Đuổi người không thành, Thẩm Dật Nhiên đành phải để Sở Thiên Trạch ở lại nhà mình dùng một bữa cơm.
Sở Thiên Trạch chăm chú ăn lẩu bò, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nhưng nhìn cái nồi loáng một chút đã thấy đáy, Thẩm Dật Nhiên không khỏi ngạc nhiên.“Trước đây không phải anh luôn chê mấy món tôi nấu sao?” Thẩm Dật Nhiên lên tiếng, cô thường hay nấu những món quá dân dã, bình dị, nên Sở Thiên Trạch không thích ăn.Sở Thiên Trạch tằng hắng một tiếng, kỳ thực hương vị lẩu bò không quá đặc sắc, chỉ là…“Lâu lâu nếm chút vị lạ, cũng tạm.” Sở Thiên Trạch lạnh lùng đáp lời, đổi lại một cái liếc mắt sắc lẻm của Thẩm Dật Nhiên.Dù sao cũng cầm của người ta mười tỷ rồi, một bữa ăn gượng gạo cũng có thể chấp nhận được.
Thẩm Dật Nhiên hít sâu một hơi, đè nén tức giận và bực bội, cố ăn cho xong bát nước súp của mình.Thẩm Dật Nhiên ăn xong thì tập trung dọn dẹp, lúc ngẩng mặt lên thì thấy Sở Thiên Trạch nằm dài ra sô pha, tay bấm tivi, còn thản nhiên dùng tăm xỉa răng có sẵn trên bàn.
Đúng là tự nhiên như ở nhà mình! Thẩm Dật Nhiên chịu không nổi, cô đứng chống hông, lạnh lùng nhìn người đàn ông thân cao gần mét chín với đôi chân dài thẳng tắp đang vắt trên sô pha của cô.“Sở Thiên Trạch, anh ăn xong chưa? Xong rồi thì có thể đi về.
Cửa đằng kia, không tiễn!”“Ăn lẩu xong rồi.” Sở Thiên Trạch bình thản đáp, bỏ qua vấn đề liêm sỉ của chính mình.
“Nhưng chưa có món gì tráng miệng.”Thẩm Dật Nhiên nghiến răng, tay siết chặt cán chối.
Nếu Sở Thiên Trạch không phải là Sở tổng nổi tiếng thần thông quảng đại trong giới thượng lưu, cô đã dùng cán chổi đập chết tên đàn ông mặt dày này.“Hóa ra Sở tổng có sở thích đi ăn chực, được thôi!”Thẩm Dật Nhiên nhẹ nhàng buông một câu rồi quay lưng đi vào bếp.
Sở Thiên Trạch bật người ngồi dậy, khóe miệng giật giật, bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm.Sao anh phải ăn chực ở nhà Thẩm Dật Nhiên để rồi bị cô mắng nhỉ?Sở Thiên Trạch thở dài một hơi, dù sao cũng là Sở tổng khí thế bất phàm, tất nhiên sẽ không cúi đầu trước người phụ nữ mà anh đã quyết định “đá”.“Tôi chỉ tiện đường ghé qua, nếu không còn việc gì nữa thì… tôi đi đây.
Không cần tiễn.”Sở Thiên Trạch lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh thường ngày, vuốt lại nếp gấp quần áo rồi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi nhà Thẩm Dật Nhiên.
Thẩm Dật Nhiên gật gù mấy cái rồi nói:“Vậy anh đi thong thả, lần sau tiện đường cũng đừng ghé làm gì.
Tôi cũng không định tiễn.”Sở Thiên Trạch suýt chút hóa đá.
Thẩm Dật Nhiên có được mười tỷ thì trở nên lạnh lùng như vậy sao?Đã vậy thì Sở tổng anh cũng không cần mặt dày đến đây nữa.“À, Sở tổng, anh nán lại chút được không?" Thẩm Dật Nhiên đột nhiên gọi Sở Thiên Trạch.Sở Thiên Trạch mở cờ trong bụng.
Xem ra Thẩm Dật Nhiên đã biết hối cải rồi.
Như vậy, anh cũng có thể xem xét tha thứ cho cô.
Sở Thiên Trạch quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Thẩm Dật Nhiên.“Còn có chuyện gì sao?”Thẩm Dật Nhiên mỉm cười dịu dàng, chạy đến bên cạnh Sở Thiên Trạch, ánh mắt như có ánh sáng lấp lánh khó diễn tả.“À, cũng không có gì.
Tòa án đã thụ lý đơn ly hôn của chúng ta, nội trong tuần này sẽ có quyết định ly hôn.
Tôi định nhờ anh nhắn một tiếng cảm ơn tới Lâm Bình, cô ấy thực sự dốc sức rất nhiều.”Sở Thiên Trạch sững sờ.Thụ lý đơn rồi sao?Tuần này sẽ có quyết định ly hôn?Lâm Bình còn dốc sức vì chuyện này?Không thể như thế được!Sở Thiên Trạch mặt đầy hắc tuyến, không nói nên lời, cảm giác vừa hụt hẫng vừa ngỡ ngàng này, lần đầu tiên trong đời anh trải nghiệm.“Cô… cô đang nói gì vậy?”Thẩm Dật Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn biểu cảm khó hiểu của Sở Thiên Trạch, cô từ tốn giải thích.“Sở tổng à, làm người ngay thẳng là tốt, nhưng đôi khi muốn xong chuyện cũng phải biết đi cửa sau, hì hì.
Là tôi nhờ Lâm Bình tạo mối quan hệ với phía Tòa án, đẩy nhanh thủ tục một tí ấy mà.”Thẩm Dật Nhiên dứt lời, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng nghiến răng ken két..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...