Sáng hôm sau, Thẩm Dật Nhiên tỉnh dậy, bên cạnh là Sở Thiên Trạch đang ngồi tựa lưng vào tường, hai mắt lờ đờ nhìn vào khoảng không trước mặt.“Sở tổng, anh… làm sao vậy?”Thấy đôi mắt gấu trúc của Sở Thiên Trạch, Thẩm Dật Nhiên có chút hoảng hốt.
Sở Thiên Trạch không đáp mà chỉ lắc đầu.
Thẩm Dật Nhiên đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì đó bất ổn.“Anh… thức trắng đêm qua?”Sở Thiên Trạch gật đầu, bơ phờ đến mức không nói nên lời.
Hai mắt anh nổi tơ máu, khuôn mặt rầu rĩ, mệt mỏi.
Thẩm Dật Nhiên thực sự rất xót xa nhưng lại không kìm được mà bật cười.“Em còn dám cười?”Sở Thiên Trạch cuối cùng cũng có chút giống người đang sống, cố sức đưa mắt lườm Thẩm Dật Nhiên một cái rồi gằn giọng.
Thẩm Dật Nhiên cười đến gập cả người, chỉ tay vào mặt Sở Thiên Trạch rồi nói:“Anh… con mẹ nó thực sự thức cả đêm chỉ vì nhẫn nhịn thôi sao?”Sở Thiên Trạch mất mặt, tức giận xen lẫn bất lực.
Anh hít sâu một hơi, đứng thẳng người rồi đi về phía cửa.“Em đừng vội cười.
Tôi báo cho em biết, tôi chỉ nhịn đúng một lần này thôi, không có lần sau đâu!”Nói rồi, Sở Thiên Trạch bỏ đi mất dạng, còn lại một mình Thẩm Dật Nhiên, cô vừa cười vừa ngả ra giường, cảm thấy nhân sinh quả thực rất tươi đẹp.Có một người vì tôn trọng cô mà thức trắng một đêm chứ không dám động vào người cô, đây là chuyện quá đỗi cảm động đối với Thẩm Dật Nhiên.Trong khi đó, ở một quán bar nọ, Hàn Hải Dương một mình uống rượu, bên cạnh là một bóng hồng quen thuộc với hắn ta - Thẩm Oánh Oánh.“Oánh Oánh, em nói xem, tôi cho tiền em cũng không theo tôi, vậy mà hôm nay em lại chủ động hẹn hò tôi, làm sao tôi không có lòng nghi hoặc mục đích của em?”Thẩm Oánh Oánh giận dữ nhìn Hàn Hải Dương, rõ ràng hắn si mê cô ta như điếu đổ, nhưng cô ta năm lần bảy lượt nhờ đến hắn thì hắn lại ngó lơ.
Thẩm Oánh Oánh hết cách, bèn ra hạ sách.“Anh xót Thẩm Dật Nhiên đúng không? Anh nói anh thích tôi, nhưng lại thương xót một người phụ nữ khác, làm sao tôi tin anh?”Hàn Hải Dương nghệch mặt ra như một thằng đần.
Hắn nhìn Thẩm Oánh Oánh một hồi rồi mới đáp:“Nhưng như vậy… là phạm pháp.”Thẩm Oánh Oánh nhếch miệng cười:“Phạm pháp? Anh còn biết sợ phạm pháp sao? Số tiền đánh bạc của anh đủ cấu thành tội danh hình sự, để anh ngồi tù mọt gông đấy!”Thẩm Oánh Oánh trợn mắt nhìn Hàn Hải Dương khiến hắn sợ hãi im bặt.
Sau đó, Hàn Hải Dương liền nuốt nước bọt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Hắn nhếch miệng cười, chậm rãi nói:“Được, chuyện em muốn tôi làm, tôi sẽ làm.
Nhưng mà… thứ tôi muốn không nhất định phải là tiền.”Nói rồi, Hàn Hải Dương nhìn Thẩm Oánh Oánh, bàn tay hư hỏng đặt lên đùi cô ả.
Hắn ngả ngớn tựa sát vào người Thẩm Oánh Oánh, khẽ hít hà mùi hương trên người cô ta.Thẩm Oánh Oánh kinh tởm đẩy Hàn Hải Dương ra xa một chút, trừng mắt nhìn hắn.
Sau đó, cô ta cắn răng nghĩ ngợi, liên tục cân đếm thiệt hơn trong đầu mình, cuối cùng quyết định:“Được, tôi đồng ý.
Chỉ cần khiến cho Thẩm Dật Nhiên đau khổ, giá nào tôi cũng sẽ trả!”Thẩm Oánh Oánh nghiến răng nói, bên tai là hơi thở nóng rực của Hàn Hải Dương.
Làn da nõn nà và mịn màng nơi bắp chân dần cảm nhận được từng động tác sờ soạng thô lỗ, tham lam và thô bạo của hắn.Thẩm Dật Nhiên định trở về nhà sau một ngày bận rộn ở công ty của khách hàng, đột nhiên điện thoại rung lên một hồi chuông.“Alo?”“Chị Dật Nhiên, hôm nay em và mẹ xin phép mời chị một bữa cơm, xem như là… xin lỗi chị về chuyện lần trước.”Bên kia đầu dây là giọng nói quen thuộc của Thẩm Oánh Oánh, nũng nịu đến mức khiến Thẩm Dật Nhiên rợn tóc gáy.
Cô cười nhạt, đáp:“Tôi không rành!”“Kìa chị, mẹ đã muốn xin lỗi chị mà, ít ra chị cũng nên…”Tút tút tút…Thẩm Oánh Oánh định tiếp tục khua môi múa mép, nhưng rất tiếc, Thẩm Dật Nhiên đã nhanh tay tắt điện thoại.
Cô thu xếp đồ dùng cá nhân, sau đó nhanh chân bước về phía thang máy.Bên kia đầu dây, Thẩm Oánh Oánh tức giận siết chặt điện thoại, ánh mắt lộ ra vẻ căm thù tận cốt tủy.
Cô ả nghiến răng, gằn từng chữ:“Được lắm! Thẩm Dật Nhiên, chị không muốn uống rượu mời, vậy thì tôi sẽ bắt chị phải uống rượu phạt!”Nói rồi, Thẩm Oánh Oánh nhanh tay bấm điện thoại, chờ đợi người kia lên tiếng.Bên này, Thẩm Dật Nhiên tự lái xe về nhà, đột nhiên bên đường xuất hiện vài bóng người.
Cô phanh gấp lại, hoảng hốt nhìn bọn họ một hồi.“Thẩm Dật Nhiên, xuống xe đi!”Cả bốn người đàn ông bao vây cô, mà đi đằng trước bọn họ không ai khác chính là Hàn Hải Dương.“Cậu… cậu tính làm gì vậy?”Hàn Hải Dương tàn ác đập cửa xe của Thẩm Dật Nhiên.
Đoạn đường này quá vắng, tiếng động lớn như vậy cũng không kinh động được bất cứ ai.Thẩm Dật Nhiên hoảng hốt, chân đạp ga, định bụng tiến lên phía trước, nào ngờ….