Sau khi dày vò nhau một lúc lâu, Sở Thiên Trạch và Mạnh Tư Trạch cũng buông nhau ra.
Hai người cứ tr.ầ.n tru.ồ.ng như vậy, ôm nhau mà ngủ không còn biết trời trăng mây gió.Sáng hôm sau, khi Uông Trác Vĩ và Lạc Hữu Bằng tìm hai người họ đi ăn sáng, Mạnh Tư Trạch mới choàng tỉnh.
Cô kéo Sở Thiên Trạch dậy, mở to mắt nói với anh:"Hôm nay có kết quả kiểm tra hải quan lô hàng của Thẩm Oánh Oánh.
Có kịch hay để xem rồi."Sở Thiên Trạch ôm lấy Mạnh Tư Trạch, hai người đùa cợt qua lại với nhau một chút sau đó thì cùng nhau xuống nhà hàng trong resort để ăn sáng.
Lúc này, Uông Trác Vĩ và Lạc Hữu Bằng đã có mặt ở đó rồi.Trong khi đó, ở nhà họ Thẩm, Thẩm Oánh Oánh khổ sở quỳ dưới đất, giương đôi mắt ngấn lệ nhìn cha và mẹ mình.
Thẩm Thành tức giận đi qua đi lại, mắt long sòng sọc, mặt đỏ gay."Đồ vô dụng! Có mỗi một lô hàng thôi mà cũng lo không xong.
Mày bàn hợp đồng với người ta kiểu gì thế? Tại sao không đưa người mình sang bên đó để kiểm hàng?"Thẩm Oánh Oánh nước mắt ngắn nước mắt dài phân bua:"Vì bên này là đối tác làm ăn với Mạnh thị, đã làm ăn lâu năm, lại chủ động hẹn gặp con mấy lần nên con nghĩ chỉ cần chúng ta ra giá phù hợp có thể giật được mối hàng ngon của Mạnh thị, hơn nữa họ ra cái giá rất hợp lý, điều kiện ưu đãi rất nhiều…""Đủ rồi!" Thẩm Thành tức giận đập tay lên bàn rồi chỉ vào mặt Thẩm Oánh Oánh.
"Đồ ngu đần! Chính vì như vậy cho nên giá cả mới rẻ.
Mày sập bẫy người ta rồi! Làm gì có chuyện đối tác của Mạnh thị mà lại một lòng muốn giúp đỡ Thẩm thị.
Chúng ta với Mạnh thị như nước với lửa bao lâu nay mày còn không biết hay sao?"Thẩm Oánh Oánh sửng sốt khóc òa.
Hà Mỹ Kiều xót con vội chạy lại ôm Thẩm Oánh Oánh rồi trừng mắt nhìn Thẩm Thành:"Con nó cũng đã cố hết sức rồi, ông có cần nặng lời với nó như thế hay không?"Thẩm Thành nhếch miệng cười, gằn từng chữ:"Cố hết sức à? Không nặng lời với nó, không dạy bảo nó đàng hoàng, có ngày nó cũng vào tù! Lô hàng lần này toàn là hàng giả hàng nhái, hàng cấm lưu thông, chỉ cần Hải quan và phía cảnh sát điều tra ra được nó có dính líu thì nó cũng đi tù mọt gông!"Thẩm Oánh Oánh và Hà Mỹ Kiều nghe Thẩm Thành nói như vậy thì thẫn thờ, sửng sốt và bàng hoàng đến nỗi suýt ngất tại chỗ.Tại biệt thự của Sở Thiên Trạch, Mạnh Tư Trạch và Sở Thiên Trạch vừa quấn quít nhau một hồi, sau đó đọc tin tức về lô hàng khổng lồ mà Thẩm Oánh Oánh vừa mới đưa về Thẩm thị.“Lần này ông cha em nhất định tức điên.
Con nhỏ Oánh Oánh kia cũng thực ngu xuẩn.”Sở Thiên Trạch nhếch miệng cười, vừa rót nước cam cho Mạnh Tư Trạch vừa nói.
Mạnh Tư Trạch mỉm cười đáp:“Mạnh Thị và Thẩm Thị như nước với lửa, đấu đá hằm hè suốt mấy chục năm, làm gì có chuyện tốt đẹp đến mức đối tác Mạnh thị lại chạy sang giúp đỡ Thẩm thị.
Thẩm Oánh Oánh ham hố lập công đến phát rồ, mong giật được đối tác tốt của Mạnh thị, nào ngờ lại sập bẫy của Phương Hòa.”“Chuyện vui còn ở phía sau kia kìa.”Sở Thiên Trạch cười cười, tay bấm điện thoại, gọi điện thoại cho Uông Trác Vĩ.Hai ngày sau, ở Thẩm Thị loạn cào cào đến nỗi Thẩm Thành suýt thì lên tăng xông.
Hà Mỹ Kiều ở bên tai ông ta lải nhải cả ngày, nào là nói đỡ cho Thẩm Oánh Oánh, nào là đổ tội cho Mạnh thị thủ đoạn vô biên, nào là đòi Thẩm Thành nghĩ cách để Thẩm Oánh Oánh thoát khỏi liên can…Thẩm Thành điên tiết, ra lệnh cho cấp dưới nhốt bà ta ở biệt thự Thẩm thị, tuyệt đối không cho phép bà ta can dự vào chuyện làm ăn.Thẩm Oánh Oánh khóc ròng suốt mấy ngày, héo hon tàn tạ.
Cuối cùng Thẩm Thành cũng xót cô ta, đành phải hứa hẹn sẽ cứu cô ta một phen.Đúng lúc đó, khách hàng của Thẩm Thị tìm đến tận nơi để hỏi cho ra nhẽ.“Ông Thẩm, chuyện này là thế nào? Lô nguyên phụ liệu đó có vấn đề làm chậm trễ thời gian gia công, ông bồi thường cho chúng tôi thế nào?”“Tống gia, ông thư thư cho chúng tôi vài ngày được không? Chúng tôi nhất định sẽ tìm nguồn khác thay thế và bàn giao sản phẩm đúng hạn.” Thẩm Thành hèn mọn cầu xin.Tống gia kia là Tống Tùng, khách hàng của Thẩm Thị.
Có điều, Thẩm Thành không hề hay biết, công ty của Tống Tùng là công ty con của Tập đoàn Uông thị do gia đình Uông Trác Vĩ sở hữu.“Hừ, thời hạn còn có nửa tháng, làm sao ông bàn giao được sản phẩm chất lượng cho tôi? Hơn nữa, làm sao tôi có thể tin tưởng, tiếp tục cho Thẩm Thị các người cơ hội? Tôi nói cho ông biết, chúng tôi sẽ phạt hợp đồng, đồng thời buộc ông phải bồi thường cho chúng tôi.”Thẩm Thành nghe đến phạt hợp đồng và bồi thường thì choáng váng, không còn nghĩ được gì thêm.
Hợp đồng này lớn như vậy, là hợp đồng cứu rỗi cả công ty Thẩm Thành, được ăn cả ngã về không, bây giờ vừa phạt vừa bồi thường, Thẩm Thị làm sao sống nổi?.