Sau khi rời khỏi công ty Sở Thị, Thẩm Dật Nhiên một mình về nhà.
Thế nhưng còn chưa đi được nửa đường, nhà họ Thẩm đã gọi đến cho cô.Thẩm Dật Nhiên vô cùng đau đầu.
Cuối tuần này cô phải về nhà dùng “bữa cơm thân mật”.
Vừa nghe đã thấy chán nản!Thẩm Dật Nhiên còn lạ gì cái gọi là “bữa cơm thân mật”? Còn không phải là ngồi đó nghe mẹ con Thẩm Oánh Oánh ba hoa chích chòe, mồm mép giả tạo?Thế nhưng chuyện mà Thẩm Dật Nhiên bất ngờ nhất còn ở phía sau.
Đó là ngày hôm đó còn có sự xuất hiện của Sở Thiên Trạch.Thẩm Dật Nhiên kinh ngạc nhìn Sở Thiên Trạch nghiễm nhiên ngồi ở phòng khách, chuyện trò nhát gừng với ông Thẩm.
Thấy Thẩm Dật Nhiên về, ánh mắt lãnh đạm của anh mới có chút ấm áp.“Nhiên Nhiên, em về rồi.” Sở Thiên Trạch mỉm cười bước đến bên cạnh cô.Thẩm Dật Nhiên chợt thấy gai người, vội tiến lại gần rồi thầm thì với Sở Thiên Trạch:“Sở tổng, anh có thể gọi tôi là Thẩm Dật Nhiên như cũ được không? Vả lại, anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Tôi… nổi da gà!”Sở Thiên Trạch giật giật khóe miệng, Thẩm Dật Nhiên có cần nói thẳng như vậy không? Nghe rất tuyệt tình! Nhưng mà Sở tổng băng lãnh đâu dám thể hiện sự bất mãn, chỉ đành mỉm cười rồi đáp:“Cũng được, nếu em không thích thì tôi sẽ gọi em là Dật Nhiên.”Thẩm Dật Nhiên run người một cái rồi lắc đầu nói:“Tùy anh!”Sau đó, cô đi thẳng vào nhà.
Sở Thiên Trạch thấy có ngọn gió lạnh ngắt quật vào người, nhưng với ý chí sắt đá, anh vẫn mon men đi theo sau lưng Thẩm Dật Nhiên.Thẩm Oánh Oánh từ trên lầu đi xuống, nhác thấy ánh mắt dịu dàng như nước của Sở Thiên Trạch, trong lòng không những ghen tức mà còn oán than.
Thẩm Dật Nhiên, cô có mọi thứ mà cô ta muốn, đặc biệt là trái tim của Sở Thiên Trạch.Thẩm Oánh Oánh đã phát hiện ra Sở Thiên Trạch yêu Thẩm Dật Nhiên, hoặc ít nhất là để mắt đến cô.
Cô ta nói với Hà Mỹ Kiều về chuyện này, và không ngoài dự đoán, bà ta luôn tìm cách để cô ta có được trái tim của Sở Thiên Trạch.
Hôm nay mời cả Sở Thiên Trạch đến đây là để khiến cho Thẩm Dật Nhiên và người mẹ quá cố của cô không còn mặt mũi!Ngồi xuống bàn ăn, Thẩm Dật Nhiên gắp lấy một con tôm cho vào bát của mình rồi loay hoay lột vỏ.
Sở Thiên Trạch liếc nhìn Thẩm Dật Nhiên, nghĩ ngợi một chút rồi cầm lấy con tôm của cô, trầm giọng nói:“Dật Nhiên, để tôi.”Nói rồi, Sở Thiên Trạch thành thục bóc vỏ tôm trước sự kinh ngạc của cả nhà họ Thẩm.“Sở tổng, không phải anh bị dị ứng tôm đến nỗi chạm vào nó thôi cũng nổi mẩn sao?” Thẩm Dật Nhiên nuốt nước bọt, dè dặt hỏi.Sở Thiên Trạch mỉm cười.
Anh không những bị dị ứng tôm, anh còn bị dị ứng với mọi thứ khiến anh phải động tay động chân, ví dụ như bóc vỏ tôm, cua.
Thế nhưng chỉ cần Thẩm Dật Nhiên muốn, anh nhất định sẽ làm.“Không sao!” Sở Thiên Trạch rặn ra một nụ cười hơi mếu.
“Chỉ cần em ngon miệng, những việc này chỉ là việc vặt.”Thẩm Dật Nhiên chớp mắt, bụng nghĩ: “Sở tổng, anh nói tôi làm sao nuốt nổi miếng tôm được lột từ bàn tay đã mua bảo hiểm hàng tỷ đồng của anh?”Thẩm Oánh Oánh và Hà Mỹ Kiều nhìn nhau, tức đến lộn ruột nhưng không thể làm gì.
Đây chính là mục đích của Sở Thiên Trạch, khiến cho nhà họ Thẩm biết rằng, người mà anh cưng chiều nhất, thiên vị nhất, chính là người vợ của anh: Thẩm Dật Nhiên.
Ai cũng đừng hòng ức hiếp cô!.