Vào lúc này, Sở Diệc Thần giống như là một cây cung đang bị kéo căng đến cực hạn đột nhiên buông ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lại dường như đã hút khô tất cả sinh khí của anh ta.
Lông mi đẹp mắt của chàng trai giờ phút này nhíu chặt lại, giống như bị bao phủ trong một tầng mây mù dày đến mức không nhìn thấy rõ bên trong, không biết qua bao lâu, tầng sương mù dày đặc kia mới thoáng dịu đi một chút.
Sở Diệc Thần xoay người, đang muốn cất bước hướng về phía dinh thự ở sâu trong trang viên đi tới.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi anh xoay người lại, tựa hồ là phát hiện ra cái gì, trên mặt chàng trai đột nhiên lóe lên một thoáng ngạc nhiên, sống lưng từng chút một trở nên cứng đờ, thần sắc mới vừa hòa hoãn được một tí lại đột nhiên căng thẳng lên.
Một loạt tiếng bước chân giẫm lên lá rụng vang lên xào xạc, Đường Tinh nắm chặt lấy cơ hội Tu La Chủ đang ở một mình, từ phía sau bụi hoa đi ra.
"Hi, Tu La chủ, chúng ta có duyên nhỉ?" Đường Tinh mỉm cười như nụ hoa mới nở.
Tầm mắt của chàng trai khóa chặt trên khuôn mặt của cô gái, đôi mắt sâu thăm thẳm như đáy biển, âm trầm dập dềnh, ẩn giấu tất cả tình cảm của mình ở dưới đại dương mênh mông kia.
Khuôn mặt nam nhân bình tĩnh giống như mặt hồ không lay động, hết thảy tâm tình mãnh liệt đều bị vững vàng đè xuống, hờ hững nhìn cô gái, "Ngục chủ có chuyện gì?"
"Có tiện nói chuyện riêng chút không?" Đường Tinh đến bên cạnh chàng trai.
Sở Diệc Thần không nói thêm lời nào, xoay người bước đi.
Có điều, Đường Tinh khá thấp bé mà Sở Diệc Thần lại quá cao, hơn nữa anh bước đi rất nhanh khiến cô gái phải chạy thì mới đuổi kịp được.
Bất thình lình, Sở Diệc Thần đứng lại.
Đường Tinh không kịp phản ứng, đâm luôn vào người con trai đang đứng trước mặt.
Cô loạng choạng suýt ngã, vẫn may có Sở Diệc Thần nhanh tay đỡ lại.
Đường Tinh nhân cơ hội này, vòng tay qua cô chàng trai, thầm thì" Tu La chủ lo cho tôi như vậy, là thích tôi rồi sao?"
Sở Diệc Thần ngay lập tức đẩy Đường Tinh ra "Ngục chủ nghĩ hơi xa rồi."
Nói xong anh mở cửa đi vào phòng, Đường Tinh cũng lập tức đi vào theo.
"Ngục chủ có việc gì nhờ vả tôi sao?"
"Ừm, chỉ là muốn nhờ anh điều tra hộ một người, còn nữa, gọi tôi là Bạch Phong được rồi." Đường Tinh ngồi xuống ghế sofa, tự nhiên như ở nhà.
"Có chân dung cụ thể không?"
"Chân dung thì không có, bất quá...!tôi vẫn có thể miêu tả lại.
Người ấy là nam, chính xác hơn là chồng của tôi.
Có mái tóc màu trắng, cao khoảng m8 gần m9, mặt thì khá đẹp trai, mặc dù không bằng những người khác nhưng vẫn có thể coi là tạm được.
À đúng rồi, anh ấy còn có một nốt ruồi son ở sau gáy nữa." Đường Tinh vừa miêu tả, vừa trêu chọc Sở Diệc Thần.
"Vậy nếu tôi giúp Ngục chủ thì tôi sẽ được cái gì đây? Đừng quên, người làm ăn quan trọng là lợi ích." Sở Diệc Thần ngồi xuống chiếc ghế dưới bàn đọc sách, chống tay lên bàn nói.
"Ừm, anh muốn có thứ gì?"
"A Tu La chúng tôi cái gì cũng không thiếu, Ngục chủ có thể tự do chọn lựa, nếu như tôi đồng ý thì mối này coi như thành giao." Ánh mắt Sở Diệc Thần từ đầu đến cuối vẫn dán chặt lên cô gái ngồi trước mặt.
"A Tu La nổi tiếng lớn mạnh, nhưng thứ không có nhất lại là nữ nhân, vậy tôi đem thân mình làm tiền cọc, thế nào? Tu La chủ thấy có được không?" Đường Tinh ngồi hẳn lên bàn, vươn người tới khẽ nâng cằm nam nhân lên.
"Tiền cọc này có lẽ tôi phải suy xét thêm." Sở Diệc Thần khẽ hôn vào tay Đường Tinh.
"Vậy được, đây là số điện thoại của tôi, khi nào Tu La chủ suy nghĩ xong thì có thể liên lạc đến.
Còn bây giờ, tạm biệt." Đường Tinh nhét một mảnh giấy nhỏ vào ngực áo Sở Diệc Thần rồi rời đi.