Sở Tổng Xin Hãy Tránh Đường!


Trong nháy mắt, hai người bốn mắt chạm nhau, cả hai đều sững sờ ngay tại chỗ.
Trong mắt của nam nhân kia, hiện ra vẻ kinh ngạc khó tin, Đường Tinh thì lại càng ngẩn ra.

Trong chớp mắt khi thấy gương mặt đó của Tu La chủ, quả thật là cùng một dạng với thiên lôi độ kiếp bổ thẳng xuống đầu.
Trong khi Đường Tinh thời khắc này còn đang đầy chấn động, nam nhân bên kia, gần như trong nháy mắt, liền thu hồi lại ánh mắt, phảng phất chẳng qua chỉ là ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua nàng, không để lại một chút dấu vết gì.
"Tiểu Tinh...!Sao vậy? Bà không sao chứ? Tiểu Tinh!!" Lục Phóng thấy thần sắc Đường Tinh không đúng, liền vội vàng quan tâm mở miệng dò hỏi.
Mà Đường Tinh trân trối nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi kia, không có bất kỳ phản ứng nào.

Giống như rất sợ khi nàng chớp mắt một cái, người kia liền sẽ biến mất.
Lục Phóng thấy lạ, cũng theo hướng Đường Tinh đang nhìn mà nhìn tới, kết quả cũng là một mặt kinh ngạc nhưng rất nhanh đã phục hồi.
Lục Phóng lại kêu khoảng chừng mấy tiếng, Đường Tinh cuối cùng mới phục hồi lại tinh thần, trên mặt vẫn là thần sắc khó mà tin nổi.

Nếu như nàng không bị mù mà nói, người đàn ông ngồi ở trên chiếc ghế cao cao tại thượng kia, được xưng là Tu La Chủ...!Không phải là Sở Diệc Thần sao?
Đường Tinh vẫn không thể nào tin được.
Anh ấy chưa chết?

Thế nhưng, còn có vấn đề khiến cho Đường Tinh không cách nào hiểu được chính là, nam nhân trên ghế chủ tọa mới vừa rồi, rõ ràng đã cùng nhìn nhau với mình trong một chớp mắt.

Nếu như anh ta là Sở Diệc Thần mà nói, tại sao lại không hề nhận ra mình, thậm chí một chút phản ứng cũng không có?
Thế nhưng rất nhanh cô đã tự mình tìm ra câu trả lời.
Nếu như lúc đó Sở Diệc Thần giả chết lừa mình, vậy bây giờ sao có thể cùng mình nhận nhau.
Nghĩ vậy, Đường Tinh liền đem ánh mắt trên người Sở Diệc Thần thu hồi lại.
Cô ả Vân Lam kia thấy Đường Tinh ngồi im thì tưởng cô sợ, liền chạy lên mách tội.
"Tu La chủ, hình như hôm nay có người không được tôn trọng ngài cho lắm nhỉ." Cô ta liếc mắt về phía Đường Tinh.
"Mời nói."
Vân Lam tưởng Tu La chủ xem trọng mình, liền vội vàng mách tội.

"Chính là ả Ngục chủ Tội Ngục kia, cô ta ăn mặc lôi thôi lếch thếch, như vừa chui từ bãi rác ra, làm hỏng hình tượng của Tu La chủ."
Đường Tinh nghe được những lời này thì bật cười.

Cô đứng dậy, đi từng bước đến chỗ của Vân Lam.


"Vậy xin hỏi Vân tiểu thư, nên ăn mặc như thế nào mới không bị coi là hỏng hình tượng?"
"Chí ít thì cũng phải như tôi." Vân Lam vênh mặt.

"Ồ, tiếc quá, tôi đến đây để bàn hội nghị, không phải để quyến rũ nam nhân, nếu ai cũng như tiểu thư đây thì nơi này sớm đã biến thành cái vũ trường rồi."Đường Tinh lộ rõ vẻ chán ghét.

"Cô..!!" Vân Lam biết không thể đấu thắng Đường Tinh, liền quay sang phía Sở Diệc Thần, làm mặt yếu đuối.

"Tu La chủ, tôi cũng là vì ngài, vậy mà cô ta lại cứ không biết điều như vậy..."
"Vân tiểu thư, cách quyến rũ nam nhân này không có hiệu quả mấy đâu." Đường Tinh khoanh tay.

"Cô...!cô nói bậy bạ gì vậy chứ, tôi quyến rũ nam nhân bao giờ, đừng có ngậm máu phun người." Vân Lam giận tím người.

"Tôi nói thật mà, cách này của cô cũ quá rồi, không có tác dụng đâu" Đường Tinh cười kinh.

"Cô đừng có mà ăn nói hàm hồ."
"Nếu muốn quyến rũ nam nhân, thì phải như tôi này." Dứt lời, Đường Tinh nhanh chân bước đến trước mặt Sở Diệc Thần, nhanh như chớp đẩy anh ngả ra, đặt lên môi anh một nụ hôn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận