Lúc này, một cô gái thấy Đường Tinh ngó lơ mọi người thì tức tối tiến lên, đẩy cô một cái.
"Muốn chết?" Lục Phóng định rút dao ra.
"Lục Phóng." Đường Tinh giơ tay ra hiệu cho anh dừng lại.
"Vị tiểu thư đây có chuyện gì bất mãn với tôi sao?"
"Cô bị ngu sao? Đi dự hội nghị của A Tu La mà cô ăn mặc như vậy sao?" Cô gái tên Vân Lam kia tức tối nói.
Đường Tinh cúi xuống, nhìn lại một lượt.
Hôm nay cô mặc một cái áo sơ mi màu trắng, lại thêm cái quần cộc, ngoài khoác đại một cái áo sợ mi kẻ sọc, chân tùy tiện đi một đôi dép lào (Hay còn gọi là dép tông) cũng màu trắng.
Cũng đâu đến mức xấu lắm.
"Đi dự hội thảo chứ đâu phải đi xem mắt, ăn mặc đẹp làm gì?" Đường Tinh một mặt ngây ngô.
"Cô, cô đúng là không xem A Tu La ra gì, tôi sẽ báo lại với Tu La chủ, đến lúc đấy sẽ cho cô đẹp mặt." Vân Lam tức đến có thể thở ra khói.
Vân Lam định bước lên dạy cho Đường Tinh một bài học, đúng lúc này, một nhóm nam tử áo đen khí thế lăng nhiên, võ trang đầy đủ che chở cho một người đi tới phương hướng của bọn họ.
Nam nhân cầm đầu vẻ mặt đầy lạnh lùng, mái tóc màu trắng xám, một đôi con ngươi thâm thúy đen trầm phảng phất như hàn đàm sâu không thấy đáy, không hề có chút tình cảm nhân loại.
Người đàn ông này vừa xuất hiện, nhiệt độ trong trang viên dường như cũng trong nháy mắt giảm xuống, đến mức có thể đóng băng.
"Vị này...!Vị này chính là...!Tu La Chủ sao?"
Nhìn thấy hắn ta, một vài đại nhân vật cấp thủ lĩnh các thế lực, trong ánh mắt tất cả đều hiện ra vẻ kinh hoàng cùng kiêng kỵ
Tu La Chủ từ trước đến giờ vẫn luôn thần bí, tại đảo Zephys, không ai biết tên thật, cũng có rất ít người thấy được bộ mặt thật của Tu La Chủ.
Sau khi nam nhân xuất hiện, sự huyên náo nguyên bản bởi vì Ngục chủ Tội Ngục mà khuấy lên, liền chợt im lặng lại, cũng không có một người nào mở miệng nói chuyện.
Rất nhanh, tất cả đại nhân vật các thế lực ở đây đều dùng ánh mắt đầy kiêng kỵ và kính sợ để nhìn sang.
Nam nhân đi tới ngay chính giữa trang viên, dừng lại, đảo mắt qua toàn trường một vòng.
Giờ phút này, viên ngọc quý trên tay Vân gia gia chủ - Vân Lam, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn vào người đàn ông nọ, mặt đầy vẻ kích động.
Người đàn ông này, quả thực chính là Tu La Chủ chí cao vô thượng.
Nhiều năm trước, Vân Lam từng gặp Tu La Chủ.
Những năm gần đây, trừ việc tóc của anh ta hóa thành màu trắng xám ra, dường như cũng không có gì thay đổi quá lớn.
Rất nhanh, nam nhân ngồi xuống ở thượng vị phía trước, dường như từ trên cao nhìn xuống vậy, dò xét mọi người.
Thấy anh ta ngồi xuống, trong lòng mọi người liền đã xác định, người này chính là Tu La Chủ chí cao vô thượng, không hề sai.
"Tham kiến Tu La chủ." Lúc này, hơn 10 vị thủ lĩnh các thế lực rối rít đứng dậy, hướng về nam nhân trên ghế chủ tọa, ôm quyền nói.
Nghe được câu này, nam nhân mặt không cảm xúc, chẳng qua chỉ hơi gật đầu một cái coi như là đáp lại.
Đường Tinh mỉm cười thích thú, nghe nói Tu La Chủ này dáng dấp xấu xí vô cùng, cũng không biết là làm cách nào mà xấu xí được đến như vậy…
Đường Tinh chặc lưỡi, thôi thì nhìn một cái cho đỡ tò mò vậy.
Cô nâng mày, hướng về phía Tu La chủ, mà vào giờ phút này, ánh mắt của nam nhân kia, lại cũng đang hướng về phía Tội Ngục quan sát....!