Sở Thiên Trạch nói xong, Mạnh Tư Trạch liền kinh ngạc mở to mắt.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.“Em cứ suy nghĩ, dù sao thì đó cũng là thiên chức, cũng là lựa chọn của em.
Nhưng tôi chỉ muốn nói điều này với em, ngoại trừ em, sẽ không có ai có quyền mang thai con của tôi.”Sở Thiên Trạch nhếch miệng cười, thuận tay bóp mông Mạnh Tư Trạch.
Mạnh Tư Trạch rũ mi mắt, cơ thể cũng quen với động chạm của anh, không còn bài xích.Chuyện kia khiến Mạnh Tư Trạch suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nghĩ không thông suốt.Ba ngày sau đó, Phương Hòa mang đến cho Mạnh Tư Trạch và Sở Thiên Trạch một tin tốt lành.
Lô hàng của TOO đã cập bến, chuẩn bị giao cho phía hải quan kiểm tra.“Tốt lắm, đợi tin tức bên hải quan thôi!”Sở Thiên Trạch mỉm cười tắt điện thoại, sau đó gọi cho Uông Trác Vĩ.
Lúc này Uông Trác Vĩ đang bận tối tăm mặt mày, thời gian dành cho Lạc Hữu Bằng cũng khá hạn chế.
Lạc Hữu Bằng đành dùng chút thủ đoạn trở thành thư ký bên cạnh Uông Trác Vĩ, khiến hắn càng lúc càng hận, không có thời gian tiếp chuyện Sở Thiên Trạch.“Uông Trác Vĩ, con mẹ nó, điện thoại của ông đây mà cũng dám cúp!”Sở Thiên Trạch làu bàu chửi đổng một câu, sau đó liếc nhìn Mạnh Tư Trạch.Mạnh Tư Trạch đang mặc chiếc váy hai dây màu trắng, ôm sát cơ thể, ngồi vắt chân ở sô pha phòng Tổng giám đốc đọc báo cáo tài chính của Thẩm Thị.
Mấy năm nay cô không không quan tâm đến gia sản, công ty, sản nghiệp gia đình gì cả, nhưng bây giờ, thứ cô muốn chính là nó.Uông Trác Vĩ bận sứt đầu mẻ trán, Lạc Hữu Bằng lại ở trước mặt hắn đi qua đi lại, hắn chịu không nổi lại sấn tới ôm hôn một phen.
Vừa bị cậu đánh cho một trận, vừa trễ nải công việc, Uông Trác Vĩ khổ sở vô cùng.Mấy hôm sau, Uông Trác Vĩ hẹn Sở Thiên Trạch đến resort mới khai trương của Uông thị ăn tối, nghỉ dưỡng ở khu hạng VIP, tiện thể bàn bạc vài chuyện quan trọng.
Uông Trác Vĩ mang theo Lạc Hữu Bằng, Sở Thiên Trạch mang theo Mạnh Tư Trạch, vừa khéo bọn họ có thể gặp lại nhau.Quả nhiên, resort cho khách VIP có không ít con ông cháu cha lẫn đám tổng tài máu mặt ở thương trường kéo đến.
Mạnh Tư Trạch lần đầu tham gia tiệc, bỡ ngỡ vô cùng nhưng sắc vóc của cô không phải dạng vừa, vừa xuất hiện đã làm lu mờ hết đám con gái ở đó.Mạnh Tư Trạch đi bên cạnh Sở Thiên Trạch.
Anh hào hoa phong nhã, mặc sơ mi trắng xắn tay áo lên đến khuỷu tay, quần âu nghiêm túc.
Dáng người anh cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn bên dưới lớp sơ mi mỏng như dính chặt cơ thể càng làm anh thêm phần quyến rũ khó tả.
Mạnh Tư Trạch đi bên cạnh anh cũng thật xứng đôi vừa lứa.
Bộ váy đen bó sát sang trọng, xẻ cao tận đùi, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, khí chất đài các, sang trọng, lạnh lùng.Sự xuất hiện của bọn họ khiến khu resort náo loạn một phen.
Người biết mặt Mạnh Tư Trạch không nhiều, lại còn tưởng Sở Thiên Trạch đang cặp kè người mẫu, diễn viên vô danh nào đó.“Dật Nhiên, là cậu sao?”Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, Mạnh Tư Trạch quay đầu lại, chợt thấy Lạc Hữu Bằng bảnh bao trắng trẻo như cục bông chạy lại bên cạnh mình.
Mạnh Tư Trạch ngẩn ngơ một lúc rồi xúc động ôm chầm Lạc Hữu Bằng.“Là tớ đây.
hữu Bằng, lâu quá không gặp.”“Trời, tớ cứ nghĩ cậu sẽ không về nữa.
Con bé ngốc này, ai cho phép cậu làm mọi người lo lắng như vậy?”Mạnh Tư Trạch vừa mừng vừa tủi, mỉm cười đáp lại Lạc Hữu Bằng:"Gặp biến cố như vậy, không tạm thời ẩn thân làm sao có thể trả thù thật thống khoái chứ?"Lạc Hữu Bằng kinh ngạc không nhỏ, không ngờ Mạnh Tư Trạch lại thâm thúy như vậy.
Quả nhiên sau khi trải qua biến cố, con người ta đều trở nên gai góc hơn.Hai người nói qua nói về vài câu sa đó cả nhóm kéo nhau ra quầy bar gần hồ bơi để bàn bạc kế hoạch sắp tới.
Sở Thiên Trạch nói qua về kế hoạch, ai nấy đều tán thưởng.
Mạnh Tư Trạch cũng không ngờ anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy."Nghe nói hôm nay phía hải quan đã mời Thẩm Oánh Oánh lên làm việc.
Cô ta hoảng hốt không biết số hàng giả kia từ đâu mà ra."Uông Trác Vĩ nhếch miệng cười, kể lại sự việc hắn ta hóng được.
Mạnh Tư Trạch cười tà, nâng cốc hớp một ngụm rượu rồi nói:"Mọi chuyện mới bắt đầu thôi.
Dù sao lô hàng đó cũng là dùng để gia công để giao cho khách hàng.
Chỉ cần khách hàng tạo sức ép, chắc chắn Thẩm thị phát điên.
Để em xem ông già Thẩm Thành còn tự hào về đứa con ông ta và mụ Hà Mỹ Kiều kia đích thân dạy dỗ nên nữa hay không.""Khách hàng nhất định sẽ ép Thẩm Oánh Oánh đến điên." Lạc Hữu Bằng cười cười, đánh mắt về phía Uông Trác Vĩ.
"Phải không Vĩ Vĩ?"Hai chữ "Vĩ Vĩ" kia khiến Uông Trác Vĩ nhũn cả người lập tức sấn lại cọ cọ Lạc Hữu Bằng.
Lạc Hữu Bằng xấu hổ quá hóa thẹn, liền đạp cho hắn một cước..