Trái với sự lo lắng trong lòng Lục Phóng, tối nay Đường Tinh cũng thực sự là quá mức “hiền” đến không tưởng tượng nổi, ngoan ngoãn ngồi yên, cái gì cũng không làm.
Bởi vì bảo vật áp trục đều được đấu giá sau cùng, đảo mắt đã qua hơn một tiếng.
Đường Tinh ngoẹo đầu ngáp một cái.
Hai người đàn ông bên cạnh đều rất an tĩnh, Âu Dương Lâm vẫn luôn nghiêm túc nhìn lên đài đấu giá, Tu La Chủ cũng giống vậy, nhìn không chớp mắt.
Đường Tinh chờ đợi, quả thực có chút buồn chán, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, rồi đưa tay kê cằm, quay về phía Tu La Chủ, nháy mắt một cái hỏi, "Hi, Tu La Chủ đại nhân, anh quyên góp cái gì?"
Cô gái đột nhiên nghiêng đầu đến gần, hơi thở đầy ấm áp phả vào cổ chàng trai một cách vô thức không có chút chuẩn bị nào.
Chàng trai khẽ cau mày, nhẹ đến mức không thể nào nhận ra, không hề trả lời.
"A, vậy để tôi đoán một chút? Châu báu?" Đường Tinh tiếp tục hỏi.
Phía sau, mắt thấy chủ thượng nhà mình lại bắt đầu giở trò dê xồm trêu ghẹo Tu La Chủ, cái trán Lục Phóng nổi gân xanh, suýt chút nữa đã không nhịn được xông tới.
Lúc này, mới chỉ yên ổn không tới hai giờ mà thôi!
Thấy chàng trai không nói lời nào, Đường Tinh tiếp tục đoán, "Ồ, không phải sao? Vậy là bút máy? Hay là cái kẹp cà vạt?"
Đường Tinh thật sự không phải là muốn gây chuyện, mà đúng là quá nhàm chán mà thôi!
Đường Tinh vẫn luôn nói chuyện ở bên tai, không chỉ hơi thở ấm áp, mà còn có hương thơm từ trên người nàng vẫn tiếp tục tấn công chàng trai đáng thương nọ.
"Đều không phải sao? Vậy là đồng hồ đeo tay?"
Chàng trai rốt cuộc đã không thể nhịn được nữa, âm thanh khàn khàn trong trẻo lạnh lùng đáp: " Một chiếc nhẫn cũ.
"
"Ai nha, thì ra là nhẫn à!" Đường Tinh rốt cuộc moi ra được câu trả lời, vẫn như cũ không hề rời đi, dứt khoát duy trì tư thế khoác một cánh tay lên chiếc ghế của chàng trai.
Tu La Chủ: "..."
Lúc này, bên tai Diệp Oản Oản, Kỷ Tu Nhiễm đột nhiên lên tiếng: "Bạch Ngục chủ."
"Sao vậy?" Đường Tinh theo bản năng xoay quay đầu lại, nhìn về phía Âu Dương Lâm.
Âu Dương Lâm: "Đến vật phẩm cô quyên tặng rồi."
"Ồ, nhanh như vậy sao?" Đường Tinh lúc này mới rốt cục ngồi thẳng người, thoáng lên tinh thần, nhìn về phía đài đấu giá.
Sau khi Đường Tinh ngồi thẳng người lại, tầm mắt Tu La Chủ lập tức chuyển hướng về phía người đàn ông ngồi phía bên phải nàng.
Tựa hồ là phát giác tầm mắt của nam nhân, Âu Dương Lâm hơi gật đầu một cái, khẽ mỉm cười.
Trong nháy mắt này, Đường Tinh không hiểu vì sao bỗng giật mình một cái, sống lưng hơi cứng lại.
Ơ, sao lại có cảm giác rợn rợn người vậy nhỉ?
Trên đài đấu giá, người bán đấu giá lên tiếng, "Vật phẩm đấu giá tiếp theo, người quyên tặng là...!là..."
Thật hiếm thấy, ngay cả người bán đấu giá giàu kinh nghiệm đến vậy, mà cũng có lúc lúng túng, cả nửa ngày trời mới hoàn tất được câu nói, "…là Ngục chủ Tội Ngục...!Bạch Phong! Vật phẩm bán đấu giá của Bạch Ngục chủ là một chiếc vòng tay đá cẩm thạch."
Người bán đấu giá dứt tiếng, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Ngục chủ Tội Ngục chạy tới làm từ thiện, còn quyên góp đồ vật...!Một màn này thật sự là...!Quá ảo diệu rồi!
Chiếc vòng tay kia là Đường Tinh sai Lục Phóng mua đại ở một tiệm ven đường, chất liệu của đá cũng không phải là quá tốt, 100 ngàn đồng/chiếc.
Có thể nói là đúng quy, đúng củ!
Vật phẩm quyên tặng bán đấu giá cũng không hề có quy định về giá, mọi người đều là tùy tiện đấu giá.
Bất quá, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng sành sỏi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra giá cả thực sự của vật phẩm đấu giá.
Hơn nữa, còn đưa ra một cái giá cao hơn giá gốc để mua, quyên góp cho từ thiện.
"Tiếp theo, các vị có thể bắt đầu đấu giá." Người bán đấu giá có chút khẩn trương mà tuyên bố.
Sau khi người bán đấu giá dứt tiếng, hội trường lâm vào yên lặng, không có lấy một người giơ thẻ đấu giá lên.