Lời nói của sở thiên Trạch khiến cho Lạc Hữu Bằng vô cùng kinh ngạc.
Cậu quay người về phía anh, hai mắt tròn xoe chất chứa một niềm hy vọng khó tả.“Anh… anh nói thật chứ? Dật Nhiên thật sự quay về rồi?”Sở Thiên Trạch gật đầu, Lạc Hữu Bằng lập tức nở một nụ cười tươi rói.
Uông Trác Vĩ ở bên cạnh vỗ vỗ vai cậu, sau đó kể lại toàn bộ chuyện liên quan đến Mạnh Tư Trạch cho Lạc Hữu Bằng nghe.
Sau khi mọi chuyện được sáng tỏ đâu vào đấy, bọn họ nhất định sẽ giúp Thẩm Dật Nhiên đường đường chính chính quay về.Ngày hôm sau, tại công ty Thẩm Thị, Thẩm Oánh Oánh với tư cách là một cổ đông lớn đến công ty thông báo với ông Thẩm:"Cha à, dự án mua hàng mà cha giao cho con, con đã tìm được đối tác rồi."Ông Thẩm nghe Thẩm Oánh Oánh nói như vậy thì vô cùng hài lòng.
Lúc này ở bên ngoài, Hà Mỹ Kiều đẩy cửa bước vào, trên mặt tràn ngập tự đắc và sung sướng."Anh xem con gái của chúng ta, nó trưởng thành rồi đấy.
Hai anh em nó càng ngày làm việc càng đắc lực."Ông Thẩm nghe Hà Mỹ Kiều nói như vậy cũng không phủ nhận.
Ông ta cười, nhìn Thẩm Oánh Oánh với ánh mắt mong chờ."Con nói xem đối tác lần này như thế nào?""Lô hàng mà chúng ta nhập về sẽ do một đối tác làm trung gian vận chuyển." Thẩm Oánh Oánh được khen thì liền hất mặt lên trời, vừa nói vừa cười với vẻ kênh kiệu.
"Đối tác lần này là đối tác hoàn toàn mới, chi phí lại rất cạnh tranh, đảm bảo giao hàng nhanh nhất cho chúng ta.""Tốt vậy sao?" Ông Thẩm kinh ngạc."Đối tác Oánh Oánh tìm, đương nhiên là tốt." Hà Mỹ Kiều lại sau lưng ông Thẩm bóp nhẹ hai bờ vai ổng rồi cười ngọt ngào.
"Con gái của chúng ta, anh không tin nó sao?""Không phải anh không tin." Ông Thẩm mỉm cười, xoa mu bàn tay Hà Mỹ Kiều.
"Mà anh sợ nó trẻ người non dạ, bị người ta lừa.""Cha yên tâm!" Nghe ông Thẩm nói vậy, Thẩm Oánh Oánh lại càng tự đắc.
"Đối tác này là con cực khổ đàm phán mới có được điều kiện tốt như vậy.
Cha cứ tin ở con."Ông Thẩm gật đầu, vui vẻ nhìn Thẩm Oánh Oánh bằng ánh mắt hi vọng và trông đợi.
Thẩm Oánh Oánh đắc ý, vênh mặt đi ra ngoài.
Xung quanh cô ta, đám nhân viên bắt đầu xúm lại nịnh bợ, tâng bốc, càng khiến Thẩm Oánh Oánh thêm sung sướng.Lúc này, cổ phiếu Thẩm Thị giá cao ngất ngưỡng, được kỳ vọng ăn nên làm ra, nên đám cổ đông lớn nhỏ không ai không tranh giành.
Thẩm Thành thấy nhà mình làm ăn được, nên nhanh chóng quăng chuyện Thẩm Dật Nhiên mất tích ra sau đầu.Hà Mỹ Kiều được nước lấn tới, nhỏ to bên gối, nói Thẩm Thành nhanh chóng xúc mộ của mẹ Thẩm Dật Nhiên đi.
Thẩm Thành nghĩ một hồi, thấy Thẩm Dật Nhiên dù sao cũng đã mất tích, bà vợ ông ta cũng mất lâu rồi, hai người chia tay trong oán hận, nên chẳng có lý do gì mà để lại mộ phần của bà.Mạnh Tư Trạch hoàn toàn không biết chuyện này, mãi cho đến khi cô xuất hiện ở nghĩa trang.
Đằng xa, Hà Mỹ Kiều cùng vài người thợ đang bốc mộ của mẹ cô.“Bọn họ đang làm gì vậy?”Hai đồng tử Mạnh Tư Trạch mở lớn, cô siết chặt nắm tay, gần như muốn lao ra khỏi xe ô tô.
Sở Thiên Trạch ngồi bên cạnh thấy vậy liền giữ cô lại:“Xem ra Hà Mỹ Kiều thực sự muốn chiếm đoạt những thứ mà mẹ em có, tham vọng đến điên cuồng rồi!”“Hà Mỹ Kiều, bà ta đừng mong nửa đời sau có thể sống yên!”Mạnh Tư Trạch nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, tức giận đến mức hít thở không thông.
Cô thực sự muốn lao đến, siết cổ ả đàn bà đang cười ngạo nghễ trên mộ phần của mẹ cô.“Em bình tĩnh lại một chút, chuyện này… tôi nhất định buộc chúng trả cho em gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần!”Sở Thiên Trạch không nhịn được mà ôm lấy Mạnh Tư Trạch.
Mạnh Tư Trạch hít sâu một hơi, sau đó dùng tay quệt đi nước mắt trên mặt mình, lạnh lùng nói:“Thù mới nợ cũ, em sẽ tính với mẹ con bà ta từng khoản, từng khoản một!”Mạnh Tư Trạch siết lấy góc váy mình, cố trấn tĩnh lại.
Mẹ con bà ta cướp đi hạnh phúc gia đình cô, lấy lòng nhà họ Thẩm, cướp đi mọi thứ vốn thuộc về mẹ con cô, thậm chi sai người cưỡ.ng hi.ếp cô, khiến cô không cách nào đối mặt với tình yêu của Sở Thiên Trạch.
Bây giờ, bọn họ còn không chịu buông tha cho người mẹ đã khuất của cô.“Em yên tâm, bọn họ sắp sập bẫy rồi!”Sở Thiên Trạch nắm tay Mạnh Tư Trạch, an ủi cô, đồng thời tạo niềm tin cho cô.
Mạnh Tư Trạch chợt thấy cái nắm tay này thật ấm áp, cô hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh bản thân.“Chúng ta đi thôi, càng nhìn em lại càng đau lòng.”Sở Thiên Trạch gật đầu, vừa đánh xe đi, vừa dịu dàng hỏi người bên cạnh mình:“Em muốn đi đâu? Đi đâu đó giải khuây nhé! Hay là, chúng ta đến gặp Lạc Hữu Bằng đi, cậu ta rất mong em trở về.”“Đi khách sạn đi!” Mạnh Tư Trạch thản nhiên nói.
“Em muốn ngủ với anh.”.