Thời gian thoăn thoắt trôi.
Mới đó đã sáu tháng kể từ ngày Thẩm Dật Nhiên mất tích.
Tòa án vì sự mất tích của cô nên đã ra quyết định công nhận sự ly hôn giữa Thẩm Dật Nhiên và Sở Thiên Trạch.
Sở Thiên Trạch muốn ngăn cản cũng không được, đó đã là quy định rồi.Tòa án đã nhân nhượng cho anh thời gian ba tháng để tìm kiếm cô, nhưng anh đã không làm được.
Thẩm Dật Nhiên không quay về dù chỉ một lần, dù Sở Thiên Trạch đã nhiều lần loan tin bản thân mắc bệnh, để mong cô quay về để anh nhìn thấy cô một chút, nhưng Thẩm Dật Nhiên vẫn bặt vô âm tín, hệt như đã biến mất khỏi thế gian.Sáu tháng qua, Sở Thiên Trạch giống như kẻ điên.
Ban ngày đi làm, anh như biến thành hung thần ác sát khiến ai cũng sợ hãi, dè dặt.
Ban đêm, chỉ có một mình anh mới hiểu thấu được cô đơn và bất lực, đau lòng và nhung nhớ bủa vây.Điều khiến Sở Thiên Trạch áy náy nhất chính là vẫn chưa có đủ bằng chứng để đưa đám khốn kiếp hãm hại Thẩm Dật Nhiên vào tù.
Uông Trác Vĩ nói với anh, đêm đó một mình Thẩm Dật Nhiên bất lực chống cự, lúc Uông Trác Vĩ ra tay cứu cô, không biết đã có kẻ nào làm nhục cô hay chưa.
Sở Thiên Trạch cũng không buồn truy cứu chuyện này, dù sao Dật Nhiên của anh vẫn là người vô tội bị hại.
Còn đám người kia, cho dù đã hại được cô hay chưa, anh vẫn muốn đòi mạng từng đứa một.Đêm tối, Sở Thiên Trạch đang đứng ở ban công hút một điếu thuốc.
Điện thoại của anh chợt đổ chuông.
Sở Thiên Trạch nhíu mày, sao Uông Trác Vĩ lại gọi lúc này?"Có chuyện gì?""Thiên Trạch, tìm được tung tích Hàn Hải Dương rồi."Uông Trác Vĩ lập tức đáp lời.
Hiện giờ hắn ta không dám cợt nhả với Sở Thiên Trạch nữa.
Từ sau khi mất đi Thẩm Dật Nhiên, Sở Thiên Trạch giống như bị biến thành một người khác, lạnh lùng, đáng sợ."Thật không?" Sở Thiên Trạch nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ sắc bén, bàn tay vô thức siết chặt.
"Giao hắn cho tôi."Uông Trác Vĩ không cãi lời Sở Thiên Trạch nhưng vẫn từ tốn khuyên nhủ anh:"Cậu đừng sốt ruột, vụ án năm đó chung quy vẫn cần thêm chứng cứ."“Chứng cứ? Không phải đã rõ ràng rồi sao? Thứ tôi cần là hắn ta phải trả giá thật đắt!”Sở Thiên Trạch đập mạnh tay lên bàn, rồi vùi điếu thuốc lá đang hút dở vào gạt tàn.
Ánh mắt anh lộ rõ vẻ căm hận và mệt mỏi.
Ở đầu dây bên kia, Uông Trác Vĩ thở dài một tiếng, nhỏ giọng khuyên nhủ anh:“Vụ mua lại công ty Thẩm Thị, cậu tính thế nào? Bây giờ kẻ đầu têu gây ra đau khổ cho Dật Nhiên vẫn còn ở ngoài vòng pháp luật, bắt được một tên Hàn Hải Dương cũng không giải quyết được gì.
Phía cảnh sát cũng đã đứng về phe chúng ta, chuyện lấy lời khai và buộc tội chủ mưu chỉ một sớm một chiều.
Điều cậu nên tập trung chính là buộc Thẩm gia trả giá đắt, chờ ngày Dật Nhiên trở về thì hoàn trả cho cô ấy những gì cô ấy xứng đáng được nhận.”Sở Thiên Trạch nhếch miệng cười, Uông Trác Vĩ nói không sai.
Kế hoạch báo thù của anh từ trước đến nay rất rõ ràng.
Một mặt, anh truy tìm tung tích Hàn Hải Dương, theo dõi hắn và buộc hắn khai ra kẻ chủ mưu.
Một mặt, Sở Thiên Trạch mua lại công ty của Thẩm Thành, buộc ông ta phải để lại toàn bộ khối gia sản mà đáng lẽ ra Thẩm Dật Nhiên được thừa hưởng với tư cách là con gái của ông ta.Tất nhiên, đến lúc đó, Sở Thiên Trạch sẽ không để mẹ con Hà Mỹ Kiều và TOO có được lợi lộc gì cả.
Anh mỉm cười một cách lạnh lùng, đáp lời Uông Trác Vĩ:“Kế hoạch vẫn vậy.
Ngày mốt tôi sẽ gặp đối tác mới của mình từ nước ngoài trở về, cô ta đang nắm số lượng cổ phần khá lớn của Thẩm Thị thông qua việc mua chứng khoán.
Tôi sẽ hợp tác với cô ta, dần dần thu mua lại Thẩm Thị.
Người bên cạnh tôi cũng đang tìm cách hạ uy tín của ông ta trên thương trường, sẽ sớm thôi, ông ta không muốn bán cũng phải bán Thẩm Thị cho tôi!”“Được lắm! Như vậy mới là Sở tổng của chúng ta chứ!”Uông Trác Vĩ ở đầu dây bên kia hài lòng mỉm cười, nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Kế hoạch lần này của Sở Thiên Trạch đã được an bài tỉ mỉ, bọn họ nhất định sẽ thành công, chỉ cần Thẩm Dật Nhiên sớm quay trở lại.Lúc này, ở sau lưng Uông Trác Vĩ, một bàn tay trắng nõn và thon dài với những đường gân xanh đẹp mắt đặt lên vai anh ta.
Uông Trác Vĩ quay đầu lại nhìn người đang tiến lại sau lưng mình, cười nhạt rồi nói:“Tôi giúp em trả thù cho bạn thân của em, vậy khi nào em mới chính thức chấp nhận tôi?”Người họ “xì” một tiếng, tay cầm ly rượu vang ngửa cổ uống cạn rồi đáp:“Dật Nhiên gặp nạn, người đau lòng nhất đâu phải tôi, mà là Sở tổng - bạn thân của anh.
Anh đang giúp cho anh ta thì đúng hơn.”Uông Trác Vĩ nhếch miệng cười, đến gần người nọ, bàn tay khẽ ôm thắt lưng dẻo dai kia, kéo lại gần mình:“Hữu Bằng, em là đồ yêu nghiêt!”.