Tiếng chuông cửa càng lúc càng dồn dập, Đường Tinh đành miễn cưỡng đứng dậy.
Nhìn qua mắt mèo, Đường Tinh thấy bên ngoài là Hạ Mộc và Lục Phóng đang bế con trai nàng.
"Hôm nay là ngày gì vậy hả?" Đường Tinh than vãn.
Bất đắc dĩ, cô đành quay lại bên cạnh Sở Diệc Thần.
"Cái đó...!Tu La chủ, anh có thể tránh mặt đi một chút không? Tôi sợ chúng ta sẽ bị hiểu lầm mất."
"Tôi không sợ." Sở Diệc Thần không để ý đến Đường Tinh đang cố gắng cầu xin.
"Anh không sợ nhưng tôi sợ." Đường Tinh bày ra vẻ mặt đáng thương khiến Sở Diệc Thần không thể từ chối được.
Nhanh như chớp, cô lại đẩy anh vào phòng tắm.
"Cầu trời cầu phật, hai người đừng có làm gì nhau trong đó." Đường Tinh chắp tay cầu khấn.
"Bà làm gì mà lâu vậy?" Lục Phóng hiên ngang đi vào.
"Làm gì cũng không liên quan đến ông." Đường Tinh đạp hắn một cái ngã lăn quay.
"Sư huynh, mau vào nhà đi." Đường Tinh đón lấy Sở Tinh Thần từ tay Hạ Mộc "Bảo bối, nhớ mẹ không?"
"...!"
Trái với sự huyên náo bên ngoài, bên trong phòng tắm lúc này là cả bầu trời sát khí.
"Không ngờ bang chủ của Thiên Hận mà cũng có lúc như vậy." Sở Diệc Thần nhếch mép cười.
Âu Dương Lâm khoanh tay, dựa lưng vào tường hờ hững đáp trả.
"Tu La chủ cũng đâu khác gì tôi."
Sở Diệc Thần cả người tràn đầy sát khí.
A Tu La và Thiên Hận nhiều năm đối địch, vậy mà Đường Tinh vẫn đẩy anh vào đây với tên Âu Dương Lâm này, chứng tỏ cô vẫn chưa biết hắn ta là ai.
Tốt nhất nên khuyên cô ấy tránh xa hắn ta một chút mới được.
Bên ngoài này, Đường Tinh vẫn còn chưa ngồi nóng chỗ thì một loạt tiếng chuông cửa lại vang lên.
Đm, ông trời đang trêu đùa cô đấy à?
Hết cách, Đường Tinh lại đứng dậy, đi ra xem thử.
"Ôi mẹ ơi, hôm nay ông trời muốn triệt đường sống của con à?" Đường Tinh sau khi nhìn rõ là ai thì há hốc miệng.
Người ngoài của chính là Đường Chấn Hải- là ông nội nàng a.
"Sư huynh, Lục Phóng trốn đi." Đường Tinh chặn cửa lại.
"Tại sao?" Lục Phóng đang lục tủ lạnh thì dừng lại.
"Cậu không cần biết.
Cậu đi vào phòng ngủ trốn cho tôi.
Sư huynh, huynh đứng tạm trong này nhé." Đường Tinh mở cánh cửa tủ đựng đồ ra.
Thấy mọi người vẫn lề mề, Đường Tinh gầm gừ "Không nhanh lên tôi chém hết mấy người giờ."
Nếu hôm nay mà ông nội nhìn thấy mấy người này thì hình tượng cháu gái ngoan của cô sẽ tan thành mây khói đấy.
Sau khi mấy người kia đã an phận, Đường Tinh bảo con trai ngồi ngay ngắn sau đó chạy ra mở cửa cho ông nàng.
"Ông nội, sao ông biết con ở đây?" Đường Tinh cười ngoan ngoãn.
"Tìm chỗ của con có khó gì đâu chứ, đâu rồi, chắt của ông đâu rồi, ra đây ông bế này." Đường Chấn Hải xách một túi đồ to đùng đi vào nhà.
"Cụ ngoại." Giọng trẻ con trong trẻo vang lên khiến Đường Chấn Hải tan chảy.
"Chắt ngoan của ông, lại đây nào, ông mua quà cho cháu này."
"Ông đừng cho nó ăn nhiều kẹo quá, dễ sâu răng lắm." Đường Tinh đỡ cái túi to đùng kia từ tay Đường Chấn Hải.
"Con lo làm gì, lo cho con đi kìa, bây giờ bao nhiêu tuổi đầu rồi, cậu ta đã chết thì buông bỏ đi, níu giữ làm gì.
Ông thấy có mấy người được lắm, để hôm nào ông giới thiệu cho.
Con đến đây đã năm năm, nếu không phải vì con nhất quyết không cho Đường gia trợ giúp thì không phải đến tận bây giờ ta mới được gặp chắt của ta đâu.
Ông nội nói này, con ấy, mau mau kiếm một tấm chồng mà yên ổn cuộc sống.
Ông thấy cái cậu Hạ Mộc ấy cũng được đấy, con người điềm đạm, lại khá điển trai, ai cũng được nhưng riêng cái người Tu La chủ kia thì không được, cậu ta quá hung tàn, sẽ không tốt cho chắt của ông." Đường Chấn Hải chưa nói hết lời bỗng cánh cửa nhốt Hạ Mộc bên trong bỗng bật mở.
Anh chậm rãi đi ra ngoài"Ngại quá, trong tủ có chút ngột ngạt."
Cạch...
Cánh của phòng ngủ cũng bật mở, Lục Phóng đủng đỉnh đi ra "Trong phòng này có chuột, tôi sợ chuột."
Cạch...
Lại một cánh cửa nữa mở ra, hai người trong phòng tắm cũng lần lượt đi ra" Trong phòng tắm này có con gián."
Cứ như vậy, cả bốn người cùng xuất hiện một cách thật vi diệu.
.