Thấy Mạnh Tư Trạch chủ động mở rộng hai chân mình, Sở Thiên Trạch dù có là thái giám cũng không nhịn nổi.
Anh nuốt nước bọt mấy cái, rồi rút nhẹ ngón tay ra, hấp tấp cởi khóa quần.Quần vừa tụt xuống, con quái vật khổng lồ gân guốc lập tức bật ra.
Mạnh Tư Trạch mở to mắt, sửng sốt không nói nên lời, sau đó, trong cô chính là cảm giác vừa sợ hãi lại vừa phấn khích.Không nghĩ mình còn có lần đầu tiên, đem nó dâng hiến cho Sở Thiên Trạch thật sự không có gì luyến tiếc, chỉ là, Mạnh Tư Trạch sợ với kích thước kia của anh, nhất định anh sẽ làm cô hỏng mất.Mạnh Tư Trạch nuốt nước bọt đánh ực, sợ hãi lủi người về phía sau.“Dật Nhiên, giúp tôi xoa nắn nó đi.”Sở Thiên Trạch nhỏ giọng dụ dỗ, con quái vật mon men lại gần hai cánh hoa non mềm của Mạnh Tư Trạch.
Cô phát run lên một cái khi nó chạm đến giữa hai cánh hoa của cô, đỉnh đỉnh lên hạt đậu mềm mại.
Hai chân Mạnh Tư Trạch khẽ run, miệng nhỏ bên dưới không kìm được mà co rút lại.Trong đầu Mạnh Tư Trạch lập tức tưởng tượng quái vật ra vào nơi nhỏ bé của mình, vừa sợ lại vừa hồi hộp, mong chờ.“Lại đây, Dật Nhiên ngoan, dùng tay của em trước, sau đó dùng miệng của em.
Ngoan nào bé cưng.”Sở Thiên Trạch nhỏ giọng dụ dỗ, cuối cùng thành công dụ được Mạnh Tư Trạch nắm lấy vậ.t cứ.ng mà xoa nắn.
Đối với người đàn ông nuông chiều cô, yêu thương cô bao dung cô vô điều kiện như thế này, Mạnh Tư Trạch thực sự không tiếc cho anh bất cứ thứ gì anh muốn.Bàn tay nhỏ bé xoa nắn vậ.t cứ.ng, chớp mắt đã khiến nó rỉ ra một chút dị.ch, kèm theo đó là tiếng rê.n khe khẽ của Sở Thiên Trạch.
Cổ họng anh phát ra âm thanh khàn khàn, trầm đục đầy thỏa mãn.
Mạnh Tư Trạch lại càng dùng sức, đẩy nhanh tốc độ một chút, quả nhiên, Sở Thiên Trạch càng khó kiềm nén, dị.ch rỉ ra mỗi lúc một nhiều.“Bé cưng, ngậm lấy nó đi!”Sở Thiên Trạch chồm người lên, cố tình để vậ.t cứ.ng gần chạm đến khuôn mặt Mạnh Tư Trạch.
Mạnh Tư Trạch hơi sợ, càng ở khoảng cách gần, kích thước của nó càng khiến cô run rẩy không thôi.
Sở Thiên Trạch ở trên cao nhìn xuống, khuôn mặt lãnh đạm bá khí, nhưng đôi mắt lại đang bị sắc d.ục nhấn chìm, hình ảnh anh vì cô mà mất khống chế khiến lòng cô càng thêm rạ.o rự.c.Mạnh Tư Trạch buông tay, miệng nhỏ nhích đến gần vậ.t cứ.ng, chầm chậm há ra rồi ngậm lấy.
Cô chỉ ngậm được gần một nửa, dù đã cố gắng nhưng không cách nào đẩy nó sâu vào thêm được.
Sở Thiên Trạch thoải mái ngửa đầu ra sau, thở dốc một tiếng rồi gầm nhẹ.
Mạnh Tư Trạch như được cổ vũ, hai tay nắm phần còn lại, đôi môi mở rộng hết cỡ.“Dật Nhiên, ưm… ngoan lắm.”Sở Thiên Trạch vuốt ve mái tóc Mạnh Tư Trạch, bàn tay luồng xuống ngực cô, xoa nắn rồi véo nhẹ nh.ũ ho.a khiến cô run lên một hồi.
Sợ chính mình không nhịn được, Sở Thiên Trạch đành luyến tiếc rút ra khỏi miệng nhỏ của Mạnh Tư Trạch.“Nếu em còn ngậm nó nữa, tôi sẽ không giữ được mình đâu.”Sở Thiên Trạch mỉm cười cưng chiều, xoa xoa khóe môi ướt đẫm của Mạnh Tư Trạch.
Anh kéo hai chân cô, quàng lên cổ mình.
Tư thế này vô cùng xấu hổ, khiến cho Mạnh Tư Trạch triệt để nhìn thấy hai cánh hoa của bản thân.
Sở Thiên Trạch cười xấu xa, đỉnh đỉnh vậ.t cứ.ng vào nơi riêng tư của cô.“Chà, còn ướt hơn ban nãy nữa, là do nhìn thấy bảo bối của tôi, hay là vì lúc nãy ngậm nó trong miệng?”Sở Thiên Trạch nhếch miệng cười, cúi xuống hôn lên tai Mạnh Tư Trạch, Mạnh Tư Trạch xấu hổ và ấm ức đến sắp phát khóc, bên dưới bị vậ.t cứ.ng cọ đến ngứa ngáy không chịu nổi, chỉ còn biết ôm ghì lấy anh, vừa sợ hãi vừa mong đợi.Sở Thiên Trạch cũng không muốn mất thêm thời gian, vậ.t cứ.ng không nhịn được mà đỉnh vào cái miệng nhỏ xíu bên dưới.“Dật Nhiên, tôi vào nhé.”Sở Thiên Trạch vẫn là thương xót cục cưng, báo trước với cô một tiếng, sau đó mới chầm chậm đi vào.
Mạnh Tư Trạch siết chặt một chút, theo bản năng co rút lại, ép Sở Thiên Trạch đến mức suýt chút nữa thì b.ắn ra.“Dật Nhiên, thả lỏng nào.”Sở Thiên Trạch thở hổn hển, khổ sở kìm nén.
Mạnh Tư Trạch đau đớn òa khóc, còn chưa kịp thích nghi đã bị đ.âm sâu vào bên trong.“A, đừng, Sở tổng… tha cho em…”Mạnh Tư Trạch đau thấu trời, nhưng lúc này có hối hận thì cũng đã muộn.
Bên dưới cô, hai cánh hoa bị mở rộng đến đáng thương, v.ật c.ứng không ngừng ra vào, chầm chậm nhưng lại khiến cô phải ghi nhớ từng đường gân bên trên nó.“Dật Nhiên, em chặt quá.”Sở Thiên Trạch thở hổn hển, động tác mỗi lúc một nhanh, nong hai cánh hoa của Mạnh Tư Trạch đến hết cỡ.
Tiếng nước bên dưới mỗi lúc một vang, chứng tỏ Mạnh Tư Trạch cũng đã dần cảm nhận được kho.ái cả.m..