Sở Tổng Ngày Ngày Theo Đuôi Vợ Cũ FULL


Sở Thiên Trạch bước vào phòng mình, tấm lưng mềm mại kia đập vào mắt anh như đang khơi gợi trong lòng anh nỗi nhớ nhung vô hạn."Dật Nhiên, là em…"Người đang ngồi xoay lưng về phía Sở Thiên Trạch đội mũ rộng vành, mặc một chiếc váy ôm bó sát cơ thể, để lộ tấm lưng trần đến tận thắt lưng.

Làn da trắng nõn nổi bật trên nền vải đen.

Dáng vẻ và tư thái đó, Sở Thiên Trạch có nằm mơ cũng không dám quên.Người phụ nữ kia ngồi xoay lưng về phía Sở Thiên Trạch, dường như không mấy ngạc nhiên khi anh gọi cái tên kia.

Thế nhưng, cô lại không có chút phản ứng nào.Trong lòng Sở Thiên Trạch như có điều gì đó vỡ òa, càng tiến lại gần cô, anh lại càng cảm thấy cảm giác thân thuộc chỉ có ở anh và Thẩm Dật Nhiên."Dật Nhiên…"Sở Thiên Trạch từ từ bước lại gần người đang ngồi ở đó, bàn tay đưa ra như muốn giữ lấy cô.

Người phụ nữ trước mặt như cảm nhận được sự vỡ òa trong lòng Sở Thiên Trạch, cô chầm chậm quay người về phía anh rồi bỏ chiếc mũ rộng vành xuống, khuôn mặt khiến anh ngỡ ngàng."Xin lỗi, tôi là Mạnh Tư Trạch, không phải Thẩm Dật Nhiên."Sở Thiên Trạch sửng sốt, bàng hoàng, hốc mắt phút chốc nóng bừng lên.

Anh không kìm được mà bước lại, ôm chặt Thẩm Dật Nhiên vào lòng.

Đúng là cô rồi, đúng là Thẩm Dật Nhiên mà Sở Thiên Trạch nhung nhớ suốt mấy tháng qua, nhớ đến điên dại.“Tư Trạch gì chứ, em là Thẩm Dật Nhiên.

Dật Nhiên, em để tôi phải chờ lâu quá!”Không cần biết người ở trong lòng vừa nói chuyện gì, Sở Thiên Trạch một mực ôm chầm lấy cô, tham lam hít hà mùi hương quen thuộc trên cơ thể cô.

Dường như người trong lòng anh cũng vô cùng tham luyến hơi ấm đôi vòng tay anh, nên cô dần dần thả lỏng bản thân rồi đưa hai tay ôm lấy tấm lưng của Sở Thiên Trạch.Sở Thiên Trạch siết chặt vòng tay, vùi mặt vào hõm cổ mềm mại tuyệt đẹp của người trong lòng, nhưng đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô vừa chạm tới lưng anh chưa bao lâu đã vội lạnh lùng đẩy anh ra.Thế nhưng…“Anh nhầm người rồi.

Tôi là Mạnh Tư Trạch, Mạnh tiểu thư của Mạnh Thị, không phải Thẩm tiểu thư Thẩm Dật Nhiên.”"Tư Trạch, Tư Trạch, rõ mười mươi rồi còn gì? Suốt thời gian qua em chưa bao giờ quên tôi."(*)[(*): Tư nghĩa là nhớ]Mạnh Tư Trạch thở dài, lắc đầu nói với Sở Thiên Trạch:“Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi là Mạnh Tư Trạch đến từ Mạnh Thị, từ nhỏ đến lớn đều là người của Mạnh Thị, không phải là Thẩm Dật Nhiên gì đó.

Chúng ta còn chuyện phải làm, mong Sở tổng giữ tự trọng.”Sở Thiên Trạch sửng sốt, nhìn chăm chăm người phụ nữ trước mặt mình một lúc thật lâu, sau đó mới gian nan chấp nhận chuyện cô vừa nói.

Nói đúng hơn, anh không chấp nhận rằng cô không phải Thẩm Dật Nhiên, anh chỉ đang cố trấn an bản thân mình để không khiến cả hai phải khó xử.Nhưng trái tim trong lồng ngực anh thì đang gào thét không ngừng.“Mạnh Tư Trạch? Thật trùng hợp!”Nhà họ Mạnh là gia tộc lớn ở phía Nam, ngành nghề kinh doanh cũng tương tự Thẩm Thị.

Sáu tháng trước Thẩm Dật Nhiên mất tích, cùng lúc đó, Mạnh Thị tuyên bố tiểu thư nhà bọn họ đã quay trở về sau mấy năm du học ở nước ngoài.

Nghe nói ông Mạnh cưng chiều cô con gái này hết mực, nhưng chưa có ai thực sự nhìn thấy dáng vẻ của cô.

Điều trùng hợp là Thẩm Dật Nhiên vừa biến mất thì Mạnh Tư Trạch lại xuất hiện.

Tuy rằng trước đó Sở Thiên Trạch không mấy để tâm đến nhà họ Mạnh, nhưng bây giờ nghĩ lại thì chuyện này nhất định không phải ngẫu nhiên.Thấy Sở Thiên Trạch đã bình tĩnh trở lại, Mạnh Tư Trạch liền thở hắt ra một hơi rồi ngồi xuống, đối diện Sở Thiên Trạch rồi nói:“Thông qua thị trường chứng khoán, tôi đã thu mua gần hết cổ phiếu của Thẩm Thị, nhưng anh biết đấy, số cổ phiếu này không phải cổ phần của cổ đông sáng lập mà chỉ là cổ phiếu thông thường, nên… nó cũng không ảnh hưởng nhiều đến quyền hạn của Thẩm Thành và Hà Mỹ Kiều ở Thẩm Thị.”“Nếu không phải là Thẩm Dật Nhiên, tại sao em lại quan tâm đến quyền lực ở Thẩm Thị?”Sở Thiên Trạch cố tình lờ đi câu nói của Mạnh Tư Trạch, mà chỉ tập trung vào thái độ của cô khi nhắc đến người nhà Thẩm Dật Nhiên.

Mạnh Tư Trạch sửng sốt một chút rồi cười nhạt:“Sở tổng, Mạnh Thị cũng muốn thu mua Thẩm Thị, vì chúng tôi vốn là đối thủ trên thương trường.”Câu giải thích của Mạnh Tư Trạch tất nhiên không làm Sở Thiên Trạch thỏa mãn, anh chăm chú nhìn cô, xoáy sâu vào tâm tư cô, khiến cô bất giác lo sợ mà ngoánh mặt đi nơi khác.“Chỉ cần em muốn, tôi nhất định thu mua lại Thẩm Thị.”Mạnh Tư Trạch mỉm cười, đây chính là ưu điểm của Sở Thiên Trạch: giàu có, quyền lực lại chân thành.

Một người đàn ông tốt như anh xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.

Còn cô hiện tại, thân thể đã dơ bẩn, trong lòng cũng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là báo thù.“Vậy, điều kiện của anh là gì?” Mạnh Tư Trạch nhếch miệng cười, hỏi Sở Thiên Trạch.“Làm tình nhân của tôi.” Sở Thiên Trạch đáp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui