Mạnh Tư Trạch sửng sốt nói không nên lời, chuyện này… có chút vội vàng thì phải.
Cô cắn môi nghĩ ngợi, chủ yếu vẫn là nghĩ cách từ chối anh.Mạnh Tư Trạch không phải là không muốn ở bên Sở Thiên Trạch, chỉ là… cô vẫn còn mặc cảm bản thân không trong sạch.
Sở Thiên Trạch lại chẳng quan tâm đến điều đó, anh chỉ muốn ở bên cạnh Thẩm Dật Nhiên của anh mà thôi.“Em không có sự lựa chọn đâu!” Sở Thiên Trạch nhếch miệng cười.
“Và chắc là em cũng không muốn từ chối.”Câu cuối cùng, anh ghé sát tai Mạnh Tư Trạch rồi nói.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào bên tai cô, khiến ký ức kinh hoàng của đêm hôm đó lại dội về trong tâm trí cô.
Mạnh Tư Trạch hoảng hốt, theo bản năng đẩy Sở Thiên Trạch một cách thật mạnh rồi lùi về phía sau.“Xin lỗi Sở tổng, tôi…”Mạnh Tư Trạch bối rối giải thích, Sở Thiên Trạch chợt nhận ra sự hoảng loạn và sợ hãi trong mắt cô.
Anh nhớ lại chuyện trước đây, Uông Trác Vĩ từng nói, khi hắn đến nơi, hình như Thẩm Dật Nhiên đã bị x.âm h.ại mất rồi…Một cơn đau đớn chợt lan tỏa khắp cơ thể Sở Thiên Trạch, bóp nghẹt từng hơi thở của anh, khiến tim anh quặn thắt từng cơn.
Anh luống cuống bước về phía Mạnh Tư Trạch, ánh mắt bá đạo phút chốc nhu hòa đi.“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
Chuyện kia… nếu em không muốn…”“Không sao!” Mạnh Tư Trạch mỉm cười, vén tóc mai ra sau vành tai sau đó nhỏ giọng đáp: “Tôi có việc quan trọng phải làm, tất nhiên phải có đánh đổi.
Tùy ý Sở tổng.”Mạnh Tư Trạch nói như vậy, chứng tỏ cô thực sự đã quyết tâm.
Sau khi thấy thái độ ban nãy của cô, Sở Thiên Trạch đã chắc chắn mười mươi Mạnh Tư Trạch chính là Thẩm Dật Nhiên.“Được, vậy tối nay tôi mời em đi ăn tối.”Sở Thiên Trạch mỉm cười, tiến lại gần Mạnh Tư Trạch rồi nắm lấy bàn tay cô, khẽ đặt lên mu bàn tay trắng nõn một nụ hôn nhè nhẹ.
Mạnh Tư Trạch cúi đầu cười gượng, trong lòng không rõ là tư vị gì.Có đắng cay, chua xót, cũng có hạnh phúc và vui vẻ.
Chỉ là… cô không muốn điều này trở thành hi vọng viển vông trong lòng cô.
Mạnh Tư Trạch quay mặt đi, cố nhắc nhở bản thân rằng tất cả chỉ là thỏa thuận để cô sớm đạt được mục đích trả thù nhà họ Thẩm.Tối đó, Sở Thiên Trạch đưa Mạnh Tư Trạch đi ăn tối, vào đúng nhà hàng mà TDN từng rất thích.
Mạnh Tư Trạch có chút bồi hồi, cố nhắc nhở chính mình hiện tại cô đã ở một thân phận khác.Sở Thiên Trạch nhanh trí gọi những món ăn mà TDN rất thích, Mạnh Tư Trạch không nhịn được cũng ăn không ít.“Em vẫn thích những món này nhỉ?” Sở Thiên Trạch mỉm cười, gắp thêm thức ăn cho Mạnh Tư Trạch.Mạnh Tư Trạch giữ nét mặt điềm nhiên rồi đáp:“Sở thích ăn uống mà thôi.”Sở Thiên Trạch mỉm cười, không nói gì thêm về chủ đề đó nữa.
Anh nhìn cô một chặp rồi nói tiếp:“Hàn Hải Dương chết rồi.”Bàn tay đang cầm nĩa của Mạnh Tư Trạch bỗng khựng lại, một tay cô đang đặt trên đùi mình, cố siết chặt lại, kìm nén cảm xúc khó tả trong lòng mình.
Kẻ thù chết rồi, mà sự trong sạch của cô vẫn chưa được trả lại, thù chưa báo được, cô cảm thấy hụt hẫng hơn là vui.Che giấu tâm trạng phức tạp của mình, Mạnh Tư Trạch ngước mắt hỏi Sở Thiên Trạch:“Hàn Hải Dương là ai vậy?”Sở Thiên Trạch không ngạc nhiên khi Mạnh Tư Trạch hỏi như vậy, anh đáp:“Một kẻ liên quan đến Thẩm Thị, hắn bắt cóc và hãm hại vợ của tôi.”“Vậy xem ra, hắn là kẻ thù chung của chúng ta rồi.”Mạnh Tư Trạch mỉm cười nhàn nhạt, cố che đậy sự căm hận và chua xót trong mắt mình.
Sở Thiên Trạch nắm lấy bàn tay cầm chặt chiếc nĩa của cô, ôn tồn nói:“Bọn chúng sẽ phải trả giá cho tội ác của mình.
Hôm nay cảnh sát phát hiện hắn ta t.ự sá.t, chắc chắn là có kẻ nào đó đã tác động đến hắn.”Mạnh Tư Trạch mím chặt môi, trong lòng tự động nghĩ đến mẹ con Hà Mỹ Kiều.
Mấy tháng qua, cô nghe ngóng không ít tin tức của bọn họ, nhưng đa phần đều là những tin khiến lòng cô sôi má.u.
Bọn họ vẫn an nhàn, thậm chí Thẩm Thị làm ăn phát đạt, bọn họ hưởng không ít vinh hoa phú quý.
Thằng con trai vô dụng của Hà Mỹ Kiều hiện tại còn được đưa vào Thẩm Thị tiếp quản phần vốn của bà ta.
Nực cười, TDN là con gái ruột của Thẩm Thành lại không hề có chỗ đứng, mất tích một cách bất ngờ cũng chẳng ai quan tâm.“Tôi có nghe ngóng được vài tin tức, Thẩm Oánh Oánh, tiểu thư nhà họ Thẩm dường như cũng có vài mối quan hệ phức tạp.
Anh điều tra từ chỗ cô ta xem.”Mạnh Tư Trạch nhàn nhạt đáp lời Sở Thiên Trạch, cố che giấu tâm sự của mình.
Sở Thiên Trạch nhướng mày đáp:“Hẳn rồi! Thẩm Oánh Oánh đắc ý cũng đã lâu, đến lúc sờ gáy cô ta rồi!”Sở Thiên Trạch nói như vậy, thật ra anh đã chú ý đến Thẩm Oánh Oánh từ lâu, chẳng qua là để cô ta đắc ý một chút.
Anh tiến lại gần Mạnh Tư Trạch, ngồi xuống bên cạnh cô rồi dịu dàng ôm vai cô.
Sự động chạm này lại không khiến Mạnh Tư Trạch bài xích.“Cô ta cũng sở hữu cổ phần ở Thẩm Thị.” Mạnh Tư Trạch nói khéo.Sở Thiên Trạch cười nhạt, nâng cằm Mạnh Tư Trạch, đặt lên môi cô một nụ hôn rồi nói:“Được, cho em!”.