Sở Tổng Ngày Ngày Theo Đuôi Vợ Cũ FULL


Trước ánh nhìn nghiêm nghị, có chút trẻ con lại có phần chiếm hữu mạnh mẽ của Sở Thiên Trạch, Thẩm Dật Nhiên cảm thấy hơi bí bách.“Không phải, ý tôi là… tôi chỉ là… có chút ngạc nhiên vì vừa tỉnh dậy đã thấy anh…”Thẩm Dật Nhiên đột nhiên nói năng lộn xộn, khiến chính mình cũng cảm thấy kỳ quặc.

Bình thường cô mồm năm miệng mười, đứng trước Sở Thiên Trạch cũng chưa từng lép vế.

Thế nhưng hôm nay lại trở nên dè dặt như vậy.“Ngạc nhiên?” Sở Thiên Trạch nhướng mày.

“Đêm qua lúc say xỉn, em còn liên tục gọi tên tôi.”Thẩm Dật Nhiên tròn mắt nhìn Sở Thiên Trạch, khóe miệng khẽ nhếch.


Cái này… có phải là Sở Thiên Trạch ảo tưởng không đấy? Thẩm Dật Nhiên cô nhìn thấy Sở Thiên Trạch chỉ muốn chạy trối ch.ết mà thôi!“Thẩm Dật Nhiên, em nên nhớ, chúng ta vẫn còn là vợ chồng.”Thẩm Dật Nhiên quay mặt đi, trong lòng rủa xả.

Chết tiệt! Cô quên mất thủ tục ly hôn vẫn còn chưa hoàn thành, nghĩa là cô vẫn còn là vợ Sở Thiên Trạch.

Thẩm Dật Nhiên lủi mình vào trong chăn, chán nản thở dài.“Sở tổng.

Chúng ta không có kết quả tốt đẹp đâu.”Sở Thiên Trạch thật sự không vui trước câu trả lời của Thẩm Dật Nhiên.

Anh cảm thấy anh và cô hoàn toàn có thể đến với nhau, bọn họ chỉ cần yêu nhau là được, tiền bạc anh không thiếu, tại sao Thẩm Dật Nhiên cứ né tránh anh vậy nhỉ?"Thẩm Dật Nhiên, tôi không cần biết lý do em muốn tránh né tôi là gì, nhưng tôi nói cho em biết, Sở Thiên Trạch này nói chúng ta hợp thì chính là hợp."Thẩm Dật Nhiên một lần nữa tròn mắt nhìn Sở Thiên Trạch, tấm chăn trên mặt bị mở ra lúc nào không hay.

Trong mắt Sở Thiên Trạch có năm phần nhu tình mềm mại và ấm áp, lại có năm phần cố chấp si mê.


Thẩm Dật Nhiên vô thức đắm chìm vào nó, bên tai văng vẳng giọng nói của Lạc Hữu Bằng đêm qua.Lạc Hữu Bằng nói đúng, Thẩm Dật Nhiên cô có tìm mỏi mắt cả đời này cũng khó tìm được người đàn ông có điều kiện tốt, lại yêu thương cô như Sở Thiên Trạch.Thấy Thẩm Dật Nhiên không nói gì, Sở Thiên Trạch lại sấn tới.

Anh đè cô xuống giường, rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng, sửng sốt của cô, anh hùng hổ áp sát mặt mình vào mặt cô.“Sở Thiên Trạch, anh điên à?” Thẩm Dật Nhiên la lên, hai mắt nhắm chặt, trong tư thế sẵn sàng đạp Sở Thiên Trạch rớt xuống giường bất cứ lúc nào.Song, ngoài dự đoán của cô, Sở Thiên Trạch chỉ nhẹ nhàng hôn lên mắt Thẩm Dật Nhiên.Thẩm Dật Nhiên nhắm chặt hai mắt, nhưng như vậy cô càng cảm nhận rõ cái hôn nhẹ nhàng và đầy trân trọng của đối phương.

Tim Thẩm Dật Nhiên đập thình thịch, chút sợ hãi ban nãy phút chốc biến mất.“Em sợ giống như mẹ em sao?” Sở Thiên Trạch trầm giọng nói, ánh mắt trong suốt như thấu hiểu hết nỗi lo lắng của Thẩm Dật Nhiên.

“Tôi không phải là cha của em, mỗi người đều có cách yêu khác nhau mà.”Thẩm Dật Nhiên mở to mắt nhìn Sở Thiên Trạch một hồi rồi lặng lẽ quay mặt đi.

Lời nói của Sở Thiên Trạch giống như chiếc lông vũ mềm mại khẽ lướt qua đôi gò má Thẩm Dật Nhiên, khiến cô vừa cảm thấy ngại ngùng muốn giấu mặt, lại vừa cảm thấy thoải mái và dễ chịu vô cùng.Thẩm Dật Nhiên chưa từng nói với Sở Thiên Trạch về nỗi lo lắng trong lòng mình, làm sao anh có thể biết được sự ám ảnh và day dứt của cô suốt bao năm qua, vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc của cha và mẹ mình?“Làm sao anh biết…” Thẩm Dật Nhiên buột miệng hỏi.Sở Thiên Trạch cười nhạt, rồi nằm phịch xuống bên cạnh Thẩm Dật Nhiên.“Từ cái cách ông bố già thiếu trách nhiệm của em mắng chửi em giống mẹ, và từ cái cách em gồng mình chịu đựng, xù lông nhím để bảo vệ mẹ, bảo vệ chính mình trước ông ta.”Sở Thiên Trạch thản nhiên nói, Thẩm Dật Nhiên nuốt nước bọt.


Cô không nghĩ, anh lại để tâm đến cô như vậy.“Chúng ta sẽ không giống bọn họ đâu.” Sở Thiên Trạch mỉm cười, nắm tay Thẩm Dật Nhiên.“Nhưng chúng ta đâu có hiểu gì về nhau.” Thẩm Dật Nhiên theo thói quen cãi lại.Sở Thiên Trạch đột nhiên nheo mắt, khiến Thẩm Dật Nhiên nhận ra mối nguy hiểm nào đó đang thường trực.“Em nói xem, tôi có đủ hiểu em không?”Sở Thiên Trạch không nhiều lời, ánh mắt lại có chút tà ác, vội lật người đè lên Thẩm Dật Nhiên, hai tay nắm chặt hai cổ tay non mềm của cô.“Còn nếu em ngại tôi chưa đủ hiểu em, vậy ngay bây giờ tôi có thể khám phá em, hoặc ngược lại, em có thể khám phá tôi nếu em muốn.”Lời nói mang theo chút bá khí và mờ ám, lại khiến Thẩm Dật Nhiên run rẩy không thôi.

Thế nhưng cô không hề sợ hãi, mà có chút gì đó phấn khích lạ thường.Không biết có phải vì bản thân đã bị làm cho lay động hay không, Thẩm Dật Nhiên không hề nhúc nhích, cứ mặc cho Sở Thiên Trạch nắm tay, rồi mặc cho anh cúi sát xuống mặt mình.

Cô cúi đầu nghĩ ngợi, thì ra Lạc Hữu Bằng nói câu nào cũng đúng.Một người đàn ông tốt như vậy, cô còn trốn chạy làm gì chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận