Nếu như nói, mới vừa rồi đối với Âu Dương Lâm chẳng qua là ngoài ý muốn, nói ra có thể khiến cho người ta hiểu lầm.
Thì lần này, trái tim nhỏ của Đường Tinh rõ ràng đã quặn đau thật rồi.
Ngay tại thời điểm Đường Tinh đang nhìn chòng chọc Tu La Chủ, bên phải lại đột nhiên vang lên một thanh âm.
Âu Dương Lâm: "50 triệu."
Đường Tinh sợ ngây người, aaaa, làm sao lại còn tăng giá lên nữa vậy!!
"Không phải mới vừa nói là không đấu giá nữa sao?" Đường Tinh vội vàng nhìn về phía Âu Dương Lâm hỏi.
Nụ cười nơi đáy mắt Âu Dương Lâm dường như lãnh đạm đi mấy phần, ngữ khí bình thản đáp lời: "Tiểu Phong, em không cần phải để ý đến, bây giờ là chuyện giữa tôi và Tu La Chủ."
Hể?
Đường Tinh mặt đầy mộng bức, làm sao lại thành chuyện của hai người bọn họ rồi? Hai người bọn họ có thể có chuyện gì?
Tiếp đó, hai người vẫn tiếp tục cò kè nhau liên tục ra giá, mọi người chung quanh xem mà hoa hết cả mắt.
"300 triệu!" Lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên, khiến cho toàn trường kinh ngạc đến ngây người.
Mọi người đều hướng về phía tiếng nói.
Thì ra là người của một trong tứ đại gia tộc, nhì thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Lãng.
Đường Tinh: "...!!!"
300 triệu?
Trái tim cô đều đã nhanh rỉ máu.
Tiền đó, đều là tiền cả đó! Các người có nhiều tiền như vậy, trực tiếp cho tôi không tốt hơn sao?
Vòng tay dỏm này bán cũng được giá quá rồi đấy!
Bên kia, Thẩm Thiên Lãng đang không ngừng cười lớn.
"Sớm đã nghe danh Bạch Phong xinh đẹp động lòng người, hôm nay quả nhiên là lời đồn không sai a."
Mắt thấy ở một bên, Tu La Chủ còn muốn tiếp tục giơ thẻ bài, Đường Tinh cơ hồ là bay nhào qua, đè lấy tay của anh ta, "Dừng tay ——!!!"
Mùi thơm của cô gái bỗng đột nhiên đánh tới bên người, chàng trai nhìn bàn tay nhỏ ấm áp của cô gái.
Trên mặt anh, mưa bão giông tố vốn ùn ùn kéo tới chậm rãi rút đi, giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, chợt ý thức được mình vừa mới làm cái gì.
Sở Diệc Thần giơ ngón tay lên, day day mi tâm của mình một cái, trên mặt dần dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng xa cách của Tu La Chủ, hơi có chút cứng đờ rút bàn tay bị đè cứng ngắc của mình ra.
Khóe miệng Đường Tinh khẽ co giật một cái, sắc mặt thoáng tối sầm lại rồi, "..."
Hiện tại đụng thôi mà cũng không cho?
Đụng cũng không cho đụng, đúng không!!
Cũng còn may, Âu Dương Lâm cũng không lại tiếp tục ra giá rồi.
Cuối cùng, chiếc vòng tay dỏm sau khi giảm giá xong còn chưa tới 100 ngàn, cứ như vậy bị nhị thiếu gia nhà họ Thẩm thu vào trong tay với cái giá trên trời, 300 triệu.
Mọi người tại đây mắt thấy một thứ hàng phế phẩm được đẩy lên tới giá 300 triệu, vẻ mặt đều đã kinh sợ đến ngu người luôn rồi.
"Thẩm gia quả nhiên là thích đem lại niềm vui cho người nghèo! Bội phục, bội phục!" Mọi người cảm thán không thôi, rối rít tâng bốc.
Đường Tinh: "...???"
Chẳng lẽ không phải là một gã ngu lắm tiền sao?
Thẩm Thiên Lãng hoàn toàn không hề ý thức được những gợn sóng tâm tình do mình vừa gây ra, đầy vui tươi hớn hở theo sát Đường Tinh khoe khoang: "Nữ thần, chiếc vòng tay này tôi nhất định sẽ cất giữ cẩn thận như là vật quý báu nhất cả cuộc đời này của mình!"
Đường Tinh yên lặng che trán, giờ phút này, nàng có chút đau đầu.
Bị tiền đập, có đau một chút...
Bị tiền đập vào mặt như vậy mà vẫn chưa trèo tường, nàng đối với người nào đó quả thực là tình yêu đích thực, có được không!
Đường Tinh khẽ lườm Sở Diệc Thần một cái rồi sửa lại tư thế, nghiêm túc ngồi chờ tấm thẻ nhớ của Âu Dương Lâm.