Sở Thiên Trạch biết Mạnh Tư Trạch vừa xấu hổ lại vừa bị anh làm đến sắp hỏng, liền muốn triệt để ức hiếp cô, dồn cô đến đường cùng.
Sở Thiên Trạch khao khát cô suốt mấy năm, chính anh cũng không ngờ bản thân mình có thể vì cô mà nhẫn nhịn đến tận cùng, cũng có thể vì cô mà hóa thành dã thú.Bỏ qua lời cầu xin của Mạnh Tư Trạch, Sở Thiên Trạch luồng tay vào mép quầ.n l.ót của cô, ở đám l.ông mượt mà tìm đến những nếp gấp trơn bóng, mềm mại.“Đừng, Thiên Trạch, xin anh… em sắp không nhịn được…”Thấy Mạnh Tư Trạch ưỡn người, thở dốc, Sở Thiên Trạch càng thêm khoan khoái.
Anh khẽ vuốt ve nơi mềm mại kia, từ hai cánh hoa mũm mĩm cho đến từng nếp gấp bên trong.
Sở Thiên Trạch trượt một ngón tay từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn, dựa theo dòng nước ấm áp chảy ra nơi kín đáo của Mạnh Tư Trạch mà mon men theo từng ngóc ngách ở giữa hai cánh hoa của cô.
Mạnh Tư Trạch ngửa cổ ra sau, thở dốc không ngừng, rê.n rỉ như sắp khóc.“Thoải mái không?”Mạnh Tư Trạch cắn răng, cố không thừa nhận.
Sở Thiên Trạch nhếch miệng cười, vừa nói vừa đẩy nhanh tốc độ một chút.“A… Thiên Trạch, đừng nhanh như vậy…”Mới chỉ mơn trớn bên ngoài thôi, Mạnh Tư Trạch đã chịu không được mà chủ động mở rộng hai chân, vô thức mời gọi anh.
Chân cô bị anh đẩy qua hai bên, hơi giơ lên cao, đôi giày cao gót màu đỏ vẫn chưa được cởi bỏ.
Bộ váy xinh đẹp lộng lẫy lúc này xộc xệch đến đáng thương, bên dưới bị vén lên đến bụng, bên trên bị tuột xuống dưới hai bầu ng.ực.
Cái qu.ần l.ót nhỏ xíu bị vén sang một bên, để lộ nơi bí mật kín đáo nhất của người con gái đang bị ngón tay thô to hữu lực của người đàn ông đũa bỡn để đỏ ửng.“Ý em là đừng chậm như vậy?”Sở Thiên Trạch vừa nói vừa đẩy hai chân Mạnh Tư Trạch lên cao quá đầu, để cô cúi xuống nhìn cho rõ hai cánh hoa bị anh đùa giỡn đến ướt sũng.
Sở Thiên Trạch tàn ác nói tiếp:“Là em chủ động mời tôi cơ mà, quả nhiên là muốn tôi vừa nhanh vừa mạnh mà ch.ơi em.”Mạnh Tư Trạch liên tục lắc đầu, còn chưa đáp lại lời Sở Thiên Trạch, anh đã duỗi ngón tay vào bên trong cô.“A!”Sở Thiên Trạch kinh ngạc nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi cơ thể của Mạnh Tư Trạch, hoảng hốt, sững sờ.
Đến cả Mạnh Tư Trạch cũng sửng sốt, đau đớn đến òa khóc.“Tư Trạch… em… còn trong trắng ư?”Sở Thiên Trạch thực sự muốn tát mình một cái, bây giờ đâu phải lúc hỏi đến chuyện này.
Mạnh Tư Trạch dường như cũng kinh hoàng, cô không ngờ đêm hôm đó, cô hoàn toàn không bị x.âm h.ại.Sở Thiên Trạch vừa mừng rỡ lại vừa xót người yêu, anh vội cúi xuống, hôn lên khóe mắt Mạnh Tư Trạch, gấp gáp nói:“Tư Trạch, Dật Nhiên, tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm đau em.
Tôi tưởng em đã… Không, là tôi hồ đồ, thô lỗ.
Tôi xin lỗi.”Hôm ở bệnh viện, kỳ thực Sở Thiên Trạch chỉ quan tâm an nguy của Mạnh Tư Trạch nên không còn quan tâm những chuyện khác.
Hơn nữa anh đã xác định dù cô có ra sao anh vẫn yêu cô hết cuộc đời này, thậm chí sẽ yêu cô nhiều hơn, bù đắp cho cô nhiều hơn nữa, cho nên anh hoàn toàn không quan tâm chuyện cô có còn trong trắng hay không.“Em cũng không ngờ… hức hức… hôm đó… hôm đó em bị đánh ngất cho nên…”Mạnh Tư Trạch vừa khóc vừa ôm Sở Thiên Trạch, cảm giác đau đớn khiến cô như bị đốt cháy.
Mạnh Tư Trạch không dám nghĩ nếu Sở Thiên Trạch dùng thứ cứ.ng rắ.n bên dưới trực tiếp đâ.m vào bên trong cô sẽ còn đau đớn đến mức nào.
May là, anh chỉ dùng ngón tay.Sở Thiên Trạch khẽ rút ngón tay ra, lau đi vết máu trên tay mình, sau đó xoa nắn bên ngoài, giúp Mạnh Tư Trạch cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Mạnh Tư Trạch cắn môi mình, bên dưới vừa đau lại vừa thoải mái, khiến cô chật vật vô cùng.Sở Thiên Trạch nhìn làn da trắng nõn của Mạnh Tư Trạch, vì cô xấu hổ mà cơ thể trở nên đỏ hồng, nhất là vùng vai và đầu gối, dưới mô.ng và cả nơi riêng tư.
Anh khẽ nuốt nước bọt, nhìn chăm chăm vào đôi mắt phiếm hồng và đôi môi đang cắn chặt cố nén tiếng rê.n rỉ của cô.“Dật Nhiên, cho tôi, được không? Tôi… không nhịn được.”Mạnh Tư Trạch thút thít vài tiếng, chưa kịp trả lời thì bên dưới lại tiếp tục bị Sở Thiên Trạch duỗi ngón tay vào mà xoa nắn.
Vì từ nãy đến giờ đã được kích thích, nên nơi đó ẩm ướt vô cùng.
Sở Thiên Trạch đưa ngón tay vào, một chút dịch đỏ chảy ra, kèm tiếng nước nhóp nhép.
Anh biết cơ thể cô đã sẵn sàng.“Tư Trạch, đừng ở chỗ đó…”Sở Thiên Trạch cong ngón tay lại, đỉnh lên trên một chút, quả nhiên Mạnh Tư Trạch ngửa cổ ra sau, hai tay bấu chặt lấy ghế ngồi, đôi chân vô thức mở rộng mời gọi anh.
Sở Thiên Trạch nhếch miệng cười, ánh mắt như con sói khát mồi, động tác trên tay mỗi lúc một nhanh và mạnh..