Mạnh Tư Trạch vẫn còn mệt, nên cô vào trong phòng ngủ đằng sau phòng Tổng giám đốc nghỉ ngơi.
Từ nơi này vẫn có thể nghe được âm thanh bên ngoài.Sở Thiên Trạch đón tiếp người nọ, là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ rất giống Lâm Bình.
Thấy Sở Thiên Trạch và người nọ cười đùa vui vẻ với nhau như đã thân thiết từ lâu, Mạnh Tư Trạch chợt thấy khó chịu trong lòng.Sau khi người nọ rời đi, Mạnh Tư Trạch từ từ bước ra khỏi căn phòng, hai chân vì hành động càng quấy của Sở Thiên Trạch mà run lẩy bẩy không thôi.
Sở Thiên Trạch quay đầu lại nhìn ngắm dáng vẻ chật vật của cô, trong lòng càng thêm vui sướng, khoái trá.“Tư Trạch, sao em lại ra đây? Vào trong nghỉ ngơi cho lại sức.”“Bỉ ổi!”Mạnh Tư Trạch trừng mắt liếc nhìn Sở Thiên Trạch.
Anh khuyên cô nghỉ ngơi cho lại sức nhưng bàn tay lại vô sức bóp mông cô.
Mạnh Tư Trạch oán hận trong lòng nhưng không dám khiêu khích anh, sợ sẽ lại bị anh bắt lên giường một lần nữa.“Người phụ nữ đó là ai vậy?”Mạnh Tư Trạch lạnh lùng lên tiếng hỏi, nhưng trong ánh mắt vẫn có sự ghen tuông mơ hồ.
Sở Thiên Trạch nhếch miệng cười, ôm chặt lấy cô, rồi càng quấy dùng tay luồng vào bên trong quần nhỏ.“Sở Thiên Trạch, anh đừng có quá đáng!”Mạnh Tư Trạch nhũn cả chân, không đứng vững, hoàn toàn dựa vào Sở Thiên Trạch.
Sở Thiên Trạch cười xấu xa, nắn bóp chỗ bí mật kia rồi đáp:“Giọng điệu chua lòm, em ghen đúng không?”“Em có tư cách gì chứ? Cũng chỉ là tình nhân không chính thức của anh.”Mạnh Tư Trạch oán hận trừng mắt nhìn Sở Thiên Trạch, bên dưới chật vật chống đỡ ngón tay vừa thon dài lại vừa nhanh nhẹn của Sở Thiên Trạch.“Lại ư.ớt rồi!”Sở Thiên Trạch mỉm cười, môi luồng vào khoang tai Mạnh Tư Trạch khiến cô giật mình, cố sức chống đỡ.
Cô đẩy anh ra, nhưng càng bị cô đẩy, anh càng luồng tay vào sâu bên trong cơ thể cô.Mạnh Tư Trạch tức giận, giọng điệu và ánh mắt ban nãy Sở Thiên Trạch nhìn người phụ nữ kia vân xin hằn trong tâm trí cô, khiến cô vô cùng bức bối khó chịu.“Sở Thiên Trạch, anh buông tôi ra!”Mạnh Tư Trạch giận dỗi, đẩy cái đầu đang vùi trước ngực mình.
Sở Thiên Trạch nghe giọng điệu của Mạnh Tư Trạch liền biết cô đã giận, anh đành buông tay ra, mỉm cười cầu hòa:“Tư Trạch, em ghen thật đấy à? Cô ấy là Phương Hòa, đối tác của anh, nói đúng hơn thì là đối tác của công ty con thuộc tập đoàn Sở thị.”“Phương Hòa?” Mạnh Tư Trạch chớp mắt mấy cái rồi hỏi.
Cô đã nghe danh người phụ nữ này, cô ta khá có tiếng trong giới thương nhân, sát phạt quyết đoán không thua gì đàn ông, hóa ra là cấp dưới của Sở Thiên Trạch.“Đúng vậy, bây giờ tôi cần cô ta giúp.” Sở Thiên Trạch dịu dàng mỉm cười rồi đáp.“Thì sao? Tại sao lại thân mật như thế?”Mạnh Tư Trạch tức giận hất tay, hai má phồng phồng.
Sở Thiên Trạch nhịn không được ôm hôn một cái rồi nói tiếp:“Cô ấy đang đàm phán với Thẩm Oánh Oánh.
Chuyến hàng lần này của Thẩm Oánh Oánh sẽ trực tiếp đưa cô ta vào tù.”Hai mắt Mạnh Tư Trạch mở to hết cỡ.
Sở Thiên Trạch muốn dùng thủ đoạn tống Thẩm Oánh Oánh vào tù? Mạnh Tư Trạch nhíu mày, trong mắt có sự do dự không giấu được.“Sao vậy Dật Nhiên? Em biết em vẫn còn trong trắng chưa bị bốn tên hỗn đản làm nhục thì liền mềm lòng?”Sở Thiên Trạch vừa nói vừa rót một ly rượu vang, rồi tựa mình vào bàn.
Mạnh Tư Trạch lắc đầu, suy nghĩ giằng co một hồi rồi đáp:“Em không phải là đang mềm lòng, mà em đang không cam tâm.
Mấy năm qua mẹ con Thẩm Oánh Oánh tác oai tác quái, hãm hại mẹ con em hết lần này đến lần khác, mẹ mất rồi bọn chúng cũng không buông tha.
Anh dùng chút thủ đoạn tống cô ta vào tù một cách đơn giản, dễ dàng như vậy, làm sao em xả được mối hận trong lòng em? Em muốn hai mẹ con cô ta sống dở chết dở, từng chút một mất hết mọi thứ em mới cam lòng, em mới có thể an ủi được vong linh của mẹ.”Sở Thiên Trạch nhướng mày, mở to mắt nhìn Mạnh Tư Trạch.
Lúc này, trong đôi mắt cô là sự căm hận, tàn nhẫn và ngoan độc.
Anh thở dài âm thầm, trong lòng đau đớn khôn xiết.
Dật Nhiên của anh thực sự đã chịu quá nhiều tổn thương.
Nghĩ vậy, Sở Tư Trạch mỉm cười, tiến lại gần cô, ôm cô vào lòng rồi nói:“Được, đều nghe em hết.
Em muốn gì, tôi đều cho em, đều sẽ vì em mà dốc sức.”Mạnh Tư Trạch lúc này mới bình tĩnh lại.
Trước sự dịu dàng và bao dung của Sở Thiên Trạch, cô thực sự xúc động không thôi.
Mạnh Tư Trạch thở hắt ra một hơi, rũ mi mắt đáp:“Anh muốn mượn tay Phương Hòa chơi Thẩm Oánh Oánh một vố cũng được, nhưng phải đảm bảo cô ta chưa chết ngay được.
Em muốn cô ta từ từ nếm trải những đau đớn khổ sở mà mẹ con em phải chịu.”“Được, tôi sẽ cân nhắc với Phương Hòa.” Sở Thiên Trạch gật đầu đáp.“Nhưng mà, điều kiện của anh… chỉ đơn giản là muốn em làm nhân tình?” Mạnh Tư Trạch nhíu mày nhìn Sở Thiên Trạch, có chút hoài nghi.Sở Thiên Trạch bật cười đáp:“Đâu chỉ vậy, tôi còn muốn em sinh con cho tôi.”.