Mạnh Tư Trạch nhìn ánh mắt chứa đầy si mê xen lẫn cưng chiều của Sở Thiên Trạch, một lòng chỉ muốn đắm chìm vào đó.
Cô không thể tưởng tượng được rằng lần này quay trở lại, cô lại được quay về vòng tay của anh một cách dễ dàng như vậy.Nghe giọng điệu của người đàn ông, Mạnh Tư Trạch biết chắc chắn điều anh hứa hẹn với cô, anh nhất định sẽ làm được.“Cảm ơn Sở tổng.”Sở Thiên Trạch mỉm cười, nhìn đôi môi đỏ mọng của Mạnh Tư Trạch rồi bất giác cảm thấy muốn đặt lên đó một nụ hôn.
Anh khẽ miết đôi môi mềm mại của cô, ngón tay dính một chút son.“Chỉ cần em làm tốt việc của mình, đó là làm tình nhân của tôi, vậy là được.”Sở Thiên Trạch mỉm cười, ánh mắt chứa đầy thâm ý.
Mạnh Tư Trạch ngoảnh mặt đi để tránh đắm mình vào trong tình ý của anh, cô khẽ nuốt nước bọt, bàn tay nhỏ bé siết lấy nhau.Sở Thiên Trạch ngồi xuống đối diện Mạnh Tư Trạch, thở hắt ra một hơi rồi nói với cô:“Cuối tuần này Thẩm Thị tổ chức một buổi tiệc, em có muốn đến không?”Mạnh Tư Trạch ngước mắt nhìn Sở Thiên Trạch, dường như anh đang muốn nói với cô điều gì đó.
Mạnh Tư Trạch mỉm cười, đây quả nhiên là cơ hội tốt để hù dọa mẹ con Thẩm Oánh Oánh một phen.
Song, Mạnh Tư Trạch giữ bình tĩnh rồi đáp:“Không cần đâu.
Bây giờ nếu em xuất đầu lộ diện, Thẩm Thị sẽ đề phòng.
Em muốn bất ngờ đánh úp một phen.”Sở Thiên Trạch cười cười, anh biết ý đồ của Mạnh Tư Trạch.
Cô muốn khiến nhà họ Thẩm đang ở trên đỉnh cao danh vọng bỗng một đêm mất trắng, như vậy mới hả dạ.
Mẹ con Thẩm Oánh Oánh hãm hại cô như vậy, Thẩm Thành lại không có chút áy náy đau xót cho cô.
Chứng cứ thì lại không đủ thuyết phục để đưa hai mẹ con bà ta ra hầu tòa, khỏi phải nói Mạnh Tư Trạch căm hận nhà họ Thẩm như thế nào.Sở Thiên Trạch nhìn ánh mắt chứa đầy hận thù của Mạnh Tư Trạch, trong lòng lại cồn cào đau xót.
Anh cắt môt miếng thịt bò, đặt vào đĩa của cô rồi nói:“Có một số chuyện lặt vặt, em không cần phải nhúng tay.”Mạnh Tư Trạch ngước mắt nhìn anh, trong lòng có chút cảm động.“Anh định sẽ đối phó với Thẩm Thị thế nào?”“Em đừng quan tâm, ngoan ngoãn ở bên tôi là được.”Sở Thiên Trạch mỉm cười tràn đầy tự tin, một tay nắm tay Mạnh Tư Trạch, một tay gắp thức ăn cho cô.
Mạnh Tư Trạch cảm thấy trong lòng bớt căng thẳng hẳn đi, dịu dàng mỉm cười.“Nghe anh vậy.
Nhưng mà nếu có việc gì Mạnh Thị có thể giúp đỡ thì cứ nói với em.”Sở Thiên Trạch mỉm cười, gật đầu.
Bữa tối nhẹ nhàng và lãng mạn cứ thế trôi đi.Sở Thiên Trạch đưa Mạnh Tư Trạch về nhà, thẳng cho đến khi nằm trên giường ngủ, cô cũng không thể nào tin được trong một ngày mà lại xảy ra nhiều chuyện như thế.Lúc này, Sở Thiên Trạch quay trở về Sở Thị, Uông Trác Vĩ cùng với Lạc Hữu Bằng đứng đợi anh ở bên ngoài phòng Tổng giám đốc.“Hai người đến đây làm gì? Có manh mối sao?”“Ừm, tìm được một tên đồng bọn của Hàn Hải Dương.”Uông Trác Vĩ gật đầu rồi đáp.
Hai mắt Sở Thiên Trạch lập tức mở to, anh mở cửa cho hai người họ vào văn phòng, hấp tấp hỏi:“Chuyện xảy ra khi nào?”“Mới hôm nay.” Lạc Hữu Bằng đáp.
“Lâm Thụy theo dõi khu nhà ở của Hàn Hải Dương, phát hiện có kẻ đột nhập vào đó, lén lút đốt nhà hắn ta, hệt như muốn hủy chứng cứ.”“Rõ ràng là vậy.” Uông Trác Vĩ bổ sung.
“Nếu không có quỷ trong lòng, sợ gì mà phải đốt căn nhà lụp xụp kia?”Sở Thiên Trạch nhướng mày, lắng nghe hai người bọn họ một chặp rồi hỏi:“Tại sao Hàn Hải Dương phải ẩn náu kỹ như vậy? Không phải chuyện năm đó không có đủ chứng cứ buộc tội hắn ta sao?”Uông Trác Vĩ thở dài một hơi, trong mắt có chút áy náy và khó xử:“Năm đó tôi đuổi theo mấy tên côn đồ kia, mỗi đứa chạy một hướng, thật khó lòng bắt trọn ổ được.
Hàn Hải Dương là kẻ bị tóm đầu tiên, nhưng chứng cứ không đủ, cũng không biết tại sao hắn lại trở nên điên loạn rồi trốn chui trốn nhủi.”“Vụ án này cũng may là có Lâm Thụy giúp sức, cơ bản là phía cảnh sát cũng không mặn mà gì khi không tìm thấy chứng cứ phạm tội của chúng.”Lạc Hữu Bằng sầu não đáp lời Uông Trác Vĩ như muốn an ủi hắn ta.
Sở Thiên Trạch nhíu mày nhìn hai người bọn họ, chậm rãi kết luận:“Chắc chắn có kẻ uy hiếp Hàn Hải Dương và đồng bọn của hắn, cũng có thể đã dùng thủ đoạn nào đó bức chết Hàn Hải Dương.
Cứ chờ phía Lâm Thụy điều tra tên đồng bọn vừa bắt được, xem hắn khai nhận thế nào.”Lạc Hữu Bằng và Uông Trác Vĩ nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.“Chuyện đến nước này cũng chỉ có thể trông cậy vào Lâm Thụy.
Tôi nghe nói, tên kia thần trí cũng không bình thường.”Nghe Uông Trác Vĩ nói vậy, Sở Thiên Trạch cũng chỉ lắc đầu cười khổ.Trước lúc bọn họ rời đi, Sở Thiên Trạch nói với theo:“Lạc Hữu Bằng, bạn của cậu, Thẩm Dật Nhiên, cô ấy đã quay về rồi.”.