Người bên ngoài nói chưa hết ý, Sở Thiên Trạch đã quay lại trừng anh ta một cái.
Uông Trác Vĩ ló đầu vào, lắc đầu nhìn Sở Thiên Trạch.
Hai người định nói gì đó với nhau thì chợt phát hiện ra Thẩm Dật Nhiên đã ngất đi từ lúc nào.
Sở Thiên Trạch hoảng hốt gọi bác sĩ.Đêm đó."Sao cậu tới đây?" Sở Thiên Trạch nhăn nhó."Thăm người nhà." Uông Trác Vĩ châm thuốc, cười nhạt."Cút đi!" Sở Thiên Trạch rất không khách khí.Uông Trác Vĩ không còn lạ gì tính cách khô khan, khó ưa của Sở Thiên Trạch nữa, liền mỉm cười một cái rồi nói."Tôi biết kẻ đã hãm hại Dật Nhiên."Sở Thiên Trạch mở to mắt nhìn Uông Trác Vĩ, khuôn mặt anh ta thường ngày cợt nhả bao nhiêu bây giờ lại nghiêm túc bấy nhiêu khiến anh không khỏi có chút nghi vấn."Cậu chắc không?" Sở Thiên Trạch hỏi lại."Trăm phần trăm." Uông Trác Vĩ quả quyết, bởi vì chính tôi là người cứu Thẩm Dật Nhiên.
Có điều… lúc đó tôi vội đuổi theo bọn hắn, bất cẩn để mất dấu."Sở Thiên Trạch nắm chặt hai bàn tay lại, đôi mắt ánh lên tia căm hờn.
Uông Trác Vĩ vỗ vai anh, nói mấy câu gì đó, sau đó rời đi.Sở Thiên Trạch trở lại phòng bệnh, muốn tự tay mình chăm sóc cho Thẩm Dật Nhiên, nào ngờ…"Chết tiệt!"Phòng bệnh trống không.
Thẩm Dật Nhiên đã biến mất.“Dật Nhiên, đồ ngốc này!”Sở Thiên Trạch gần như phát điên, tìm kiếm khắp bệnh viện, còn cho người lục tung cả thành phố lên để tìm người về.
Thế nhưng, cho dù anh nỗ lực thế nào, anh cũng không thể gặp lại Thẩm Dật Nhiên.
Sở Thiên Trạch biết trong chuyện này, đám người nhà họ Thẩm nhất định không thoát được liên can.Tối đó, nhà họ Thẩm nhàn nhã xem tin tức, tất nhiên cũng biết được chuyện Thẩm Dật Nhiên đột ngột mất tích.
Mẹ con Hà Mỹ Kiều và Thẩm Oánh Oánh vui mừng khấp khởi vì đã triệt hạ được Thẩm Dật Nhiên, vui không khép được mồm.Ông Thaamr nhìn chằm chằm vào ti vi, đôi mắt chất chứa rất nhiều tâm sự nhưng trên hết vẫn là sự tức giận, hằn học.
Ông ta đập mạnh tay xuống mặt bàn, trừng mắt nhìn mẹ con Hà Mỹ Kiều đang cười cợt qua lại rồi gào lên:“Chuyện này có gì đáng để vui như vậy? Hai mẹ con có thôi đi không? Ồn ào chết đi được!”Hà Mỹ Kiều sửng sốt như ông Thẩm, ấm ức nói:“Chỉ là một đứa con gái mất tích mà thôi, anh có cần làm lớn chuyện với mẹ con em vậy không?”Chát!Hà Mỹ Kiều vừa dứt lời đã ăn một cái tát của ông Thẩm khiến bà ta sửng sốt không nói nên lời.“Nó dù gì cũng là con gái của tôi, cô tốt nhất nên ngậm cái miệng xúi quẩy của cô lại, nếu không thì đừng có trách!”“Được lắm! Thẩm Thành, hôm nay anh vì nó mà đánh em, cái tát này, em sẽ nhớ mãi không bao giờ quên!”Nói rồi, bà ta giận dỗi kéo Thẩm Oánh Oánh đi chỗ khác.
Từ trước đến nay, ông Thẩm luôn chiều chuộng Hà Mỹ Kiều một cách vô độ, đến nỗi bà ta không còn biết tôn ti trật tự, thậm chí là ngang ngược kiêu ngạo.
Đợi mẹ con bà ta đi rồi, ông Thẩm mới thở dài một hơi, kỳ thực nói không lo lắng cho Thẩm Dâth Nhiên thì chính là lời nói dối.Ngay ngày hôm sau, ông Thẩm quay trở về nhà sau một ngày bị cảnh sát lấy lời khai về sự mất tích của Thẩm Dật Nhiên.
Ông ta uể oải bước vào nhà, còn chưa kịp ngồi xuống bàn ăn miếng cơm đã nhìn thấy bộ mặt như đưa đám của mẹ con Hà Mỹ Kiều.“Thẩm Thành, anh coi chuyện tốt mà con gái Thẩm Dật Nhiên của anh làm ra đi.
Nó sa đoạ, lăng loàn, ăn nằm tập thể với một đám đàn ông, bây giờ nhà họ Sở còn đến tận đây để sỉ nhục mẹ kế là tôi đây không biết dạy con chồng.
Quá nực cười!”Hà Mỹ Kiều vừa nói vừa đấm vào ngực ông Thẩm, khiến cơn giận trong lòng ông ta một lần nữa trào lên.“Hà Mỹ Kiều, cô ăn nói cẩn thận cho tôi!”Hà Mỹ Kiều cười khẩy, trừng mắt nhìn ông Thẩm, còn chưa kịp đáp lại lời ông ta, bên ngoài đã truyền đến tiếng động ồn ào.“Sở tổng, anh… anh đến đây làm gì?”Bên ngoài, Sở Thiên Trạch đang lạnh lùng đỗ xe trong khuôn viên biệt thự nhà họ Thẩm, cả người toát ra vẻ bi thương xen lẫn lạnh lùng tàn độc, khiến nhà họ Thẩm không khỏi run sợ."Thẩm Thành!"Sở Thiên Trạch không khách khí mà gọi thẳng tên ông Thẩm, khiến ông ta thêm phần bực tức.
Song, ông ta không dám làm phật ý anh, bởi chuyện làm ăn của nhà họ Thẩm phụ thuộc rất lớn vào nhà họ Sở."Sở tổng, có gì từ từ nói không được sao?"Thẩm Oánh Oánh thấy Sở Thiên Trạch đến, tim đập rộn ràng, khí chất đàn ông cùng mùi hương nam tính của anh tỏa ra không gian khiến cô ả chết mê chết mệt.Thế nhưng, đáp lại giọng nói nũng nịu vạn phần kia là ánh mắt chứa đựng thù hận.
Sở Thiên Trạch nghiến răng trừng mắt nhìn Thẩm Oánh Oánh, sau đó đưa tay bóp chặt cổ cô ta."Thẩm Oánh Oánh, cô tốt nhất nên cầu mong Dật Nhiên không có mệnh hệ gì, nếu không, trăm cái mạng cô cũng không đền nổi!".