Giọng nói trầm ấm và từ tính vang lên bên tai khiến Thẩm Dật Nhiên ngơ ngác ngẩng mặt lên, đối diện cô lúc này là đôi con ngươi nâu sẫm ẩn chứa một chút tức giận và không khỏi xót xa của Sở Thiên Trạch.Không hiểu vì sao, Thẩm Dật Nhiên lại khóc nghẹn, nước mắt tuôn ra như mưa, không kìm hãm nổi, giống như uất ức bao năm qua cô phải chịu đã không thể nào kìm chế được, hóa thành nước mắt mà trào ra.
Thấy Thẩm Dật Nhiên cứng cỏi mạnh mẽ ngày nào bây giờ lại ở trước mặt mình ấm ức nói không thành tiếng, Sở Thiên Trạch đau lòng như ai cấu xé, ánh mắt tóe lửa nhìn hai kẻ đứng đằng sau cô.Một người là cha, một người mà dì ghẻ, tay trong tay ân ái đến ngọt ngào, mà bên cạnh họ chính là nấm mồ lạnh lẽo của mẹ Thẩm Dật Nhiên.“Sở tổng, bọn họ… bọn họ muốn… muốn… đuổi mẹ của tôi đi.
Bà ấy đã mất rồi, mất thảm như vậy… bọn họ… bọn họ còn quyết không buông tha cho bà ấy!”Thẩm Dật Nhiên vừa khóc đến lạc giọng, vừa chỉ tay vào mặt Hà Mỹ Kiều.
Sở Thiên Trạch đau lòng sắp chết đi rồi, vợ bé nhỏ của hắn phải tức giận, ấm ức và đau khổ đến mức nào, mới có thể òa khóc như đứa trẻ, chạy đến tìm chỗ dựa là hắn cơ chứ?Sở Thiên Trạch vội ôm chặt Thẩm Dật Nhiên, rồi xoa xoa lưng cô, nhìn vẻ mặt lấm lét của ông Thẩm.
Thẩm Dật Nhiên không ngại chui vào lòng Sở Thiên Trạch, nước mắt tèm nhem, sụt sịt trong lồng ngực rộng lớn.Thấy Thẩm Dật Nhiên có chỗ dựa lớn, Hà Mỹ Kiều vội vã níu tay ông Thẩm ra hiệu.
Ông Thẩm ho khan một tiếng, lựa lời mà nói:“Mày ăn nói cho đàng hoàng! Tao đuổi mẹ mày đi lúc nào? Tao đã bảo là…”“Ông có thôi đi không?”Rất tiếc ông Thẩm còn chưa kịp phân bua, Sở Thiên Trạch đã trừng mắt quát lớn một câu, khiến ông ta và Hà Mỹ Kiều im thin thít.
Sở Thiên Trạch rõ ràng đã đến từ lâu, nhưng vẫn ở một chỗ kín đáo lắng nghe câu chuyện của ba người bọn họ, ông Thẩm dù có lươn lẹo đến đâu cũng khó lòng bao biện cho sự phũ phàng của mình.“Tôi nghe hết từ đầu đến cuối.
Tôi nói cho hai người các người biết, dám động vào mộ phần của mẹ vợ Sở Thiên Trạch này thì các người đừng trách tôi không nể mặt!”Câu nói của Sở Thiên Trạch khiến cho ông Thẩm và Hà Mỹ Kiều sửng sốt nhìn nhau, tức giận như thể vừa bị tát thẳng vào mặt, trong khi đó Thẩm Dật Nhiên lại có chút hả hê xen lẫn xúc động.
Sở Thiên Trạch bênh vực cô như vậy, công khai bảo vệ mẹ của cô, đó là điều mà cô cảm động nhất.Ai đối xử tốt với mẹ chính là đối xử tốt với cô, ai tệ bạc với mẹ cô, cô sẽ không nhìn mặt! Thẩm Dật Nhiên đã từng nói như vậy với mẹ cô khi cô còn rất nhỏ, lớn lên, lời nói trẻ con như vậy đã trở thành lời hứa của chính cô.“Sở tổng, cậu hiểu lầm rồi, thực ra chúng tôi… chúng tôi chỉ là đề nghị Dật Nhiên như vậy, để con bé tìm kiếm một chỗ tốt hơn cho mẹ của mình.” Hà Mỹ Kiều thấy tình hình căng thẳng, bèn nở nụ cười giả tạo, nhỏ giọng cầu hòa.
“Chỉ là, cậu xem nơi này phong thủy không tốt, đối với chị Hàn thực sự rất bất tiện và thiệt thòi.”Sở Thiên Trạch nhếch miệng cười, nhìn dáng vẻ hèn mọn lấy lòng của người đàn bà kia, trong lòng càng thêm bội phục khẩu vị của ông Thẩm.Một ả đàn bà chỉ có nhan sắc, không chút khí chất nào, ông ta cũng mê mệt đến thế sao? Thật khó hiểu!Sở Thiên Trạch thở hắt ra một hơi, ánh mắt lãnh đạm khiến Hà Mỹ Kiều ngại ngùng cúi mặt, rồi nhìn đi nơi khác, bụng thầm nghĩ: “Xem chừng cậu ta chẳng nể nang gì ai!”“Cũng được.” Sở Thiên Trạch mỉm cười nhàn nhạt, sau đó ôm eo Thẩm Dật Nhiên rồi dịu dàng nói với cô: “Vậy có nghĩa là mọi người đều sẽ tùy ý Dật Nhiên định đoạt.
Em muốn thế nào, chỉ cần nói với tôi một tiếng là được.”Thẩm Dật Nhiên mở cờ trong bụng, vừa hạnh phúc lại vừa hả hê.
Có chỗ dựa lớn như vậy thật tốt biết bao!“Vậy… để mẹ ở đây đi.” Thẩm Dật Nhiên nhỏ giọng đáp.
“Dù sao thì chuyện di dời mộ phần vẫn là nên hạn chế.”Sở Thiên Trạch gật đầu, mỉm cười xoa xoa đầu Thẩm Dật Nhiên, rồi nhỏ nhẹ nói:“Tôi đưa em đi ăn rồi về nhà.”Thẩm Dật Nhiên mỉm cười gật đầu, nghĩ ngợi một lát rồi đáp:“Anh… ra xe trước đi, tôi còn chút việc.”Thẩm Dật Nhiên vừa nói vừa liếc nhìn ông Thẩm và Hà Mỹ Kiều.
Lúc này ả đàn bà kia sắc mặt trắng bệch, ghen ghét đến nghẹn họng mà không dám nói.
Ông Thẩm cũng khó chịu vô cùng, nhưng bị cường quyền áp chế, chẳng dám ho he.Sở Thiên Trạch mỉm cười với Thẩm Dật Nhiên, nhưng lại trừng mắt với ông Thẩm và Hà Mỹ Kiều như thể cảnh cáo bọn họ đừng chọc giận vợ cưng của anh, sau đó mới rời đi.
Đợi anh đi rồi, Thẩm Dật Nhiên liền lau nước mắt, cười chế giễu:“Thế nào? Có phải đang tiếc vì năm đó gả tôi cho Sở Thiên Trạch, mà không phải là Oánh Oánh không?”Hà Mỹ Kiều nghe xong liền uất nghẹn, thở hồng hộc, ông Thẩm điên tiết chỉ tay vào mặt Thẩm Dật Nhiên, nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã xoay người bỏ đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...