Năm năm sau.
"Thằng nhãi con, trả con dấu lại cho mẹ." Giọng nữ chân gào thét.
"Con không trả, trừ khi mẹ đồng ý đi chơi với con."
"Sở Tinh Thần, con làm phản rồi à." Đường Tinh hét lên trong sự bất lực.
"Con nói rồi, trừ khi mẹ đưa con đi chơi." Sở Tinh Thần-năm tuổi ngồi đung đưa trên ghế.
"Được, thành giao, đưa cho mẹ nhanh." Đường Tinh giật lấy vật trong tay Sở Tinh Thần.
Năm năm trước, cô cùng Hạ Mộc đi đến nơi này, lại lập ra một bang phái mới, nhờ có Bạch Lan Minh vẫn luôn hỗ trợ từ phía sau, tổ chức của cô phát triển như vũ bão, có điều tiếng xấu thì không thể không kể đến.
Cướp của, đánh người, nổi tiếng không sợ trời không sợ đất.
Nhắc đến cái tên Tội Ngục ở đây là người ta đã sợ mất mật rồi.
"Được rồi, đi thôi." Đường Tinh vẫy Sở Tinh Thần lại gần.
Đây là đứa con của cô cùng Sở Diệc Thần, có điều nó càng lớn càng ngỗ nghịch, coi mẹ nó như em gái mà chơi đùa khiến Đường Tinh đau đầu.
Đường Tinh dẫn Sở Tinh Thần đi đến khu phố ẩm thực.
Khi đi qua một cửa hàng nọ, Đường Tinh dường như nhìn thấy thoáng qua một khuôn mặt quen thuộc.
Cô vội quay người lại nhưng người đó đã biến mất.
Sở Diệc Thần?
Là ảo giác sao?
"Đi thôi mẹ." Sở Tinh Thần lay lay tay Đường Tinh khiến cô sực tỉnh.
"À ừ, đi thôi." Đường Tinh lại tiếp tục dẫn cậu con trai mình đi.
Sau khi về đến tổ chức, Đường Tinh ngồi suy nghĩ đôi chút, hôm nay, thật sự chỉ là ảo giác thôi sao?
Đang suy nghĩ, một người đẩy của đi vào.
"Lục Phóng, ông không biết gõ của à?" Lục Phóng vào ba năm trước đã tỉnh lại, điều dưỡng một thời gian lại hoàn toàn khỏe mạnh.
"Bà biết cái gì, tôi vừa nhận được thông báo n, A Tu La mời chúng ta đi dự hội nghị của họ này." Lục Phóng thản nhiên ngồi xuống.
"A Tu La? Trước giờ chúng ta đâu có qua lại với họ mấy, sao tự nhiên lại mời đi dự hội nghị?" Đường Tinh suy tư.
"Không biết, có lẽ là muốn tìm liên minh? Ai mà không biết, A Tu La vơi Thiên Hận nhiều năm đối địch, lần này có lẽ muốn giải quyết triệt để đi." Lục Phóng lôi ra một điếu thuốc, định đưa lên miệng.
"Berrus!"
Ngay tức thì, một tiếng gầm vang lên đinh tai nhức óc.
Một con báo đen lừng lững đi ra.
Con báo đen này năm năm trước do Đường Tinh tình cờ nhặt được và nuôi nấng đến giờ.
"Này này, có gì từ từ nói, đừng động thủ." Lục Phóng vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay, con nhỏ này, không thích người khác hút thuốc thì cứ nói đi, gọi con báo đen này ra làm gì?
"Bao giờ hội nghị bắt đầu?" Đường Tinh vẫy Berrus lại gần.
"Tối nay, bà chuẩn bị đi, chốc tôi đưa đi." Lục Phóng gãi gãi đầu rồi đi ra ngoài.
Anh mới không thèm ở chung một chỗ với con báo đen kia đâu.
Lục Phóng đi khỏi, Đường Tinh cũng bắt đầu chuẩn bị.
Đến tối, Đường Tinh bắt đầu đi đến A Tu La.
Đến nơi, cô phát hiện nơi này quả thực là rộng gấp mấy lần Tội Ngục của cô.
"Khoa trương quá." Lục Phóng tặc lưỡi.
"Đi thôi."
Đường Tinh vừa bước vào liền thu hút mọi ánh nhìn.
"Đây là Ngục chủ Tội Ngục sao? Quả nhiên là khác người a."
"Đi dự hội nghị mà cô ta ăn mặc như vậy, có phải là đang kinh thường Tu La chủ không?"
Một số người thấp giọng bàn tán.
Đường Tinh tuy nghe thấy nhưng không hề mảy may quan tâm, cô chỉ tập trung suy nghĩ về người mà hôm nay cô đã gặp.
Quá giống với Sở Diệc Thần rồi đi, chẳng lẽ anh ấy chưa chết?