vài ngày, Sở Mộ Bạch lại đến thăm con nên bọn trẻ không cảm thấy bị bỏ rơi.
Vậy cũng tốt, ít ra chúng có đủ tình yêu thương của bố mẹ, đó là điều mà cô mong muốn.
Ra khỏi siêu thị, Thẩm Vân Hạ đi bộ về nhà.
Chỗ này cách nơi cô ở chỉ 500 mét, Thẩm Vân Hạ thong thả vừa đi vừa ngắm nhìn sắc màu hoàng hôn đỏ rực phía cuối chân trời.
Đã lâu lắm rồi cô mới có thời gian để tận hưởng cuộc sống.
“Thật dễ chịu.”
Cách đó không xa, một ánh mắt luôn dán theo từng cử động của Thẩm Vân Hạ.
Cho dù cô tránh đường hay bước đi, đôi mắt đó vẫn không ngừng bám lấy cô.
Khi nhận ra cơ hội đã đến, Ngô Thần Thần bắt đầu tăng tốc.
Trước khi về đến nhà, Thẩm Vân Hạ phải đi vào một con đường tường đối vắng vẻ.
Ngày thường con đường này rất ít người qua lại, trời hôm nay vừa mưa nên chẳng có ai lái xe vào.
Nhận ra đã sắp tiếp cận mục tiêu, Ngô Thần Thần nhấn ga phóng tới.
“Cẩn thận!”
Sở Mộ Bạch hét lên, nhanh tay kéo Thẩm Vân Hạ sang một bên.
Bị tấn công bất ngờ, Thẩm Vân Hạ giật thót tim, người cứng đờ.
Không tông chết được Thẩm Vân Hạ, Ngô Thần Thần phóng xe đi mất hút, nước bắn tung tóe sang hai bên.
“Em không sao chứ?”
“Không… tôi không…”
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Thẩm Vân Hạ còn chưa kịp định thần lại.
Ghi nhớ biển số xe của kẻ muốn giết cô, Sở Mộ Bạch lấy điện thoại ra gọi cho cấp dưới:
“Mau cho người điều tra chiếc xe mang biển số 52C – 7845.
Có thông tin gì lập tức báo ngay cho tôi.”
“Vâng, thưa sếp.”
Đút điện thoại vào trong túi, Sở Mộ Bạch đi một vòng quanh xem cô có bị thương không.
Kết quả, anh thấy bắp chân cô đang chảy máu, có thể là do chiếc xe kia quẹt trúng.
“Để anh đưa em tới bệnh viện.”
“Không cần đâu.
Tôi…”
Không quan tâm Thẩm Vân Hạ có tự nguyện hay không, Sở Mộ Bạch bế cô lên xe, đưa cô tới bệnh viện băng bó.
Túi thức ăn cô mua từ siêu thị về đã rơi khỏi tay, trái cây nằm lăn lóc giữa đường.
Sở Mộ Bạch không biết ai muốn hãm hại Thẩm Vân Hạ nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người làm tổn hại đến người anh yêu.
Sau khi thực hiện các kiểm tra, bác sĩ nói rằng Thẩm Vân Hạ chỉ bị hoảng sợ quá độ mà thôi, tiêm một mũi thuốc an thần là ổn.
Cô bị vết thương ngoài da, xử lý bằng thuốc sát trùng là không còn vấn đề gì cả.
Muốn bồi đắp tình cảm với Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch nói với người điều dưỡng:
“Để tôi làm được rồi.”
“Vâng.”
Sở Mộ Bạch lấy thuốc sát trùng cộng với một miếng bông gòn rồi ngồi xuống xử lý vết thương cho cô.
Thẩm Vân Hạ nhìn anh với vẻ mặt hoài nghi: “Tại sao anh lại xuất hiện ở đó?”
“Lúc nào anh cũng đi theo bảo vệ em mà.”
“Có phải anh thuê người làm ra chuyện này không? Anh muốn tôi cảm động rồi tha thứ cho anh chứ gì?”
Từng sống chung với Sở Mộ Bạch một thời gian, cô thừa biết không có chuyện gì mà Sở Mộ Bạch không dám làm.
“Anh có điên cũng không đem tính mạng của em ra đùa giỡn.
Nếu em chết đi, hai đứa nhỏ phải làm sao?”
Sở Mộ Bạch thừa nhận mình từng làm những chuyện tán tận lương tâm, không đáng được tha thứ.
Tuy nhiên, sau những chuyện đã trải qua, anh muốn chinh phục cô bằng chính tình yêu của mình.
“Anh không nói dối tôi đấy chứ?”
“Sở Mộ Bạch anh dám làm dám nhận.”
Thẩm Vân Hạ tạm thời tin lời anh nói nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô sẽ quay về với Sở Mộ Bạch.
“Để tôi tự làm được rồi.”
Giật lấy tăm bông từ tay anh, Thẩm Vân Hạ tự sát trùng vết thương rồi băng bó lại.
Lúc này, cô đột nhiên nhớ tới hai đứa nhỏ đang ở nhà liền nhìn Sở Mộ Bạch:
“Nếu chuyện này không phải anh làm thì chắc chắn người đó rất hận tôi.
Hai đứa nhỏ…”
Hiểu ý của cô, Sở Mộ Bạch lái xe đưa Thẩm Vân Hạ về tới nhà.
May sao lúc này bọn trẻ vẫn đang chơi với nhau, chưa bị ai tiếp cận.
“Mẹ ơi, con đói bụng.”
“Đợi mẹ một chút, sẽ có cơm ăn ngay.”
Không thể nấu cơm được nữa, Thẩm Vân Hạ đành đặt đồ ăn ngoài, bao gồm luôn cả phần của Sở Mộ Bạch xem như là một lời cảm ơn.
Điện thoại Sở Mộ Bạch đổ chuông, người gọi đến là cấp dưới của anh:
“Đã tìm ra danh tính của người lái chiếc xe đó.”.